Từ ngày đó, Nghiêm Tố bắt đầu trốn tránh Phan Lâm, lại chuyển về bệnh viện, đem Phan Lâm nhốt ngoài cửa.
Một người truy một người trốn, thậm chí cả Dương Húc cũng nhìn không được, đành phải hướng nam nhân nhà mình cầu cứu. Hoắc Văn Khiêm ở quốc nội xa xôi nghe lão bà hướng mình tố khổ cũng không nhịn được phát giận với mấy người trước mặt.
“Mẹ nó, vốn chỉ là không được gặp mặt nhau, mỗi ngày gọi điện thoại để giải khổ tương tư, giờ thì tốt rồi, lần nào gọi về cũng ‘Chồng, làm sao bây giờ? Xem hai người đó khổ như vậy ta cũng khó chịu!’.” Hoắc Văn Khiêm bắt chước ngữ khí của lão bà, “Hai người các ngươi nhanh giải quyết cho ta! Mỗi ngày ở trước mặt ta ân ái, cẩn thận bị chết cháy!” Hoắc Văn Khiêm ôm chai rượu, hướng phu phu Tuyệt Dạ, Tiêu Hàn phát tiết đau khổ.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiêu Hàn quyết định: Tự thân xuất mã, cứu vớt Tố Tố.
Vì thế, trong khi người người nhà nhà vui sướng đắm chìm trong không khí ăn tết thì Hoắc Văn Khiêm chỉ có thể một thân một mình về nhà cũ ăn tết, thật sự là thê thảm đủ đường.
Tiêu Hàn vốn chuẩn bị đi một mình, cuối năm các loại giấy tờ sổ sách còn chất đống trên bàn chờ vị tổng tài nhà mình đi phê duyệt, nhưng Tuyệt Dạ vẻ mặt không chịu, mọi cách khẩn cầu khóc lóc om sòm lăn lộn, rốt cuộc cảm động trái tim “hàn băng” cứng rắn của Tiêu Hàn, đồng ý phu phu cùng nhau đi Anh, cứu vớt nhi đồng “sẩy chân”.
“Già đầu rồi còn thích làm nũng với ta?” Trên máy bay, Tiêu Hàn vẻ mặt xem thường, quyết định trước khi máy bay hạ cánh sẽ không nói chuyện với hắn.
“Còn chưa đến tuổi, thế nào, chê ta già?” Tuyệt Dạ nhìn chằm chằm sườn mặt nghiêng nghiêng của lão bà, còn thiếu nước nhào tới liếm lên.
“Hừ, nếu vậy ta so với ngươi không phải thành lão nam nhân sao? Còn sợ nói?” Tiêu Hàn tìm tư thế thoải mái, đắp chăn lông chuẩn bị ngủ một giấc, mấy ngày nay bị nam nhân đòi hỏi vô độ, cả người đều đau.
“Ân… Ngươi không thương ta…” Tuyệt Dạ cắn góc chăn, bĩu môi, ánh mắt tràn đầy thủy quang ủy khuất nhìn lão bà.
Nhiều người xung quanh như vậy, không sợ bị người chê cười sao? Ta không quen hắn, không quen hắn. Tiêu Hàn từ từ nhắm mắt tự thôi miên mình.
“Ngươi… Quả nhiên còn không có tha thứ cho ta, ngươi chính là không thương ta.” Thanh âm Tuyệt Dạ lần này mang theo khóc âm nức nở, như là một oán phụ, đem cả người rúc vào một góc.
“A, đúng vậy a, ta cho tới bây giờ chưa từng nói yêu ngươi, là ngươi tưởng ai cũng mê mình.” Tiêu Hàn từ từ nhắm hai mắt không để ý đến hắn, cứng rắn trả lời.
Qua một hồi lâu, thấy nam nhân không có tiếng động, Tiêu Hàn trộm mở mắt nhìn nam nhân ngồi cạnh. Không nhìn thì không sao, nhìn thấy rồi thì tâm y liền mất khống chế như máy bay chết máy.
Nam nhân nhìn những đám mây lớn ngoài cửa sổ, lệ theo gương mặt chảy tới khóe miệng, ánh mặt trời phản xạ lên giọt lệ trong suốt giống như phát sáng. Nam nhân lau khô, nước mắt lại không tự giác chảy xuống, tiếp tục lau tiếp tục chảy, không dứt… Nam nhân thậm chí có chút sốt ruột, cầm góc chăn loạn chà, chính là tuyến lệ không bị khống chế, nước mắt trào ra càng nhiều.
Tiêu Hàn biết mình nói có chút quá đáng, mím môi giống như trẻ con phạm lỗi, vươn tay sờ lên mặt nam nhân, đầu ngón tay chạm vào nước mắt lạnh như băng, lau đi những giọt lệ không ngừng rơi xuống.
“Được rồi, là ta sai, ta không nên nói lời này kích thích ngươi.” Vuốt ve nếp nhăn trên khóe mắt nam nhân, Tiêu Hàn vẻ mặt dịu dàng, “Ta tha thứ cho ngươi rồi a, nhưng là ta sẽ không nói yêu ngươi, đây là trừng phạt dành cho ngươi, ngươi đã quên?” Tiêu Hàn nâng khuôn mặt nam nhân lên, chìa lưỡi liếm sạch lệ ngân, hôn lên hàng mi ướt át, sau đó để nam nhân tựa đầu vào vai mình, đưa tay quấn đến sau đầu nhẹ nhàng an ủi hắn.
Tuyệt Dạ của ta a…
Tuyệt Dạ dần dần ngừng khóc, lau mặt, ngẩng đầu cau chặt mày, trên mặt thoáng hiện nét đỏ ửng, “Quên đi, quên đi, thật dọa người…” Sau đó chôn mặt vào xương quai xanh Tiêu Hàn, dùng răng nanh ma sát lên, nói nhỏ, “Ta không quên, vĩnh viễn không quên ta đã thương tổn ngươi, là ta quá tham lam.”
Hai người không ai nói gì lẳng lặng ôm nhau, bay qua sóng xanh mênh mông vô bờ, lướt qua dãy núi nguy nga cao lớn, dần dần ngủ…
Tới Anh đã là bốn giờ sáng giờ địa phương, tìm khách sạn phụ cận sân bay ở lại, ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, phu phu hai người đi thẳng đến bệnh viện chỗ Nghiêm Tố.
Phan Lâm vẻ mặt ủ rũ ngồi ngoài cửa phòng bệnh, râu ria xồm xoàm, hốc mắt trũng sâu, quần áo cũng đã lâu không thay, bốc lên mùi hôi.
“Kháo, ngươi mau đem tên khất cái này đi thay quần áo cho ta!” Tiêu Hàn vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một tên khất cái cao lớn trơ mặt mo ở nước ngoài vật vờ, “Mẹ nó, ta biết là ngươi thất tình nhưng sao lại thành dạng này? Ai không biết còn nghĩ ngươi nhập cư trái phép đến bệnh viện ăn xin.” Nói xong nhìn Phan Lâm, vẻ mặt ghét bỏ.
“Ngươi, nhanh chóng đưa hắn về thay quần áo. Cái mùi này, vậy mà còn chưa có người đá ngươi ra ngoài cửa?” Đem Tuyệt Dạ cùng Phan Lâm đẩy vào trong thang máy, “Ta khẳng định Tố Tố nhìn đến hình dạng này cũng sẽ không muốn gặp ngươi, nhanh chóng đi tắm rửa, mẹ nó!” Nhìn thấy hai người đi rồi, Tiêu Hàn lắc lắc đầu đẩy cửa vào.
Nghiêm Tố đang cầm quyển sách tựa trên giường, thấy Tiêu Hàn vào, vẻ mặt kinh hỉ: “Hàn ca, sao anh lại tới đây?”
“Tới thăm ngươi chứ còn sao, đã hơn một năm không gặp cũng không thấy ngươi béo lên chút nào.” Tiêu Hàn tiến vào, vò rối tóc y, ngồi xuống ghế.
Nghiêm Tố hé miệng cười không ra tiếng, cúi đầu nhìn bìa sách. Y vĩnh viễn coi Tiêu Hàn là anh trai mà tôn trọng, tuy rằng Tiêu Hàn so với y chỉ lớn hơn một tháng.
“Tiểu Húc thấy ngươi với lão Phan diễn Romeo và Juliet, không đành lòng nhìn hai người tra tấn lẫn nhau, cho nên cầu ta tới đây cứu vớt nhi đồng “sẩy chân”.” Tiêu Hàn nói khẽ, thuận tay cầm quả táo lên miệng cắn.
“Ai là Romeo với Juliet?” Nghiêm Tố cúi đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Hàn.
“Trừ hai người các ngươi ra thì còn có ai? Rõ ràng yêu nhau lại không thể cùng một chỗ, tuy rằng không phải do trở ngại thế tục cũng là do chính ngươi luẩn quẩn trong lòng.”
“Ta… cũng không còn luẩn quẩn trong lòng.” Nghiêm Tố trực tiếp để sách sang một bên, không nhìn thẳng vào Tiêu Hàn, nhỏ giọng nói.
“Thật hả? Vậy ngươi giải thích cho ta xem rốt cuộc vì sao lại không chịu gặp lão Phan? Nhìn bộ dạng hắn uất ức ta thực tức giận, là đàn ông phải hào phóng một chút, đem người trực tiếp cướp đi, mẹ nó nhớ ngày đó lão vương bát đản Tuyệt Dạ kia trực tiếp đem ta khóa ở trong phòng…” Biết mình nói hớ, Tiêu Hàn nhanh chóng bịt miệng.
Nhưng là… chậm rồi.
Nghiêm Tố mở to đôi miêu nhãn, vẻ mặt khao khát tri thức nhìn Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn bĩu môi một cái, thở dài, chính thức nói chuyện nghiêm chỉnh với Nghiêm Tố, “Tố Tố, ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa…”
“Trước kia có một tiểu nam hài bị cha mẹ vứt bỏ, một mình sống năm. năm sau, người mẹ ruột bị mắc bệnh AIDS trở về tìm nam hài, nam hài tha thứ cho nàng, vay tiền nặng lãi chữa bệnh cho mẹ. Sau đó nam hài gặp một người chủ bao nuôi hắn, đã xảy ra rất nhiều việc…” Tiêu Hàn ngừng lại, nhìn cây đại thụ còn cao hơn tầng lầu ngoài cửa sổ, “Chủ nhân tìm người luân phiên cưỡng gian nam hài, còn bày kế giết mẹ của hắn…” Tiêu Hàn nắm thật chặt vết sẹo xấu xí chỗ cổ tay, hít một hơi thật sâu.
Nghiêm Tố nhìn thấy hắn nắm lấy đồng hồ đeo trên cổ tay trái.
“Sau đó, nam hài ly khai chủ nhân, tiếp tục sau lại… trở về bên người chủ nhân.” Tiêu Hàn nói xong quay đầu nhìn thấy Nghiêm Tố đang kinh ngạc không nói nên lời.
“Vì cái gì muốn trở về? Hắn không muốn báo thù sao?”
“Nam hài chính là trở về báo thù, hắn muốn người chủ đó phải sám hối cả đời.” Tiêu Hàn cười nói.
“Người chủ đó biết không?”
Tiêu Hàn gật đầu.
“Vậy tại sao…”
“Vì cái gì?” Lông mi Tiêu Hàn hạ xuống, cúi đầu cười yếu ớt nhìn vết sẹo trên cổ tay mình, “Bởi vì chủ nhân ngốc thôi…”
Tiêu Hàn đứng dậy đi tới bên kia giường, nhìn tuyết đọng dưới lầu, “Không có gì có thể trở ngại con người, ngươi không nên trừng phạt lão Phan, hắn không làm sai cái gì, hắn chỉ là yêu ngươi mà thôi.”
Hai người ở trong căn phòng thật to trầm mặc lại bị Phan Lâm đột nhiên đẩy cửa vào cắt đứt, “Yêu tinh, theo ta về nhà đi.”