Đi Thuê Nhà Trọ Gặp Phải Một Yêu Tinh Khiếm Thao (Nhật Tô Phòng Đích Khiếm Thao Yêu Tinh)

chương 4: “kỵ” người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Fck! Dũng cảm?! Dám mẹ nó động thủ?

Phan Lâm một tay chống xuống đất, một tay vuốt bên má bị đánh đến đau rát, ánh mắt hình viên đạn chằm chằm trừng người đối diện. Ngay cả cha ta cũng chưa từng đánh ta, ngươi cũng dám đánh lão tử? Phan Lâm một thân dục hỏa vẫn chưa được phát tiết, lại bị yêu tinh này chọc tức, tâm tình đương nhiên không tốt, cơn tức vừa đến cái gì đều chẳng quan tâm, cùng mao đầu tiểu tử giống nhau, xắn tay áo giơ nắm tay chuẩn bị hảo hảo giáo huấn lẳng lơ này một chút.

Phan Lâm là ai? Dẫu gì cũng ở trong quân đội lăn lộn vài năm, một thân toàn cơ bắp thô chắc, hắn đã muốn thực sự nổi giận, Nghiêm Tố gầy yếu tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, còn không bị một quyền đánh cho bầm mắt?

Chỉ thấy Nghiêm Tố không chút sứt mẻ dễ dàng đứng thẳng, nhàm chán bĩu môi, một tay nâng gọng kính, chân dài vừa nhấc liền đem Phan Lâm đạp ngã.

Phan lão công nằm vật xuống đất còn không có phục hồi tinh thần, từ đầu, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Nghiêm Tố sẽ cho hắn một cước, cho nên cũng không phòng bị, vừa vặn bị yêu tinh kia đạp một cái.

Fck!

Phan Lâm lần này thực sự nổi trận lôi đình, ăn người không thành còn bị đánh, quả thực mẹ nó không thể chịu được. “Ngươi mẹ nó…” Mới vừa mở miệng chửi ầm lên, dưới thân lão nhị đã tiến vào một địa phương mềm mại ấm áp.

Chỉ thấy Nghiêm Tố cởi bỏ nửa mình dưới, nửa thân trên áo thể thao mở rộng lỏng lẻo vắt ở trên người, cái miệng nhỏ bên dưới nuốt lấy đại kê kê của Phan Lâm.

Thực mẹ nó thích a!!! Phan Lâm nằm trên sàn nhà cứng rắn lạnh như băng vẫn là như vậy nghĩ tới.

Mông Nghiêm Tố luật động lúc lên lúc xuống, đem đầu đỉnh cực đại toàn bộ nuốt trọn, dịch theo chỗ kết hợp chảy xuống thấm ướt âm nang, dính trên cái mông trắng thuần non nớt, mỗi một lần cao thấp đâm vào rút ra đều phát ra tiếng nước mị.

Hai tay y để trên cơ bụng của Phan Lâm không ngừng vuốt ve, hai chân thon dài ngay cả một cọng lông đều không có quỳ hai bên eo hắn ra sức vận động, tiểu huyệt cũng ra sức khép mở.

“Ha a” Hai thân hình chớp động không ngừng, bên trong không khí đều bị nhiễm một tầng sắc khí.

Sắc trời đã muốn tối sầm, chỉ có một luồng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên một mảnh kiều diễm trong phòng.

Phan Lâm mở lớn thân thể, hết sức chuyên chú cảm thụ luật động đến từ phía trên, cơn tức trong lòng sớm đã bị chủ động của lẳng lơ này đem ném ra sau đầu. Nam nhân chính là như vậy, một khi huynh đệ được kích thích, cái gì lửa giận liền hoàn toàn biến thành dục hỏa, huống chi Phan Lâm đã muốn tìm cái động thao thống khoái, cho không mà không hưởng trừ khi là ngốc tử!

Yêu tinh kia quả thực con mẹ nó câu nhân. Tuy nói Phan Lâm muốn bị động hảo hảo hưởng thụ một lần, nhưng thân thể trắng lòa trước mắt lúc lên lúc xuống không thành thật, có khi còn trái phải xoay lòng vòng, trước ngực hai đầu nhũ cũng rất nhanh bị kích thích, màu hồng tiên diễm chói thẳng vào mắt.

Tiếng thở dốc càng ngày càng trầm trọng, động tác trên người càng ngày càng chậm, khuôn mặt trắng thuần giờ đỏ ửng lên, mồ hôi theo cái trán chảy xuống đến xương quai xanh, sau đó chảy tới bụng rồi biến mất ở địa phương hai người kết hợp, cả người như là hun lên một tầng hơi nước.

“Mẹ nó, nam nhân chết tiệt!” Phan Lâm nhỏ giọng nói thầm một tiếng.

“A?” Nghiêm Tố theo bản năng hỏi.

“Không, nói ngươi động nhanh lên.” Phan Lâm không kiên nhẫn nói, hắn cũng là cắn răng nhẫn nhịn, tận lực đè nén huynh đệ đã có xu thế bùng nổ.

“Ta mệt, không động nữa.” Nghiêm Tố nói xong đứng lên, lão nhị Phan Lâm trơn trượt tuột ra khỏi tiểu huyệt ngập nước.

“Fck!” Phan Lâm chống tay ngồi dậy nhìn người nọ nằm chết dí bên cạnh mình, há to mồm thở phì phò, trên ngực lên xuống phập phồng, hai đầu nhũ đỏ hồng dựng đứng, phân thân hồng đến phát tím vẫn cứng rắn vểnh lên.

“o(︶︿︶)o Ai!” Phan Lâm ở trong lòng thở dài, chính mình động thắt lưng cơm no áo ấm, đến đây đi!

Nghĩ đến đó, liền xoay người phủ lên trên người Nghiêm Tố, hai tay chống đỡ, nhìn chằm chằm yêu tinh mệt mỏi nằm trên mặt đất. Ngươi để cho ta động thủ, đừng hối hận. Đột nhiên hắn vươn tay đem hai chân Nghiêm Tố khiêng lên vai, không nói một lời liền nhắm ngay tiểu huyệt chưa kịp khép lại chọc thẳng đi vào.

“A…” Nghiêm Tố thở dài thỏa mãn, “Ân, ân, đúng… Dùng sức…A…”

Sau đó người đã nhiều hơn, mọi người cơm nước xong lục tục đều đến rèn luyện, trong phòng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân ngoài cửa cùng âm thanh nói chuyện. Phan huấn luyện viên mở loa, trong phòng tức thì vang lên tiết tấu âm nhạc tươi sáng, hai người chỉ có thể nghe được tiếng thở gấp của nhau.

“A… Thao… ta… Ha… Ân…” Thanh âm uyển chuyển đè ép trong cổ họng, Nghiêm Tố hai chân mở lớn hết cỡ, Phan Lâm vịn lấy cái eo mảnh khảnh của y, dùng sức kéo y về phía mình, dùng huynh đệ chiêu đãi động, mỗi một lần rút cắm đều kéo theo mị thịt đỏ tươi trong tiểu huyệt.

“Mẹ nó cái lẳng lơ, gọi là gì? Nghiêm Tố?” Phan Lâm ở trên giấy đăng kí học đã đọc được tên Nghiêm Tố, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: thời gian không phát tao quả thật cũng rất nghiêm túc.

“Ngươi quản…cái rắm… Ân….” Nghiêm Tố gian nan phát ra tiếng, hai tay ở trên cơ bụng Phan Lâm sờ loạn.

“Thì đúng là ta đang quản “cái rắm” của ngươi mà.” Phan Lâm lúc nói đến từ “cái rắm”, tay dùng sức kéo thắt lưng y về phía mình, hung hăng đâm mạnh vào tiểu huyệt Nghiêm Tố.

“A…” Nghiêm Tố bị đâm đến lớn tiếng hét rầm lên, Phan Lâm cũng theo âm nhạc có tiết tấu một trước một sau, một sâu một nông trừu sáp.

Theo tiết tấu âm nhạc càng lúc càng nhanh, Phan Lâm cũng nhanh hơn động tác trên lưng.

Hắn đem thân mình Nghiêm Tố gấp thành một góc O, lưng treo trên không, cả cái mông rõ ràng bại lộ trước mắt. Lần thứ hai xem cái mông này quả nhiên tuyệt sắc, vểnh cao, căng đầy, trơn ướt, tự động phân bố thể dịch, thực mẹ nó một khiếm thao yêu tinh.

Nghiêm Tố bị ép đến chỉ có thể há to miệng thở phì phò, thừa nhận thiết bổng trừu tống bên trong cơ thể, “Mau thao… ta… A a… Dùng sức nhanh lên… Đúng rồi… tiểu huyệt hảo ngứa…”

“Lẳng lơ, như vậy thao ngươi có sướng hay không?” Phan Lâm nổi ý xấu hỏi.

“Thích… thích… mau thao ta…” Nghiêm Tố khép hờ đôi mắt phiếm nước, nước mắt lưng tròng nhìn nam nhân phía trên đang thao mình, hai tay nắm lấy đầu nhũ của mình, dùng sức xoa nắn, hai đầu nhũ vốn đã đứng thẳng, lúc này lại càng sung huyết phát ra hồng quang

Phan Lâm mê muội không ngừng xoa nắn hai đầu nhũ hồng rực, há mồm ngậm vào một viên, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp, miệng không nhàn rỗi dưới thân cũng không nhàn rỗi, cao thấp luật động, làm đến Nghiêm Tố dần dần thần trí không rõ.

Phan Lâm nảy ý xấu, răng nanh cắn vào nhũ tiêm béo nộn, “A…”

Nghiêm Tố đau đến nhảy dựng, nháy mắt hồi thần, “Đừng cắn…”

“đầu v lớn như vậy còn không phải là để cho ta cắn? Chịu đựng!”Dứt lời, bắt đầu giống như liếm kem cao thấp mút lấy, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang “tấm tắc”, nước miếng lau đầy ngực đều là một mảnh mĩ.

“Ân… A ” Nghiêm Tố tuy nói cự tuyệt nhưng vẫn là bị liếm đến thần hồn điên đảo, kêu liên tục. Cái đầu xù vùi trước ngực giống như được cổ vũ, càng ra sức mút liếm, thắt lưng cũng không nhàn rỗi, vẫn như là máy đóng cọc hướng bên trong trừu động.

“Ai ở bên trong?” Bên ngoài, huấn luyện viên Hạng nghi hoặc gõ cửa. Mắt thấy giờ tập của khóa hắn phụ trách sắp bắt đầu rồi, học viên đều sắp xếp đội hình chờ đi học, lớp học trong phòng xe ô tô là lớp có lịch dạy nhiều nhất ngoài lớp yoga, một tiết là người.

“Hẳn là Phan huấn luyện viên đi, vừa rồi ta nhìn thấy hắn và Nghiêm tiên sinh đi vào.” Tiểu thư đứng trước quầy lễ tân nhìn thấy nhiều người như vậy tụ ở cửa “Phòng xe ô tô sống động” nên đi tới nói cho họ biết.

“Ai tiểu Phan a ân?” Hạng Dương âm dương quái khí hừ lên, vẻ mặt cười xấu xa, sau đó quay người đối đám học viên phía sau nói: “Mọi người trước khởi động chuẩn bị, hai người bọn họ tập riêng, một hồi nữa là xong rồi, không mất nhiều thời gian đâu, yên tâm đi.”

Người bên ngoài tốp ba tốp năm tản ra hết Hạng Dương mới dùng sức vỗ cửa hô to: “Huynh đệ, nhanh lên, ta không giúp ngươi kéo được nhiều thời gian đâu.” Sau đó cũng không quản người bên trong có nghe thấy hay không, xoay người rời đi.

Hai người trong phòng đã sớm nghe được hỗn loạn ngoài cửa, Phan Lâm thính lực tốt, cho nên cố ý đem âm thanh giảm xuống.

“Có người muốn tiến vào sao ” Phan Lâm cố ý ở bên tai Nghiêm Tố thở ra nhiệt khí, “Bị nhiều người như vậy nhìn thấy tiểu huyệt cùng đầu nhũ lớn này, thực hưng phấn đi?”

“Tiểu huyệt… hảo ngứa… Thao ta… mau…” Nghiêm Tố bắt đầu phối hợp đãng lay động lắc mông kêu lên, tiểu huyệt cũng một trận co rút, tràng đạo bên trong càng lúc càng nóng.

Quả nhiên, này yêu tinh tao hóa thích bị người thị gian, tâm lý Phan Lâm lấy việc nhìn ra thuộc tính của Nghiêm Tố làm một trận tự hào.

“Ta… không được, muốn… bắn a…” Nghiêm Tố bị thao đến thân thể run rẩy, phân thân một trận rung động, tiểu huyệt càng siết chặt lấy lão nhị của Phan Lâm, y như vòng kim cô bị niệm thần chú.

Phan Lâm dùng sức chọc vài cái, Nghiêm Tố rốt cuộc bị thao bắn, dịch thể nồng đậm bắn hết lên ngực Phan Lâm, sau đó há to miệng thở dốc. Phan Lâm đỡ lấy thân hình đã muốn mềm xuống, lại chọc vài cái, toàn bộ bắn bên trong tràng đạo Nghiêm Tố.

“Con cháu” vừa rồi bị nghẹn trong WC rốt cuộc mừng rỡ theo mã nhãn() chui ra, vọt vào lòng chảo ấm áp.

“Fuck…” Lại không mang mũ. Nghiêm Tố hữu khí vô lực nằm trên sàn nhà, híp mắt nhìn thấy thứ của Phan Lâm còn ở trong cơ thể mình.

“Yên tâm, bổn đại nhân vô ô nhiễm, vô hại, thuộc loại sản phẩm đã kiểm dịch, thỉnh Nghiêm tiên sinh yên tâm thưởng thức.” Phan Lâm dục vọng được thoải mái, kéo theo tâm tình cũng thoải mái, mở lời vui đùa nhìn Nghiêm Tố đã bị mình thao tới mềm nhũn.

Chờ Nghiêm Tố nghỉ ngơi một chút, không còn há to mồm thở dốc nữa, Phan Lâm nương theo ánh sáng tìm ra quần áo tán loạn trên mặt đất, giống như đùa nghịch em bé giúp y mặc vào.

“Cà vạt.” Nghiêm Tố nói nhẹ. Phan Lâm cau mày chòng lên cổ cho y, Nghiêm Tố ngay cả quần áo đều không để ý trước hết thắt cà vạt, làm Phan Lâm một trận khó hiểu.

“Ngươi vì sao coi trọng cái cà vạt này như vậy?” Không phải là có lão tình nhân già nào cấp cho đi? Phan Lâm bất mãn hỏi.

“Không phải chuyện của ngươi.” Nghiêm Tố tức giận trả lại hắn một câu. Xem thái độ tránh mà không đáp của y làm Phan lão công nghĩ mình đoán đúng rồi. Mẹ nó, khiếm thao như vậy mà còn muốn đeo lão tình nhân? Thế cho nên Phan Lâm mỗi lần thấy Nghiêm Tố đeo cà vạt đều muốn lột xuống.

“Uy bên trong, đã xong chưa?” Đã qua nửa tiếng, Hạng Dương rốt cuộc chịu không được đám đông học viên oán giận, lại tới đập cửa.

“Ầm ĩ cái gì?” Phan Lâm thần hình cao lớn mở cửa, giúp đỡ Nghiêm Tố chân vẫn còn mềm nhũn khập khiễng rời xa tầm mắt mọi người.

Cưỡi cái xe mà đến nỗi đứng không vững sao?

Không, vừa rồi hai kẻ kia cũng không phải là cưỡi xe, mà là cưỡi người.

() Mã nhãn: Lỗ tiểu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio