Lần này chẳng những Ân Lê Đình, cả Du Liên Châu cũng tới thắp nhang. Hai tháng ở Tuyền Châu, cho dù chàng và Ân Lê Đình là người ngoài nghề cũng nhìn thấy được nỗi vất vả của y giả.
Chủ ý của mọi người là lặng lẽ rời đi không kèn không trống, đỡ phải kinh động đến đám quân Nguyên vẫn còn canh gác ngoài thành. Ai ngờ không biết vì sao tin tức sắp rời đi bị tiết lộ ra ngoài. Vì thế sáng sớm hôm đó, Lộ Dao chui từ lều ra, mắt vẫn còn lờ đờ ngái ngủ thì nhìn thấy bên dưới mười mấy nóc lều còn lại, một đám người đông nghìn nghịt đứng ở đó. Lộ Dao cứ tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ, nhìn nhầm, ra sức dụi mắt, phát hiện đám đông vẫn còn chỗ cũ, hơn nữa còn rõ ràng hơn.
Lập tức ý thức được phát sinh cái gì, Lộ Dao chỉ cảm thấy trên đầu có mấy đám mây đen lướt qua.
Ân Lê Đình đã luyện công buổi sáng xong, thì thầm “Sáng sớm nay ta vừa quay về thì phát hiện những bá tánh này ở đây. Chủ quản Từ đã nói chuyện với họ nửa ngày, hỏi họ, họ nói là muốn tiễn các đại phu một chặng đường.”
Lộ Dao nghiến răng nghiến lợi hỏi nhỏ “Từ Thiên đâu? Ở chỗ nào?”
Chưa đợi Ân Lê Đình trả lời, Từ Thiên đã tới “Lộ đại phu, thuộc hạ làm việc sơ suất mới để tin tức ra thành hôm nay bị lộ. Trước mắt xe ngựa của các vị đại phu đã chuẩn bị xong, một khắc sau có thể ra khỏi thành. Chuyện còn lại, thuộc hạ sẽ tự xử lý.”
Lộ Dao nói “Chỗ này xuôi về đông bắc bốn mươi dặm là Huệ An, tối nay chúng ta gặp nhau ở đó.”
Từ Thiên gật đầu lia lịa “Cứ theo lời Lộ đại phu.”
Lộ Dao nhìn đám đông bên dưới, ngoẹo đầu nói với Từ Thiên “Chủ quản Từ, lần này bổn cô nương giúp ông một bận. Cuối năm Thu Nhiên chia huê hồng nhớ mời bổn cô nương một bữa ở Thiên Hương lâu cho ngon lành.”
Từ Thiên quệt mồ hôi trán “Đừng nói một bữa, Lộ đại phu bao Thiên Hương lâu một tháng cũng được nữa là!”
Ân Lê Đình và Du Liên Châu đứng bên thấy thái độ của Lộ Dao và Từ Thiên lấy làm kỳ quái. Sáng sớm nay Du Liên Châu thấy bá tánh tập trung gần đó, lòng khá xúc động, nói với Ân Lê Đình hôm nay mới kiến thức được chuyện hiệp nghĩa không phải chỉ dùng mấy chữ “giữa đường gặp chuyện bất bình” là có thể khái quát. Cái gọi là ‘Phổ Tế Thiên Hạ Bác Ái Thương Sinh” của sư môn Lộ Dao cũng là hiệp nghĩa cơ bản. Nhưng lúc này nhìn Lộ Dao nghiến răng nghiến lợi với tình cảnh khá cảm động trước mặt, hai người không khỏi nhìn nhau.
Bên này Lộ Dao nói chuyện với Từ Thiên xong, đi tới trước một bước, cao giọng nói với bá tánh Tuyền Châu tới đưa tiễn “Hôm nay các vị tiễn đưa, thật quá ưu áu, chúng ta thật sự không dám nhận, trước nói lời cảm tạ ở đây.”
Ở đây lâu như vậy, bá tánh Tuyền Châu ít nhiều đều biết mặt mười mấy vị đại phu ở nơi khác đến này, có người nhận ra Lộ Dao, hét to “Lộ đại phu! Ngài đại ân đại đức cứu cha mẹ vợ con tiểu nhân, tiểu nhân tại chỗ này dập đầu với ngài.” Nói rồi đại hán bảy thước dập đầu liền ba cái. Lại nghe có người hô “Âu Dương đại phu, tính mạng gia mẫu tiểu sinh nhọc ngài mới giữ được, gia mẫu lệnh tiểu sinh nhất định phải gặp mặt ngài tạ ơn.” Nói rồi bái sát đất. Nhất thời gian mọi người đều hô tên các đại phu khác nhau, quỳ xuống tạ ơn. Các đại phu liên tục chối từ nhưng không cản nổi bá tánh Tuyền Châu đông đúc. Lộ Dao hết cách, vội vàng cao giọng trước khi có người quỳ xuống nữa “Chư vị đừng làm thế, thật ra lần này việc Tuyền Châu, người chư vị nên cảm tạ nhất là Đàm đại phu Đàm Lộc Trữ, hơn hai tháng trước huynh ấy đã nhiễm bệnh không cứu được mà chết. Đàm đại phu y thuật trác tuyệt, tử tế nhân từ, tuổi vừa hai lăm đã sớm ra đi. Nếu chư vị muốn cảm tạ, những mong có thể đến trước mộ Đàm đại phu ở thành nam cúng tế, cũng có thể an ủi Đàm đại phu trước khi lâm chung vẫn nhớ mãi không quên an nguy của bá tánh Tuyền Châu. So sánh với Đàm đại phu, việc mấy người chúng ta làm không có gì đáng kể.”
Bên dưới có không ít bệnh nhân được Đàm Lộc Trữ chữa trị. Đàm Lộc Trữ nho nhã lễ độ, đối với bệnh nhân rất tỉ mỉ chu đáo, vì thế không ít người cảm động nhớ tới y. Nghe Lộ Dao nói vậy, đương trường có người dẫn đầu đi tới mộ chôn di vật do Đàm Tú Trữ lập cho huynh trưởng ở thành nam lúc cúng tuần lần đầu. Người biết Đàm Lộc Trữ trực tiếp đi qua đó, không ít người không quen cũng bị dòng người cuốn đi qua, dọc đường đi còn hỏi han chuyện về Đàm Lộc Trữ, nhất thời người bên dưới tản đi gần bảy tám phần. Lộ Dao chấp tay vái những người còn lại trước, kế đó vỗ vai Từ Thiên, nói nhỏ “Còn lại tự ông xem mà làm đi, có điều nhớ kỹ, tu sửa lại mộ di vật của Lộc Trữ cẩn thận. Lần này, chuyện Lộc Trữ…” Nói rồi nhìn nhìn Đàm Tú Trữ, lại nhìn Ân Lê Đình, nhất thời không biết nên nói gì, đành thở dài.
Quay người kéo Ân Lê Đình nói “Ân lục ca, huynh và Du nhị ca đi về thu dọn một tý đi, chúng ta nhanh chóng khởi hành.”
Ân Lê Đình hơi khó hiểu vì sao phải đi gấp như thế, đang muốn hỏi, Lộ Dao dựng một ngón tay trước miệng chàng “Đợi lát đi đường ta giải thích, chúng ta mau đi đã.”
Ân Lê Đình quay đầu, phát hiện Du Liên Châu đã xoay đi về lều mình dọn đồ bèn không nói nhiều nữa, gật đầu với Lộ Dao “Ừ.”
Từ Thiên làm việc rất hiệu quả, quả nhiên không tới một khắc sau, Lộ Dao cùng mấy đại phu, sai vặt còn lại, thêm Ân Lê Đình và Du Liên Châu người cưỡi ngựa, người ngồi xe từ thành tây đi ra. Quan quân gác thanh không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào, một đoàn người nghênh ngang ra khỏi thành.
Vừa ra khỏi thành, đoàn người đồng thời quay đầu ngựa, nhắm Huệ An ở hướng đông bắc mà đi.
Trên đường, Đàm Tú Trữ và Tô Tiếu cùng hai đại phu khác ngồi trên bốn chiếc xe ngựa, hai đại phu khác cùng nhóm Lộ Dao đều cưỡi ngựa. Đến lúc này Lộ Dao mới chậm rãi giải thích lý do vì sao đi gấp với Ân Lê Đình và Du Liên Châu.
Hóa ra ba năm trước, một lần Lộ Dao hành y ở Quảng Nguyên, Xuyên Trung, từng gặp qua chuyện tương tự. Khi đó không ít bệnh nhân đến tiễn đưa nàng, kết quả lại bị quan phủ địa phương xem là phản loạn tụ tập, bản thân bị quy là đầu sỏ phản loạn mà nhốt lại. Lúc ấy nàng tốn không ít bạc mới ra được nhà lao nha môn phủ châu. Từ đó về sau, hơn hai năm ròng nàng đều tránh xa đất Xuyên Trung, chỉ sợ còn có người nhận ra nàng là ngươi bị truy lùng ở đất này mất nửa năm. May mà thời điểm này binh mã loạn lạc, triều chính không xong, nàng chỉ bị truy nã trong phạm vi Quảng Nguyên, bằng không cuộc sống thật đúng là khó khăn. Vì thế từ đó về sau Lộ Dao triệt để học hỏi cái gì gọi là tới đỉnh điểm thì ngưng, đỡ rước họa vào thân.
Mấy người Du Liên Châu nghe xong không ai không căm phẫn Thát tử tàn bạo bất nhân, Lộ Dao thấy hình như mình gián tiếp kích động mâu thuẫn dân tộc, vội vàng xua tay “Thật ra quan binh cũng chỉ vâng lệnh thượng cấp mà làm, cấp trên lại vâng lệnh cấp trên, mọi người đều khó cả. Nói đi nói lại, vẫn là kẻ thống trị hôn quân vô năng, nếu có nhân tài trị thế, bốn bể yên ổn, có lẽ cũng không nhiều chuyện như vậy.”
Du Liên Châu lại không cho là đúng, nghiêm mặt nói “Bốn bể yên ổn thì thế nào? Đám Thát tử hồ lỗ này giết bá tánh ta, chiếm sông núi ta, dân chúng Trung Nguyên lầm than, chung quy có một ngày nhất định phải đuổi chúng về lại quan ngoại.”
Lộ Dao sờ mũi, nghĩ bụng rõ ràng là huynh kỳ thị chủng tộc mà, bây giờ nếu thật sự thái bình thịnh thế, hoàng đế là người Mông Cổ hay người Hán thì có hề chi? Lộ Dao đang định buột miệng nói thì nhìn đến Ân Lê Đình, thầm nghĩ nếu mình mở miệng phản bác nhị ca chàng, với tính chàng sợ là khó xử. Ngẫm nghĩ lại, Võ Đang thất hiệp bọn họ từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh loạn lạc khắp nơi thế này, thời đại mà người Hán bị đồ sát, có lẽ lời của mình sợ là tổn thương tình dân tộc của họ, vì thế quyết định vẫn là ngậm miệng rủa thầm thì tốt hơn. Ân Lê Đình đi một bên nhận ra hình như Lộ Dao cúi đầu làm mặt quỷ, lầu bầu gì đó, biết nàng có chuyện chưa nói, muốn gặng hỏi, chỉ thấy Lộ Dao ở sau lưng Du Liên Châu lừ mắt nhăn mũi, không nhịn được cười thành tiếng.
Tối hôm đó một đoàn người tới Huệ An, tìm một khách sạn sạch sẽ rộng rãi trọ lại. Phó Thu Nhiên sớm đã phái người tới chuẩn bị tất cả, phòng ở ăn uống không thứ gì không thoải mái tinh tế. Mấy tháng nay Lộ Dao ăn toàn mì luộc, ngủ trên giường dã chiến chật hẹp, tắm rửa chỉ có một chậu nước nóng lau chùi qua loa, lần này rốt cuộc cũng thở phào được. Bàn ăn trong đại sảnh đường bị mọi người càn quét sạch sẽ, ngay cả Đàm Tú Trữ cũng không nhịn được mà ăn khá sung sướng, huống chi là Lộ Dao và Tô Tiếu, mấy kẻ ăn chẳng kể gì đến hình tượng. Nhất là Tô Tiếu, Lộ Dao ăn món gì hắn cướp món đó, luận nhanh nhẹn luận tốc độ hắn không bằng Lộ Dao nhưng cái miệng mồm mép thì hắn ăn đứt nàng: Tiểu Lộ à, cô ăn nhiều thế cẩn thận ảnh hưởng tới thân hình đấy, trước mặt công tử phong lưu hào hoa như ta cô không chú ý tướng ăn của mình thật tình quá thiếu sáng suốt rồi, Lộ Dao cô cẩn thận mấy món này không tốt cho da cô đâu. Xưa nay cái miệng không buông tha ai, thế mà lần này Lộ Dao chỉ liếc hắn một cái, mặc hắn nói hươu nói vượn, một câu cũng không đốp lại. Tô Tiếu còn đang cao hứng: rốt cuộc cũng có ngày hắn nói cho Lộ Dao hết đường nói lại, nhưng đợi đến chừng thấy mấy cái dĩa trước mặt Lộ Dao sạch trơn quá nửa mới ý thức được, không phải Lộ Dao không trả lời được mà là miệng bận dùng để ăn đồ ăn, căn bản không để ý đến hắn. Nhét một miếng chân giò hun khói ướp mật vào miệng rồi, Lộ Dao chùi miệng, vỗ vai Tô Tiếu nhìn cái mặt hậm hực của hắn đắc ý nói “Lúc bản lĩnh cướp cơm của cô nương ta đứng đầu sư môn, tiểu tử ngươi còn đang tụng bản đồ huyệt vị đấy!”
Ăn cơm xong, mạnh ai nấy về phòng người đó nghỉ ngơi. Ân Lê Đình về phòng rửa ráy một phen, thay quần áo, cảm thấy sảng khoái không ít. Đang suy gẫm xem có nên tìm nhị ca Du Liên Châu thương lượng chuyện đi bái phỏng Phù Điền Thiếu Lâm hay không, một tiếng bước chân ngừng lại bên ngoài, nhẹ nhàng gõ hai cái. Ân Lê Đình mở cửa, người trước mắt làm chàng ngẩn ra nửa ngày “Đàm đại phu?”
Đứng ở cửa chính là Đàm Tú Trữ. Nàng mặc áo xa tanh vạt ngắn màu hồng cánh sen, bên dưới là quần lụa mỏng đính khóa ngọc, tóc đen mềm búi xoắn kiểu tim, cài một cây trâm ngọc bích, thướt tha trước cửa, dưới ánh đèn động lòng người không sao tả xiết. Từ sau ngày nàng tặng Ân Lê Đình hà bao kia xong cũng không đứng chờ chàng mỗi sáng nữa. Còn Ân Lê Đình, sau hôm nhận được hà bao, cứ không biết xử lý chuyện này ra sao, sau đó vừa vặn đụng phải chuyện Lộ Dao sầu não vì ngày giỗ Cố Nhược Trường tới gần khiến chàng lo lắng không thôi, nhất thời cũng quẳng chuyện này qua một bên.
“Ân… Ân công tử, liệu tiểu nữ có quấy rầy công tử không?”
Ân Lê Đình lắc đầu “Nào có, Đàm đại phu có việc ư?”
Hàm răng trắng của Đàm Tú Trữ khẽ cắn đôi môi hồng, nói “Tiểu nữ có chuyện muốn nói với công tử.”
Từ lúc nhận hà bao của Đàm Tú Trữ, trong lòng Ân Lê Đình luôn thấy bất an, cứ suy đi nghĩ lại nên dùng phương pháp nào khéo léo từ chối đối phương, song lại sợ thương tổn tình ý lẫn mặt mũi người ta, cứ chần chừ mãi. Nếu là lúc trước, chàng thà xem như chuyện gì cũng không biết, tránh mặt không gặp người ta là xong. Nhưng Lộ Dao biết được, nhướng mày nói với chàng chuyện này kéo dài càng lâu càng tổn thương, huống chi trời giáng vận đào hoa, nếu ứng đối không tốt, cẩn thận biến thành nợ đào hoa. Chàng nghe Lộ Dao mở miệng “đào hoa”, ngậm miệng “đào hoa” mà mặt đỏ bừng bừng, lắp bắp “Lộ Dao, muội đừng nói lung tung, đồn ra ngoài ảnh hưởng đến danh tiết Đàm đại phu không tốt đâu.” Lúc đó Lộ Dao nhìn bộ dạng Ân Lê Đình, than thở, hiểu được dưa hái xanh không ngọt, chuyện này không miễn cưỡng được, nghiêm chỉnh nói “Ân lục ca, nếu huynh không có ý với Tú Trữ, cái hà bao này xử lý sao cũng không phải, biện pháp tốt nhất vẫn là huynh đích thân trả cho người ta. Cũng coi như triệt để cắt đứt ý niệm của người ta, Tú Trữ là cô nương tốt, đỡ lầm lỡ cô ấy.”
Nhớ đến lời Lộ Dao, Ân Lê Đình hít sâu một hơi kềm nén cảm giác quẫn bách lo âu trong lòng “Đàm đại phu chờ một chút.” Nói rồi quay vào bàn, lấy hà bao trong bọc hành trang ra nhét vào tay áo. Ra cửa nói với Đàm Tú Trữ “Tối nay ánh trăng khá đẹp, Đàm đại phu có muốn vào trong sân ngồi một chút?”
Đàm Tú Trữ nghe Ân Lê Đình lên tiếng mời, trong mắt thoáng qua chút ánh sáng “Xin theo ý Ân công tử.”