Editor: La Na
Liên lãnh uyển.
Vân Lãnh ca buồn ngủ mở mắt nhập nhèm ra, Vận Nhi đã chờ từ sớm, nghe thấy trên giường có động tĩnh lập tức xốc màn che, thấy tiểu thư đang vặn eo bẻ cổ, cười hỏi: “Tiểu thư, trời vẫn còn sớm, chi bằng tiểu thư ngủ thêm một lát?”
“Không được, hôm nay còn có việc nữa.” Gi ọng nói Vân Lãnh Ca vì vừa ngủ dậy nên có vẻ còn lười biếng, mang theo chút khàn khàn.
“Lão phu nhân bảo hôm nay tiểu thư không cần tới thỉnh an đâu ạ.” Vận Nhi cầm váy vân yên tán hoa như ý đến cho Vân Lãnh Cat hay, rồi nói.
“À.” Vân Lãnh Ca thở dài, bất đắc dĩ nói, “Nhất thời hồ đồ dẫn đến tai họa.”
Vận Nhi khó hiểu, có điều thấy bộ dáng không định giải thích của tiểu thư thì không dám mở miệng hỏi.
Sau khi Vân Lãnh Ca rửa mặt xong, Ngâm Cầm đã bưng đồ ăn sáng tới.
“Tiểu thư, Vân ma ma vừa đến truyền lời bảo thái hậu triệu kiến, gọi tiểu thư lập tức vào cung.” Vân Lãnh Ca vừa ăn sáng xong, Lục Thủy tiến lên bẩm báo, “Ma ma kề cạnh thái hậu đang chờ ở Phúc Thọ đường rồi ạ.”
“Trang điểm đi.” Tròng mắt Vân Lãnh Ca ngưng lại, nhẹ nhàng mở miệng.
“Tiểu thư, hậu cung trọng địa, một mình tiểu thư tiến cung, nô tỳ hơi lo lắng.” Vận Nhi đang cài sơ phát nhìn tiểu thư qua gương đồng, thấy nàng mặt mày trầm tĩnh, trên mặt không hề có chút lo lắng.
“Chỉ là hỏi chuyện bình thường thôi, ta lại chẳng làm gì sai, có gì mà lo lắng chứ?” Lý do đã sớm chuẩn bị xong, cô với Mộ Dung Diệp không có bất kì quan hệ gì, không đáng vì hắn mà nói dối, thái hậu chắc chắn sẽ không nghi ngờ.
Hoàng thượng kiêng kị Mộ Dung Diệp, nhưng vì mình là nữ tử nên phải tránh né, nàng cho rằng hoàng thượng sẽ bảo hoàng hậu triệu kiến mình, không ngờ lại là thái hậu.
Hoàng hậu ra tay không phải sẽ danh chính ngôn thuận hơn sao? Dù sao ngày yến hội đó tốt xấu gì cũng từng có chút duyên phận, thái hậu, nữ nhân tôn quý nhất Đông dương, hơn nữa hoàng thượng lại không phải là nhi tử thân sinh của bà, việc bỏ qua hoàng hậu mà triệu kiến nàng, nàng không biết trong việc này có ý nghĩ kín đáo gì không.
Ra khỏi tiểu viện, Vân Lãnh Ca dẫn theo Vận Nhi trực tiếp đi đến Phúc Thọ đường.
“Nhị tỷ phải tiến cung rồi.” Đáy mắt Vân Lãnh Ca hơi trầm, nhìn không chớp mắt từ từ đi tới, đột nhiên Vân Thu Ca từ lương đình không xa đi tới, thoáng đã nói lời hâm mộ ra.
“Ừ, lần này tứ muội có muốn năn nỉ ta dẫn muội tiến cung không?” Vân Lãnh Ca không mang chút cảm tình, nói thẳng suy nghĩ của nàng.
Nụ cười yếu ớt của Vân Thu Ca cứng đờ, nụ cười gượng gạo không dùng được, che mặt nói: “Nhị tỷ, tỷ nói gì thế, muội muội ta chỉ lo lắng cho tỷ thôi, lễ nghi hoàng cung nhiều đến đáng sợ, nếu như tỷ không cần thận đụng phải vị quý nhân nào đó, Tướng phủ cũng sẽ bị liên lụy ấy mà.”
Vân Lãnh Ca đã nói thẳng vậy rồi, nàng không thể mặt dày mà năn nỉ nữa, dù sao nhị di nương đã đi tong, trong tướng phủ ngoại trừ mẫu thân ra, ai còn tư cách để phụ thân phù chính? Đến lúc đó mình cũng là nữ nhi dòng chính, còn sợ không thể tiến cung sao? Ai còn dám xem thường mình chứ? Bây giờ cần gì chọc nàng ta không vui, kẻo nàng ta ngáng chân phá hư, vậy thì được không bù nổi mất.
Đợi di nương chân chân chính chính trở thành nữ chủ nhân của Tướng phủ, còn sợ về sau không thể dạy dỗ Vân Lãnh Ca sao?
“À? Ta còn chưa tới cửa cung mà tứ muội đã lo lắng chưa chắc xảy ra này à? Muội đúng làm muội muội tốt của ta đấy.” Vân Lãnh Ca nhìn nàng ta một cái, giọng nói mang theo tia lạnh lẽo.
Trào phúng không thèm che giấu khiến Vân Thu Ca vừa gượng cười lập tức sụp đổ, không biết nên phản bác như thế nào, oán hận nhìn Vân Lãnh Ca thanh tao lịch sự đi qua người mình, để lại mùi hương thanh nhã như hoa sen thơm ngát.
“Phi.” Vân Thu Ca nhìn bóng lưng của nàng, dưới ánh mặt trời, những sợi tóc mượt mà rủ sau lưng Vân Lãnh Ca như một dải lụa đen mượt, nhổ nước bọt một cái, khinh thường nói thầm: “Sau này chắc chắn sẽ có lúc ngươi phải quỳ xuống đất cầu xin ta.”bg-ssp-{height:px}
Vào trong nội đường, Vân Lãnh Ca kính cẩn phúc thân, thấy lão phu nhân mỉm cười gật đầu, mới đưa mắt nhìn về ma ma đang phẩm trà kia.
Ánh mắt lợi hại, sắc mặt trầm ổn, búi tóc được sơ cẩn thận tỉ mỉ, lúc tầm mắt bà ta quét tới, Vân Lãnh Ca cảm giác như bà ta đã đọc được ý nghĩ trong lòng nàng.
Ma ma này rất lợi hại, tâm tư Vân Lãnh Ca nhanh chóng trầm ổn lại, có thể làm một ma ma đắc lực bên cạnh thái hậu, ma ma cung nữ bình thường chắc chắn không thể nhìn thấu nhân tâm bà ta được.
“Đây là Quế ma ma bên cạnh thái hậu.” Lão phu nhân cười giới thiệu.
Vân Lãnh Cat reo nụ cười đúng chuẩn tiểu thư khuê các, hành lễ nghi vừa đúng mực.
“Nếu Vân nhị tiểu thư đã đến rồi thì cùng lão nô đi thôi.” Quế ma ma đứng dậy cười một chút rồi nói, bình thường bà cực ít cười, vậy nên nụ cười này trong mắt người khác có vẻ cổ quái và cứng ngắc dị thường.
Dùng ánh mắt dò xét Vân Lãnh Ca từ trên xuống dưới một lần, thấy nàng dung nhan tuyệt mỹ, quả thật là dáng vẻ khuynh nước khuynh thành, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười đúng mực, lễ nghi đoan trang, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí độ trầm ổn tự tin đến ngay cả công chúa cũng kém hơn, ăn mặc thanh lệ không khoa trương, ánh mắt không tranh đoạt nhưng cũng không mất nửa điểm quy củ.
Nữ tử thông minh trong sáng như vậy, khó tránh Mộ Dung thế tử xưa nay lạnh như băng không màn thế sự cũng vì nàng mà tìm thái hậu ra mặt giúp đỡ.
Vân Lãnh Ca thoải mái đứng đó cho Quế ma ma cẩn thận dò xét, mắt thấy lão phu nhân tỏ vẻ lo lắng, bờ môi Vân Lãnh Cahiện nụ cười, có ý bảo bà không cần lo lắng.
Theo Quế ma ma ra khỏi phủ, xe ngựa nội cung đang chờ.
Lên xe ngựa, Vân Lãnh Ca đặt tay lên đùi, ánh mắt trầm lắng an tĩnh.
Bánh xe ngựa lăn trên đất để lại dấu bánh xe mờ mờ.
Thấy Vân Lãnh Ca chỉ an tĩnh ngồi đó, không định hỏi mình câu gì, Quế ma ma tâm vốn như nước cũng hiếm khi tò mò, không hiểu sao lại bị thái hậu tuyên triệu, vị Vân nhị tiểu thư này trước sau không có tia hoảng sợ nào, ngay cả vài lời hỏi thăm nguyên nhân từ mình cũng không hỏi.
“Vân nhị tiểu thư không tò mòvì sao thái hậu lại tuyên triệu ngài sao?” Cuối cùng Quế ma ma hết nhẫn nại trước, mở miệng đánh vỡ yên tĩnh trong xe.
“Tâm tư của thái hậu há tiểu nữ đoán được sao?” Vân Lãnh Ca cười cười, đối với thăm dò của Quế ma ma chỉ lơ đễnh nói, trong lòng thì “Nếu ma ma có thể nói cho tiểu nữ biết, tiểu nữ cảm kích trong lòng.”
Nàng cũng không định dùng kim ngân để đổi lấy lời Quế ma ma… tiền tài phỉa dùng đúng người, bà ta đã sống trong cung, thứ tốt gì mà chưa từng thấy? Trực tiếp hỏi còn dễ lấy hảo cảm của vị ma ma này hơn.
Quả nhiên, Quế ma ma cứng nhắc nghiêm túc trên mặt không biểu lộ gì, tích chữ như vàng tiết lộ: “Ngày yến hội đó, Du Nhiên công chúa và Hạ tướng quân nói nhị tiểu thư dụ dỗ Mộ Dung thế tử, nhưng thế tử lại nói ngài không ở đó.”
Lúc nghe nội dung Vân Lãnh Ca chợt bừng tỉnh, cười nhẹ nói: “Đa tạ ma ma chỉ điểm.”
Nhưng trong lòng nàng lại đại chấn, xem ra kinh thành hôm nay vẫn chưa truyền ra chút tiếng gió, chỉ biết chuyện này bị hoàng cung áp chế, nhưng tại sao Quế ma ma lại nói chuyện này với mình? Bà ta là tâm phúc đắc lực bên cạnh thái hậu, chẳng lẽ là do thái hậu chỉ thị? Nhưng nàng và thái hậu vốn không quen mà.
Đối với lời dặn dò của Mộ Dung Diệp giờ phút này nàng đã hiểu ra, thì ra là hắn bảo hắn không ở đó để chứng minh.
Vân Lãnh Ca cân nhắc gì đó, vì Mộ Dung Diệp ngụy tạo chứng cứ giả thì chẳng khác nào công khai đối nghịch với hoàng thượng, nếu lời nói dối của mình bị vạch trần, vậy thì đã lọt vào một cái sọt lớn, nhưng nếu nói thật, tên tiểu nhân Mộ Dung Diệp sẽ không ném mình xuống sông cho cá ăn?