Chương : Dùng tiếng ly vỡ làm dấu hiệu“Đại ca, chuyện này rõ ràng là có vấn đề!”
Chúc Long đứng bên cạnh nghe thấy vậy lập tức nói: “Để tôi đi cùng anh”.
“Không cần!”, Mục Hàn lắc đầu: “Một mình tôi đi là được rồi”.
“Cậu cho rằng chỉ dựa vào hai người Ngư Nam và Lâm Mạn Thù là có thể khiến tôi bị thương sao?”
“Không thể nào!”, Chúc Long lập tức trả lời.
Sáu năm trước, Mục Hàn đơn độc một mình dư sức xử lý hết hàng nghìn cao thủ đến từ bốn mươi quốc gia.
Huống hồ giờ chỉ đối phó với hai người bình thường!
…
Ngày hôm sau.
Câu lạc bộ Mạn Thù.
Mặc dù thời gian hẹn với Mục Hàn là mười hai giờ trưa nhưng Ngư Nam và Lâm Mạn Thù đã đến phòng VIP từ rất sớm.
Phòng VIP này có tên là Thiên, bên trong có rất nhiều cửa và lối đi.
Ví dụ như vị trí phía sau lưng Lâm Mạn Thù chính là một cửa ngầm.
Ngư Nam đang bố trí hiện trường cho một đám sát thủ đủ mọi màu da.
Những sát thủ này đều do Sở Chính Nam bỏ ra một khoản tiền lớn chiêu mộ về dưới trướng của mình, chuyên giải quyết một số người không dễ đối phó thay hắn.
“James, đây là những vị trí của cửa ngầm. Anh sắp xếp cho sát thủ của anh mai phục trong các vị trí đó”, Ngư Nam dặn dò một người da trắng: “Lát nữa chúng ta sẽ dùng tiếng ly vỡ làm dấu hiệu, chỉ cần các anh nghe thấy âm thanh tôi đập vỡ ly rượu thì lập tức hành động!”
“OK!”, James dùng động tác tay ra hiệu không thành vấn đề.
Sau đó, James lấy ra một cái hộp, đặt lên trên bàn rồi mở nắp ra, bên trong hộp có vài khẩu súng.
James đưa những khẩu súng cho đám sát thủ.
“James, để đảm bảo không có sơ hở gì, chi bằng bây giờ chúng ta diễn tập một lần”, Ngư Nam đề nghị.
“Đối tác à, anh đang nghi ngờ năng lực của chúng tôi sao?”, James trừng mắt nhìn Ngư Nam với vẻ không vui, nhưng sau đó lại cười nói: “Nhưng mà, tôi cảm thấy đề nghị của anh không tồi. Mặc dù nhiệm vụ này đơn giản nhưng dù gì anh cũng đã phải bỏ ra mười triệu, tôi tôn trọng suy nghĩ của anh!”
Lúc này Ngư Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi mấy tên sát thủ đều trốn sau cửa ngầm, James giơ tay chỉ vào Lâm Mạn Thù, nói: “Anh Ngư, anh không bận tâm khi để cô gái xinh đẹp này đóng vai người chúng ta cần giết ngày hôm nay chứ?”
“Ha ha, không sao đâu”, Ngư Nam dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Mạn Thù.
Lâm Mạn Thù gật đầu.
Diễn tập bắt đầu.
Lâm Mạn Thù từ bên ngoài cửa bước vào trong, cố diễn cho giống thần thái của Mục Hàn.
Ngư Nam kéo Lâm Mạn Thù ngồi xuống uống rượu.
“Anh Mục, tôi đã chuẩn bị xong một tỷ rồi”, Ngư Nam vươn tay vỗ vào cái túi to đang đặt trên mặt bàn, sau đó nâng ly rượu lên, nói: “Chuyện này xong xuôi rồi, anh và tôi cũng không còn nợ nần gì nhau. Trước khi từ biệt, uống một ly rượu tuyệt giao nhé!”
Lâm Mạn Thù vừa định cầm ly rượu lên, Ngư Nam đột nhiên làm rơi ly rượu xuống mặt đất.
Tất cả những lối cửa ngầm đồng loạt được mở ra, vô số họng súng ngắm thẳng vào Lâm Mạn Thù chỉ trong nháy mắt.
“Tốt!”, lúc này, Ngư Nam vỗ tay nói: “Rất tốt!”
“James, lát nữa đối phương tới thì cứ thế mà làm!”
Chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ trưa.
Ngư Nam và Lâm Mạn Thù đều cảm thấy lo lắng căng thẳng.
Dù gì bây giờ cũng không phải diễn tập nữa.
Mà là ám sát thật sự.
“Đến rồi!”, khi một mình Mục Hàn xuất hiện trước cửa chính câu lạc bộ Mạn Thù thì lập tức có người thông báo cho Ngư Nam và Lâm Mạn Thù biết.
Ngư Nam và Lâm Mạn Thù liếc mắt nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống bàn ăn.
James và những sát thủ khác đều đã trốn sau những cánh cửa ngầm.
Khoảng năm phút sau, bên ngoài phòng Thiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ngư Nam biết Mục Hàn đã đến liền chủ động mở cửa cho Mục Hàn.
“Sếp Mục, anh đến rồi!”, Ngư Nam tươi cười chào đón.
“Ngư Nam, hôm nay hình như tâm trạng anh không tệ nhỉ!”, Mục Hàn liếc nhìn Ngư Nam bằng ánh mắt sâu xa, cười nói: “Bỏ ra một tỷ mà còn có thể vui vẻ như vậy, tôi cảm thấy lấy thêm một tỷ nữa chắc là anh sẽ càng vui hơn!”
“Đừng, đừng, đừng!”, Ngư Nam vội vã xua tay: “Sếp Mục, anh tha cho tôi đi! Một tỷ thôi cũng đã rút sạch cả gia tài của tôi rồi!”
“Được thôi, không phí lời nữa”, Mục Hàn nhìn quanh phòng một lượt rồi hỏi: “Đã chuẩn bị tiền xong rồi chứ?”
“Chuẩn bị xong cả rồi”, Ngư Nam lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Mạn Thù.
Sau đó, Lâm Mạn Thù liền mở khóa chiếc túi xách lớn đặt trên bàn ăn, để lộ ra một đống tiền giấy màu đỏ bên trong.
“Một tỷ, không thiếu xu nào”, Lâm Mạn Thù vô cảm nói.
“Sếp Mục, anh nhận được một tỷ này, sau này có lẽ chúng ta cũng không còn dính líu gì tới nhau nữa”, Ngư Nam cười ha ha nói: “Trước khi từ biệt, tôi muốn kính anh một ly, coi như rượu tuyệt giao giữa hai người chúng ta!”
“Cũng phải!”, Mục Hàn nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Nể tình trước đây anh cũng có không ít cống hiến cho tập đoàn Phi Mục, tôi sẽ nể mặt anh!”
Mục Hàn ngồi xuống.
Ngư Nam cầm bình rượu lên rồi rót rượu cho Mục Hàn.
Sau đó nâng ly rượu lên, cung kính đưa về phía Mục Hàn.
Chỉ đợi Mục Hàn cúi đầu cầm lấy ly rượu, Ngư Nam lập tức sẽ làm rơi vỡ ly rượu trong tay mình.
Tất cả đều giống với tưởng tượng của Ngư Nam, Mục Hàn cúi đầu, vươn tay cầm lấy ly rượu.
Khóe miệng Ngư Nam khẽ nhếch lên, ly rượu trong tay mạnh mẽ rơi xuống đất.
Nhưng điều khiến Ngư Nam phải kinh ngạc là vào lúc ly rượu sắp chạm đất, một cánh tay vươn ra nhanh như chớp, vững vàng bắt lấy ly rượu mà Ngư Nam muốn làm rơi vỡ.
“Ôi Ngư Nam, hôm nay có phải anh kích động quá rồi không, ngay cả ly rượu cũng cầm không vững!”, ngón tay của Mục Hàn giữ lấy cái ly thủy tinh đế cao đưa cho Ngư Nam, “Cũng phải! Dù gì chuyện ngày hôm nay xong rồi, giữa chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa”.
“Những gì mấy người nợ Dư Phi trước đây cũng xem như xóa bỏ hết toàn bộ”.
“Có thể làm người lại từ đầu, quả thực đáng để kích động!”
Ngư Nam cạn lời.
Cái gì vậy trời?
Tôi có ý như vậy sao?
Nhưng hắn vẫn phải tiếp tục nghĩ cách làm vỡ ly.
Nếu không đưa ra tín hiệu thì đám sát thủ James sẽ không hành động.
“Tôi kích động quá rồi!”, Ngư Nam lấp liếm nói: “Sếp Mục, ban nãy thật ngại quá, nào, tôi kính anh lại một ly!”
Ngư Nam lại giơ ly rượu lên.
“Tôi nghĩ rằng ly rượu đầu tiên, anh nên kính Dư Phi”, điều khiến Ngư Nam buồn bực là Mục Hàn lại vươn tay cầm lấy ly rượu trong tay hắn, sau đó rót một vòng lên mặt đất rồi quay sang nói với Ngư Nam: “Ngư Nam, anh không nói vài lời với Dư Phi sao?”
Biểu cảm Ngư Nam hơi phức tạp.
Nhưng vì không muốn để lộ sơ hở, hắn chỉ có thể thuận theo ý của Mục Hàn, nói với vị trí mà Mục Hàn vừa rót rượu xuống: “Dư Phi, tôi xin lỗi anh, là tôi lên kế hoạch hại chết anh! Hôm nay, sếp Mục đại diện cho anh, giải quyết ân oán giữa chúng ta. Kể từ ngày hôm nay, sếp Mục lấy một tỷ đi, tôi và anh sẽ không còn nợ nần gì nhau nữa”.
“Uống ly rượu tuyệt giao này rồi, sau này anh hãy yên tâm an nghỉ nơi suối vàng!”
“Nào, Dư Phi, tôi kính anh thêm một ly!”
Ngư Nam nhanh trí cầm bình rượu lên thêm lần nữa, rót một ly rượu.
Muốn rót xuống mặt đất.
“Choang!”
Tuy nhiên, đúng vào lúc này.
Tiếng ly rượu bị vỡ vang lên.
Là Lâm Mạn Thù!
Cùng lúc này.
Sáu lối cửa ngầm đồng loạt mở toang.
Sáu họng súng đen ngòm cùng chĩa ra!