Phút chốc, một cảm giác dịu dàng mơ trớn khóe mắt nàng, nàng chấn động, giương mắt và phát hiện hắn đang hôn những giọt nước mắt của nàng.
“Ta không thật lòng với nàng? Thì ra trong mắt nàng ta là kẻ lỗ mãng lăng nhăng như thế sao?”. Hắn mút những giọt nước mắt trên má nàng, bàn tay nhẹ nhàng nâng gò má, một cánh tay ôm chặt lấy eo nàng.
“Quỳnh Anh ơi Quỳnh Anh, cho dù nàng có thông minh hơn nữa thì vẫn không đoán được tâm ý của nam nhân với nữ nhân. Chỉ vì những suy đoán bừa bãi của nàng mà nàng đã xử tội ta sao, ta phải phạt nàng như thế nào đây?”.
Nàng kinh ngạc ngừng khóc, giương đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn hơi nhếch môi mỏng cười xinh đẹp, bàn tay thon dài như ngọc khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giống như đang vuốt ve một tơ lụa thượng hạng.
“Nếu như nàng thật sự là một kẻ ngu thì cả đời trẫm cũng sẽ không động đến nàng, thế nhưng nàng lại để trẫm nhìn được bộ dạng chân thật nhất của nàng khiến trẫm cả ngày chỉ nhớ đến nàng”.
Hôn nhẹ nhàng, phớt qua như lông vũ, rơi vào khóe mắt, bao trùm đáy mắt của hắn là sự yêu thương như muốn bao phủ cả người nàng.
Nàng nín thở, tim đập như sấm, thân thể giống như đường bị hòa tan, mỗi một nơi hắn hôn xuống, cả người càng lúc càng mềm.
Hãy thừa nhận đi, ngươi ầm thầm đấu với hắn không hẳn là vì muốn rời đi mà là tận sâu trong đáy lòng không muốn giống như những cô gái khác, khâm phục và ngưỡng mộ sự anh dũng và tài trí của hắn.
Trong lòng có một giọng nói nhẹ nhàng.
Vì vậy thân thể cứng ngắc dần dần mềm nhũn. Tâm cũng trầm luân.
Khi đôi môi mỏng nóng rực của hắn hôn dọc theo chiếc cằm rồi đến cổ ngọc trắng như tuyết, lướt nhẹ qua xương quai xanh, nàng nhắm mắt, cả người run rẩy đón nhận mọi thứ.
Cứ như vậy, trầm luân thôi........
Một tiếng vang lên từ đáy lòng, bao phủ và che mờ lý trí của nàng.
“Hoàng hậu của trẫm, Quỳnh Anh của trẫm, đời này kiếp này nàng chỉ có thể là người của ta”.
Nàng tinh tế phát ra tiếng “ưm” rất nhẹ, đôi mắt đẹp khép hờ, gò má đỏ hồng như hoa, chiếc áo cởi nửa người, tư thái kiều mị, tất cả đều làm hắn điên cuồng.
Lần đầu tiên hắn sinh ra khát vọng như vậy với một nữ nhân ngoại trừ giang sơn, đúng là tư chi dục cuồng [].
Nghiêm Tuyển mút chặt mật quả mềm mại, lòng bàn tay nắm chắc bên kia, đầu ngón tay vân vê túm lấy quả mòn đỏ tươi, bên tai truyền đến tiếng than nhẹ của nàng.
Hắn không kiên nhẫn kéo áo đơn và áo ngực của nàng xuống, hắn chôn vào trong cảnh đẹp non mềm này, miệng thay phiên cắn mút nơi mềm mại đẫy đà của nàng.
“Ưm......”. Đôi tay nàng vặn chặt ga giường, khóe mắt xuất hiện nước mắt.
“Nàng là của trẫm, vĩnh viễn đều là của trẫm”. Thân hình to lớn áp xuống người nàng, hắn dùng cách xấu hổ nhất yêu thương đôi vũ trắng xinh đẹp của nàng, cắn nuốt hai khỏa đỏ căng cứng đứng thẳng.
Nàng cắn răng mím môi không để mình hừ hừ những âm thanh yêu kiều. Nàng không thể tin được nam nhân tự cao tự đại này mà trên giường lại có thể nhiệt tình như thế.
“Không được.....”. Nhìn thấy khuôn mặt của hắn một đường đi xuống, bàn tay to lột chiếc quần lót tơ lụa thêu hoa điệp, nàng cảm thấy xấu hổ, duyên dáng kêu lên.
Mắt phương yêu mị giương lên, trước ánh mắt trừng trừng của nàng, hắn hôn xuống nơi mềm mại nhất, ngón tay khẽ vuốt lên quả hạch.
Một lần lại một lần làm toàn thân nàng run rẩy, như có một làn sóng ập đến toàn thân, đánh bay toàn bộ lý trí còn lại của nàng.
.........
Gần như lúc ý thức của nàng biến mất, thường đạt đến tư vị dục tiên dục tử.
Linh hồn nàng như trôi nổi, trước mắt nàng là một mảnh sương mù, nước mắt treo ở hốc mắt. Nàng chưa từng nghĩ chuyện tình xấu hổ như thế, nàng sẽ trầm luân như thế.
Nghiêm Tuyển chuyển người, bàn tay khẽ xoa nắn đỉnh vú trắng, khuôn mặt cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, những câu ngâm nga của nàng đều bị hắn nuốt hết.
Suốt đêm hắn dùng đôi môi và đôi tay càn rỡ không ngừng hôn và vuốt ve nàng, để nàng một lần lại một lần nếm tư vị động tình, còn mình thì chịu khổ để hạ thân trướng đau.
“Quỳnh Anh... Quỳnh Anh của trẫm”. Hắn thấy người phía dưới mệt mỏi nhắm mắt thì nỉ non bên tai nàng sau đó kéo một bàn tay thon đặt lên hạ thân của mình.
Ý thức của Lạc Quỳnh Anh đã mất, nàng mê man nửa tình nửa ngủ, cảm thấy tay của nàng bị hắn đè chặt lại, lòng bàn tay nắm lấy một món đồ vừa nóng vừa cứng. Nàng bị động, mặc cho hắn cầm bàn tay của nàng dày vò xoa nắn.
Không biết đã qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy lòng bản tay ê ẩm, muốn nâng mĩ mắt nặng trĩu lên nhìn, bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp thở gấp, mặc dù đã cách một lớp vải nhưng vẫn cảm thấy một mảnh ẩm ướt.
Lồng ngực nóng bỏng dán vào lưng nàng, khuôn mặt của hắn vùi vào gáy nàng, chạm khẽ vào da thịt mềm mại, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng.
Hai người cùng ngủ.
Nắng sớm phủ lên mái ngói lưu ly của Hoàng thành, trên giường gỗ kim phượng, màn lụa mỏng che đi cảnh xuân bên trong.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói kính trọng: “Bệ hạ, Tả tướng đại nhân có việc cầu kiến”.
Lúc đầu Lạc Quỳnh Anh còn tưởng mình nghe nhầm, Thôi Nguyên Bái muốn tìm chủ tử tại sao lại tìm ở Ngọc Ninh cung của nàng. Không ngờ nàng vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Nghiêm Tuyển hiện trước mặt nàng.
Nàng mở tròn mắt, giật mình nhìn khuôn mặt lúc ngủ khác hẳn sự trầm ổn lúc thường của Nghiêm Tuyển.
Hắn ngủ rất ngon, cặp mắt phượng bị che lại bởi hai hàng lông mi dài đậm.
Hai cánh môi trơn đỏ hơi mím, cằm của hắn hơi nhọn. Rõ ràng là dáng của một mỹ nhân mà hắn lại là một nam tử. Nhìn cả hậu cung này chưa chắc đã có người có sắc đẹp vượt qua tên yêu nghiệt này.
“Trẫm nhìn có được không?”. Bỗng dưng môi mỏng giương lên, bật ra một tiếng cười đùa giỡn.
Nghe thấy vậy tim Lạc Quỳnh Anh run lên, hai gò mà nóng lên. Đáng ghét, tên yêu nghiệt này tỉnh từ lâu mà còn giả bộ ngủ.
Nghiêm Tuyển mở mắt ra, đôi mắt phượng cũng cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào người nắm đó: “Dám nhìn thẳng người trẫm như thế này cũng chỉ có mình nàng”.
Lạc Quỳnh Anh khẽ cắn môi: “Ta mới chỉ nhìn thôi mà, có phải người ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì mặt sẽ dày hơn người bình thường không”.
Nghiêm Tuyển cười cười, ánh mắt lỡ đễnh nóng rực nhìn từ khuôn mặt thanh tú mỹ lệ dời xuống bờ vai trần trắng như tuyết, còn có....
“A!”. Lạc Quỳnh Anh thấy ánh mắt của hắn vội vàng kéo chăn bọc chặt lấy thân thể của nàng chỉ lộ ra gương mặt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!
Nghiêm Tuyển một tay chống đầu, mái tóc dài thả xõa, mắt phượng tà ngạo, môi mọng đỏ thắm khẽ nhếch, bộ dáng yêu mị.
Thấy ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào mình, cả người nảng đỏ lên, trong đầu hiện lên những việc thẹn thùng mà hắn đã làm với nàng vào tối qua, khốn quẫn ngón chân cuộn cuộn lên.
Hắn thấy nàng muốn che giấu vẻ thẹn thùng của mình thì cười trầm thấp, khuôn mặt như gió xuân ấm áp, dung mạo tuấn mĩ như vẽ.
Nàng trấn định hắng giọng, hơi cáu nói: “Ngươi không nghe thấy Thôi Nguyên Bái nói gì à? Tả tướng có chuyện quan trọng tìm ngươi kìa”.
“Thật à? Tại sao trẫm không nghe thấy?”. Hắn rũ mắt liếc nhìn vẻ thẹn thùng của nàng.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi còn phải vào triều mà”.
“Trẫm không thượng triều một ngày thì sao? Ai có thể nói trẫm”.
“Hôn quân”. Nàng nhẹ giọng mắng, sắc đỏ tràn khắp khuôn mặt.
Nghiêm Tuyển cười to, ngón tay dài xoa lên gò má nàng, định cúi người hôn lên đôi mắt nàng thì bên ngoài lại vang lên giọng nói của Thôi Nguyên Bái: “Bệ hạ, Tả tướng đại nhân muốn bẩm báo chuyện Bành thái úy mưu phản”.
Nụ cười của Nghiêm Tuyển bị rút đi, hắn lật người ngồi dậy, đáy mắt không còn nét cười mà thay vào đó là sự sắc bén.
“Bành Thái úy có ý đồ mưu phản? Chuyện xảy ra khi nào?”. Hắn không hề kiêng dè có địch nhân ở bên mà lạnh lùng hỏi.
“Bẩm bệ hạ, Tả tướng đại nhân không tiết lộ quá nhiều, trời vừa sáng ngài ấy đã đợi trong thư phòng”.
“Nói cho Tả tướng biết một lát nữa trẫm sẽ qua”.
Hắn ra lệnh và cũng xuống giường, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đưa lưng về phía nàng. Bờ vai rộng, tấm lưng dầy như cây tùng đứng thẳng, chếch dưới ánh sáng nhìn hắn như một pho tượng được mạ vàng. Lạc Quỳnh Anh nhìn theo bóng lưng của hắn, tim khẽ nhói đau.
Xem ra Thừa Nghêu không kiềm chế được, chuẩn bị ra tay... Nhưng mà Bành Thái úy rất không đúng lúc, tiết lộ tin tức đúng thời khắc quan trọng.
“Cảnh Thừa Nghêu muốn nhiễu loạn nội chính Kim Lương, ép trẫm lui binh?”. Đột nhiên , Nghiêm Tuyển lên tiếng, mắt phượng liếc trên người nàng.
Hôm nay hai nước đang giao chiến, tình thế vô cùng nhạy cảm, đúng lúc này người có quân quyền cao nhất lại mưu đồ tạo phản, hắn rất hoài nghi điều này.
“Ta không rõ ràng lắm”. Lạc Quỳnh Anh cúi đầu, trả lời.
“Bành Thái úy đã theo trẫm mấy năm không thể nói phản sẽ phản. Chẳng lẽ nàng đã hiến kế gì cho Cảnh Thừa Nghêu ra tay với Bành thái úy?”.
“Ta chỉ là một hoàng hậu ngu đợi trong hậu cung, cái gì cũng không biết”.
“Điều này thì nàng nói đúng tâm tư trẫm rồi”. Nghiêm Tuyển cười, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương: “Trẫm muốn nàng đợi ở Ngọc Ninh cung, làm Hoàng hậu của trẫm. Những chuyện khác ngươi đừng có quản đến nữa, cái tên Linh Nguyệt quân sư tốt nhất đừng có xuất hiện nữa”.
Lạc Quỳnh Anh ngẩn người đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, tim đập nhanh.
Hắn có ý gì? Hắn giả vờ không biết nàng chính là Linh Nguyệt quân sư, coi như tất cả đều không xảy ra. Ngay cả chuyện nàng nhiều lần hiến kế cho địch quốc cũng coi như không xảy ra?
Hắn lại muốn giữ một nữ nhân phản quốc thông đồng với địch ở bên người, hắn bị sắc làm mờ trí rồi sao?
Lạc Quỳnh Anh trợn mắt nhìn đỉnh giường hoa mỹ, đôi tay nắm chặt lại, suy nghĩ rối loạn.
Không, mặc dù bây giờ hắn muốn nàng, trong lòng có nàng nhưng đó cũng chỉ là thích sự mới mẻ mà thôi.
Yêu, chỉ ngắn ngủi như mây khói, gió thổi liền tan.
Nàng không thể vì một đêm trầm luân mà chôn cất một đời của mình.
Ngâm Phong Linh Nguyệt, núi cao biển rộng, vô cầu vô thúc, tiêu dao tự tại, đó mới là nơi nàng thuộc về.
Nàng không muốn sống trong hậu cung ngày tranh đêm đấu, bị những bức tường đỏ lạnh lẽo giam giữ, càng không muốn có kết cục giống mẫu phi.
Cuộc sống lãnh cung buồn bã, lạnh lẽo như thế nào thì từ nhỏ nàng đã được chứng kiến. Nàng tình nguyện lưu lạc chân trời không nguyện bị giam giữ.
Với lại đối với quốc gia ngày xưa nàng cũng không hề quyến luyến. Nhưng rốt cuộc, chính hắn đã diệt nước của nàng, hại mẫu phi nàng bị biếm làm Quan nô bây giờ không biết đang lưu lạc ở đâu.
Nghĩ đến mẫu phi trong lòng nàng đau nhói, cảm giác xấu hổ ập đến.
Đúng thế, đến lúc nào rồi mà nàng còn bị tên yêu nghiệt Nghiêm Tuyển này mê hoặc chứ. Nàng và Cảnh Thừa Nghêu đã có ước định rồi, vì mẫu phi, nàng không thể rối loạn lúc mấu chốt được.
Nhắm mắt lại, Lạc Quỳnh Anh cắn chặt môi dưới, cố gắng xóa đôi mắt phượng ngự trị trong lòng nàng, không thể để cho những hành vi mắc cỡ đêm qua làm dao động tâm trí nàng được.
Bất kể thế nào, nàng cũng phải rời khỏi đây, ngôi vị Hoàng hậu đắt giá này ai muốn ngồi vào thì ngồi, nàng chẳng lạ gì nó rồi.
Thái Úy đứng đầu quan võ, chấp chưởng quân quyền, đứng hàng nhất phẩm. Ban đầu Nghiêm Tuyển bổ nhiệm Bành Tông Huy giữ chức vụ Thái úy vì coi trọng lòng trung thành và sự chính trực của hắn. Không ngờ sau khi hắn đăng cơ thì người đầu tiên tạo phản lại chính là hắn ta.
“Bệ hạ, theo mật báo, đêm qua trong phủ Thái úy có vài thương nhân đến, sau đó những thương nhân đó đều được chứng minh là những quân sĩ, nhân sĩ Đông Kỳ”.
Nghiêm Tuyển một tay đặt trên ngự án, một tay khẽ vuốt trán, mắt phượng khép hờ, trên mặt không vui không buồn, chỉ lẳng lặng nghe.
Tả tướng Tống Duy Thanh mặc quan bào màu tím, vừa được ban ngồi, một năm một mười nói rõ ràng: “Sau đó, thám báo còn phát hiện trong phủ của Bành Tông Huy có rất nhiều cô gái, đều là những ca kỹ xuất thân từ Đông Kỳ”.
Nghiêm Tuyển giương môi cười lạnh.
Đã là người nhất định sẽ có nhược điểm, xem ra Cảnh Thừa Nghêu đã quan sát tỉ mỉ Bành Tông Huy, biết rõ nhược điểm của hắn, ra tay từ chỗ này nhất định có kết quả.
Một khi nhược điểm bị nhìn thấu thì người này giống như một con rối, chỉ cần thêm chút xúc tác nhỏ, có thể mặc người chém giết.
“Truyền lệnh xuống, trẫm lệnh cho Ngự sử nhanh chóng lập tội chứng của Bành Tông Huy, lập tức dâng thư vạch tội. Tiếp tục cho thám báo trông chừng phủ Thái úy, có bất kì tin tức nào lập tức báo cho trẫm”.
“Vi thần tuân chỉ”. Tống Thanh Duy đứng dậy thở dài.
Đến khi Tả tướng ra khỏi Ngự thư phòng, Nghiêm Tuyển lạnh lùng nói với Thôi Nguyên Bái: “Truyền lệnh gọi Hữu tướng và Binh bộ thượng thư vào cung gặp trẫm”.
“Nô tài tuân chỉ”. Thôi Nguyên Bái thấy tâm tình Nghiêm Tuyển không tốt, không dám nói nhiều, khom người lui ra. Nghiêm Tuyển nâng cốc trà sâm đã lạnh, tỏng mắt có một tia sáng lạnh, trên môi là nụ cười châm chọc.
“Thái úy mưu phản, Tả tướng muốn ở giữa ngư ông đắc lợi... Tống Duy Thanh, ngươi nghĩ rằng trẫm không nhìn ra được cái tâm tư nho nhỏ của ngươi sao?”.