Địa Phủ Đế Vương

chương 181: 181: cấp bậc ngự kiếm sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước mắt, hai dãy nhà hai bên để thừa một đạo lối đi chính giữa, không quá năm mét, nhà chính làm bằng gỗ cây màu xám đen, trông cũ kỹ vô cùng, nhìn qua lại có chút mục nát yếu ớt.

Mái nhà phủ xuống làm từ lá cây phơi khô, nhìn cẩn thận một chút, trên tường xuất hiện vài chỗ ẩm mốc, tương phản với kiến trúc của Thần Kiếm Tông, một bước đi vào như là đi qua hai cái thế giới khác nhau.

Hai ngôi nhà đầu tiên, trên cao dựng một thanh cầu vượt cũng bằng gỗ, lối đi chính là nằm ngay bên dưới.

Nhìn vào có vẻ đổ nát lộn xộn, có lẽ đi vào sâu bên trong mới biết tường tận.

Lúc này, Thần Kiếm Tông đệ tử đúng hẹn có mặt, có cái hơi sợ sệt, có cái ngẩng mặt nhìn trời lộ ra láo toét.

Thấy được Chu Dũng, Tần Đức Thọ, cùng năm cái Xà Kiếm Môn đệ tử khác, ngoài ra còn có hơn mười cái đệ tử.

Số lượng này cũng không quá nhiều.

Lê Thu Vũ lặng lẽ khoát tay, chỉ chỉ vào hai cái lão giả đứng đằng kia, nói.

"Kia là Thần Kiếm Tông trưởng lão!"Được nàng chỉ bảo, Lý Thanh gật đầu! Đây là giám khảo chấm thi nha.

Hai vị trưởng lão cũng có thể cứu môn sinh gặp nạn trong lúc vượt ải, bất quá đây là dựa trên lý thuyết, trưởng lão còn phải e ngại Cổ Ma Trận nha.

Lúc này, Chu Dũng cùng Tần Đức Thọ thấy được Lê Thu Vũ hai người, không ngại đi tới nhả rãnh.

"Lê sư muội, không phải chứ, ngươi thật một mực tin tưởng một cái đệ tử mới nhập môn sao? Hắn vào tông môn còn chưa tới một ngày.

" Chu Dũng xoa xoa cằm, cười nói lại liếc qua Lý Thanh một chút.

"Mời Chu sư huynh đừng lo, bọn ta đều từ đẳng cấp bốn linh kiếm trở lên, cứu một cái phế vật hẳn là không thành vấn đề!" Luôn đi theo là Tần Đức Thọ xen vào một câu, ngược lại ánh mắt hắn quan tâm Lý Thanh nhiều hơn.

"Phong ấn Cổ Ma Đạo, lần này nhất định phải được!" Chu Dũng rất tự tin với bản thân vừa đi lên đẳng cấp bảy linh kiếm, khịt mũi coi thường.

"Không phải Chu sư huynh còn ai khác vào đây?" Cái đệ tử khác trong nhóm không ngại trước quần chúng vuốt mông ngựa một chút.

Lý Thanh liền nhận ra, Chu Dũng tự tin như vậy là vì chuyến này không có ai thực lực hơn hắn nha.

Cũng là không thấy Trần Chính Quang.

Lý Thanh cười thầm, tên Trần Chính Quang này không mấy ưa thích Thần Kiếm Tông đi.

"Coi như ta thương tình lên tiếng nhắc nhở, ngươi không nghe ta cũng không thể làm gì khác.

" Chu Dũng ánh mắt sắc bén về phía Lý Thanh, cố ý nói to một chút.

Lý Thanh khẽ lắc đầu, chính mình cũng không muốn đi Cổ Ma Trận làm gì.

Nhưng hắn đã nhập môn, nghe lời đại sư tỷ chứ sao, các ngươi nhìn Thần Kiếm Tông, một cái không xuất hiện hoà thuận địa phương, còn nơi nào để cho ta đi?Mà Chu Dũng dùng ánh mắt cùng âm thanh nói lên tất cả, hắn thực sự hận mình à.

Lý Thanh cũng chỉ là đệ tử mới nhập môn.

Làm sao đâu, Chu Dũng xem mình như một cái bại hoại sắp cướp đi nàng dâu của hắn.

Lý Thanh được cái chính là mặt dày, không lưu ý quá nhiều Chu Dũng, còn đối phương muốn hãm hại mình cái đó tính sau.

Xà Kiếm Môn đệ tử hùa theo cười nói, gây chú ý tới nhiều người, hai vị trưởng lão không đủ kiên nhẫn, thế là xuất lệnh vượt ải.

Nói phong ấn, thực chất chỉ cần đẩy lui Cổ Ma Trận về yên tĩnh, còn muốn phong ấn hoàn toàn dĩ nhiên không thể, các trưởng lão còn chưa làm được nha.

Điểm này Lý Thanh có phần suy nghĩ, thậm chí suy nghĩ lệch lạc đi so với mục tiêu vượt quan ải.

Lê Thu Vũ chỉ có hai đạo linh phù, lại đem chia cho sư đệ mình một đạo.

Đây là Tiểu Linh Vệ Phù, Đại Linh Vệ Phù, mà Tiểu Linh Vệ Phù là nàng giữ lấy, Lý Thanh chính là cầm về Đại Linh Vệ Phù.

Đây là Thần Kiếm Tông cấp cao linh phù, là Thần Kiếm Tông tông chủ thương tiếc cho Bích Kiếm Môn lĩnh chủ vong mạng, tặng Lê Thu Vũ.

Nói chung là đồ tốt.

Trong gang tấc linh phù sẽ bảo trụ được hồn phách, khoảng năm phút đồng hồ an toàn, có thể sử dụng trong nguy kịch.

Lý Thanh không nắm chắc mình lúc nào cần dùng nó, nhưng nhận lấy, Lê Thu Vũ niên kỷ không lớn, vẫn là đầy đủ tình nghĩa.

Thông qua Lê Thu Vũ nói, trong năm phút linh phù có thể chống lại "Huyền Chân" lực lượng, cam đoan an toàn.

Lý Thanh mở mang tầm mắt, quả nhiên mỗi nơi đều định ra đẳng cấp khác nhau.

Huyền Động là có thể sinh ra khí kình, sử dụng linh kiếm, nhưng khí kình cùng linh kiếm chưa được kết nối.

Huyền Thông liền kết nối với linh kiếm, thành thục chiến đấu.

Huyền Chân là cao nhất, như một trong số các vị trưởng lão.

Tại Thần Kiếm Tông, có thể bảo vệ mình trước Huyền Chân cao thủ, coi như an toàn vô cùng đi.

Lý Thanh cũng biết, đây là những đẳng cấp thuộc ngự kiếm sư.

Siêu việt hết thảy là Huyền Thần, sử dụng tới "thần kiếm", Lê Thu Vũ nói nàng chưa bao giờ gặp qua.

Mấy cái tông môn khác, cũng là chưa có ngự kiếm sư đạt được Huyền Thần.

Mà Huyền Chân, cũng là Tiên nhân bát phẩm cửu phẩm tu chân giả.

Lý Thanh nghĩ ngợi, Tiên đồ có thể xem là Huyền Thần?Ừm! Học thêm Thần Kiếm Tông công pháp, tiếp tục nâng cấp Phế Tiên Ma Kiếm, lúc đó Huyền Thần không sai biệt lắm.

Tất cả cùng nhau qua lối đi, vào trong tự động tản ra, theo các đường hẻm như mê cung, đi cảnh chính là tùy ý.

Bởi vì đường nào cũng dẫn tới cuối cùng, không sợ người khác dành công lao nha.

Dọc đường có thể có cạm bẫy, nhưng cuối cùng mới là gặp được Kiếm Ma năm xưa.

Mấy cái đệ tử to nhỏ vào tai, trước lúc đi ngang Lý Thanh cũng nghe được, Kiếm Ma nhiều năm bị phong ấn, thực lực yếu đi nhiều, hơn nữa hắn chỉ là tàn hồn.

Bọn hắn yên tâm hơn, dùng số đông vây đánh hẳn là được, ít ra đuổi Kiếm Ma rúc vào phong ấn địa phận.

Nhưng, tất cả đều dựa trên lý thuyết của bọn người không có kinh nghiệm.

Từ xưa tới nay, vốn không gặp đệ tử có thể rượt đuổi Kiếm Ma.

Mặt khác, bọn hắn giống như chơi sinh tồn nha, ai may mắn chạy ra khỏi Cổ Ma Trận đã là thành công.

Rốt cuộc vẫn bị Kiếm Ma tàn sát, mấy cái trưởng lão lại phải thở dài, sau đó tập hợp lại đuổi Kiếm Ma.

Nhìn vào cũng đủ biết.

Toàn bộ trưởng lão năm xưa, nếu không có ai vũ hoá, thì còn lại mấy cái trưởng lão như vậy, đệ tử bước lên chức vị trưởng lão từ Cổ Ma Trận lại chưa có một ai.

Lý Thanh không tránh khỏi mà khâm phục Lê Thu Vũ, lấy nàng thực lực để làm trưởng lão thật không dễ, phải nói là rất không dễ.

Hai người đi thẳng vào, hai bên đường nhà cửa cũ nát, lộ ra hoang tàn, lại có cảm giác như làng xá bỏ hoang.

Đột nhiên, một tia kiếm khí từ xa bắn tới, Lý Thanh cũng là giật mình, nhưng tử sắc kiếm khí chính nhắm vào Lê Thu Vũ.

Lý Thanh định rút Phế Tiên Ma Kiếm, nhưng kiếm khí cũng dừng, lúc này Lê Thu Vũ nhịn đau ngồi xuống, tay ôm cẳng chân đang nhỏ máu.

"Kiếm khí từ đâu ra?" Lý Thanh không phát hiện gì khác, ngồi xổm xem tình hình đại sư tỷ.

Đại sư tỷ Lê Thu Vũ tự mình nhanh chóng thoa thuốc băng vết thương, Lý Thanh cũng không muốn xen vào, chỉ là đứng lên bảo hộ nàng.

Vết thương không sâu, Lê Thu Vũ đứng dậy nói.

"Là từ khi Kiếm Ma trốn ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ phát động kiếm khí bắn ra tứ phương, ta vừa rồi bất cẩn, ngươi cũng nên cẩn thận một chút!"Lý Thanh gật đầu, là tàn hồn lại có thể phóng kiếm khí xa như vậy, dễ dàng nghĩ ra trước kia Kiếm Ma khủng bố như thế nào.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio