Lúc Phan Lâm nhận được điện thoại đã là tám giờ tối, còn chưa chuẩn bị xong bữa tối phong phú để tẩm bổ cho yêu tinh làm việc mệt nhọc, đang ở trong phòng bếp bận việc, chợt nghe thấy một trận tiếng chuông."Cái gì? Lại không về sao?" Phan Lâm đen mặt, da thịt màu đồng cổ lúc này càng giống như bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, phối với đầu tóc mới mọc lại lỉa chỉa, càng giống một tên lưu manh thu phí bảo kê ngoài chợ.
Mặc dù giục yêu tinh nhà mình mau lên, lời này không phải là giả, vốn là thủ trưởng cùng nam nhân nhà hắn xuất ngoại đi du lịch, đem toàn bộ công việc đều giao cho y, hai kẻ kia thật không có ai là người tốt, Phan Lâm ở trong lòng mắng.
Thế nhưng đã hơn hai tháng, từ Anh trở về đã hơn hai tháng, đâu thể mỗi ngày đều tăng ca a? Phan Lâm cảm giác sâu sắc phương diện này có vấn đề.
Đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt đóng gói, thay quần áo, giống nha hoàn hầu hạ đi đưa cơm cho lão gia, thế nào cũng không thể để người bị đói không phải sao?
Phan Lâm tinh ý, thường ngày đều sợ quấy rầy y làm việc, đều gõ cửa thông báo rồi mới vào, lần này, hắn mặc đồng phục bảo vệ, nghênh ngang xông vào, hắn muốn nhìn xem yêu tinh của hắn cả ngày không về nhà rốt cuộc đang bận những thứ gì.
Nghiêm Tố đang âm thầm may mắn đêm nay lại tránh được một kiếp, ngồi trong phòng trợ lý, miệng ngậm bánh pocky đối mặt màn hình máy tính, hai tay trên bàn phím bay nhanh thoăn thoắt.
【 Thanh thủy nhất điều ngư (nước trong, một con cá. Tên đáng yêu nhỉ:)】: Lại không trở về nhà à? (┬_┬)
【 Nghiêm túc 】: Ân.
【 Thanh thủy nhất điều ngư 】: Vẫn là sợ làm tình? ( □)
【 Nghiêm túc 】: Ân.
【 Thanh thủy nhất điều ngư 】: Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp hay đâu bạn hiền ~~ Chồng ngươi có thể chịu được tháng cấm dục? ∑( °△°)
【 Nghiêm túc 】: Cũng không có biện pháp, ta không dám.
【 Thanh thủy nhất điều ngư 】: Cẩn thận hắn nghẹn nóng nảy đem ngươi cưỡng chế ╮(╯▽╰)╭
【 Nghiêm túc 】: Ngươi còn chưa có đem người thu tới tay?
【 Thanh thủy nhất điều ngư 】:::>_