Chương : Nhà họ Tần có trong danh sách không?
Lúc Mục Hàn đến công ty Tần Thị, tất cả người nhà họ Tần đều có mặt.
Kể cả Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng xuất hiện.
Rõ ràng bọn họ đang bàn bạc chuyện quan trọng.
Thấy Mục Hàn đến, bọn họ cũng không để ý tới anh.
Mà tiếp tục chủ đề trò chuyện.
“Chắc hẳn mọi người ở đây đều đã nghe nói rồi nhỉ?”, Tần Nam ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhìn quanh người nhà họ Tần một lượt: “Ngày mai là lễ thay tên chính thức của tập đoàn Phi Long, nghe nói người giàu có bí ẩn đến từ Đông Hải đã mời không ít doanh nghiệp Sở Bắc tham gia”.
“Mọi người đừng xem thường tập đoàn Phi Long. Cậu Long – tổng giám đốc của bọn họ có thể hoàn thành việc sáp nhập tập đoàn Lưu Thị trong vòng một đêm, lại không kinh động đến hiệp hội kinh doanh Sở Bắc, thực lực của cậu ta quả thật không thể xem thường!”, Ngô Tâm Ưu ngồi một bên cũng lên tiếng: “Hơn nữa, nghe nói đằng sau tập đoàn Phi Long còn có sự ủng hộ của chính quyền thành phố!”
“Giới kinh doanh ở Sở Bắc e là sắp có sự thay đổi lớn!”
Ngô Tâm Ưu vừa nói như vậy, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.
Đương nhiên họ cũng đã nghe nói về tập đoàn Phi Long bỗng dưng xuất hiện trong một đêm này.
Nhưng về quá khứ của tập đoàn Phi Long, ngoại trừ những nhà giàu có bậc nhất ở Sở Bắc ra thì những nhà có cấp bậc như nhà họ Tần không thể nào tiếp xúc được.
Anh Long tiến quân vào giới kinh doanh Sở Bắc với khí thế mạnh mẽ, ngay cả hiệp hội kinh doanh Sở Bắc cũng không thể làm gì.
Một chỗ dựa vững chắc như vậy thì nhà giàu có nào mà không muốn chứ?
Dù sao, một khi dựa vào tập đoàn Phi Long thì bọn họ sẽ không phải chịu sự chèn ép của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc nữa.
“Nếu có thể tham gia lễ thay tên chính thức của tập đoàn Phi Long vào ngày mai thì sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho nhà họ Tần chúng ta. Sau này, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc nhìn thấy chúng ta cũng phải kiêng nể mấy phần”, Tần Nam nói, sau đó lại lắc đầu: “Nghe nói những gia tộc được mời tham gia lễ thay tên chính thức ngày mai đều nhận được thiệp mời”.
“Đến giờ này rồi mà nhà họ Tần chúng ta vẫn chưa có gì, có lẽ là không nằm trong danh sách khách mời”.
“Đúng đấy!”, Trương Hạo gật đầu nói: “Nếu có thể lấy được danh sách khách mời thì tốt rồi, chúng ta cũng không cần ngồi đây đoán già đoán non nữa”.
“Chí ít là có thể biết được tình hình trước mắt của nhà họ Tần, con cũng dễ đi lôi kéo quan hệ, tranh thủ cho nhà họ Tần chứ!”
“Haizz!”, lúc này Mục Hàn lên tiếng: “Cháu có danh sách khách mời mà mọi người cần đây!”
“Ra chỗ khác đi!”, Trương Hạo lập tức phất tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói: “Ở đây không đến lượt cậu nói chuyện, đừng phá rối nữa!”
Lần trước Tần Phiêu bày mưu hãm hại Lâm Nhã Hiên thất bại, dẫn đến Tần Phiêu bị Tần Nam và Ngô Tâm Ưu vứt bỏ hoàn toàn, mất đi địa vị vốn có ở công ty Tần Thị, do đó Trương Hạo vẫn luôn ghi hận Mục Hàn.
“Phải đấy!”, Vương Binh cũng hùa vào: “Cậu chỉ là một đứa ở rể, có thể có danh sách khách mời gì chứ!”
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng lặng lẽ kéo góc áo của Mục Hàn, nhỏ giọng khuyên bảo: “Mục Hàn, anh đừng nói nữa!”
“Nhưng anh có danh sách khách mời thật mà!”, Mục Hàn vừa nói vừa lấy điện thoại, mở một file trong đó ra, đưa cho Lâm Nhã Hiên xem: “Vợ nhìn này!”
“Đúng thật kìa!”, Lâm Nhã Hiên sáng mắt lên.
Sau đó lại vội vàng chuyển điện thoại cho Tần Nam.
Tần Nam nhanh chóng đeo kính lão vào, vẻ mặt nghiêm nghị, cầm lấy điện thoại xem một cách nghiêm túc.
Tần Nam vừa xem vừa nhíu chặt mày.
“Thế nào rồi ông?”, Ngô Tâm Ưu ở bên sốt ruột hỏi: “Công ty Tần Thị chúng ta có trong danh sách không?”
Sau khi xem xong, Tần Nam buông điện thoại xuống.
Cụ ta lắc đầu, vẻ mặt đầy nuối tiếc.
“Tiếc quá, đúng là tiếc quá!”
“Nhà họ Tần chúng ta lại không có trong danh sách khách mời!”
Nghe Tần Nam nói như vậy, mọi người đều cảm thấy thất vọng.
“Trương Hạo, con làm việc ở tòa nhà thị chính, mạng lưới quan hệ cũng khá rộng, con có thể giăng dây bắc cầu, để tập đoàn Phi Long thêm chúng ta vào danh sách khách mời không?”, lúc này Tần Nam nhìn về phía Trương Hạo.
Dù sao Trương Hạo cũng là người của cơ quan nhà nước.
Ít nhiều gì bên phía tập đoàn Phi Long cũng sẽ nể mặt ông ta.
“Bố, để con thử xem vậy. Nhưng mà…”, Trương Hạo cũng là một kẻ tinh ranh, nhân cơ hội đưa ra điều kiện của mình: “Bố cũng biết đấy, một tập đoàn tài chính lớn như tập đoàn Phi Long thì danh sách khách mời cũng không phải là thêm tùy tiện. Thế nên…”
“Nếu cần hỗ trợ tài chính thì có thể nói với bố bất cứ lúc nào”, Tần Nam khoát tay, hào sảng nói: “Đừng nói là chút tiền hối lộ mấy trăm nghìn, cho dù là mấy triệu chúng ta cũng phải bỏ ra”.
“Vậy thì cảm ơn bố!”, trên mặt Trương Hạo lộ ra nụ cười đạt được mục đích.
“Không phải chỉ là thêm một vị trí được mời cỏn con thôi sao, sao phải cần đến mấy triệu tệ kia chứ?”, Mục Hàn lại khinh thường nói: “Thưa ông, với tư cách là chồng của phó tổng giám đốc, cháu cảm thấy cháu có thể giải quyết được chuyện này!”
“Cậu giải quyết được?”, Trương Hạo bỗng bật cười, nói: “Tôi biết cậu có chút tài vặt, có thể lấy được danh sách khách mời xem như cậu giỏi. Nhưng danh sách khách mời là do chính cậu Long – tổng giám đốc tập đoàn Phi Long quyết định. Cậu cảm thấy một đứa ở rể như cậu có thể lay chuyển được suy nghĩ của cậu Long sao?”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Đương nhiên cháu có thể giải quyết”, Mục Hàn cười hì hì, vẻ mặt đầy tự tin nói: “Không phải chỉ cần cháu nói một câu thôi sao!”
Nghe Mục Hàn nói như vậy, người nhà họ Tần lập tức cười lên ha hả.
“Đến Sở Bắc lâu vậy rồi, cái tật ba hoa khoác lác này chẳng thay đổi chút nào”, Tần Lượng khịt mũi xem thường.
“Cháu không hề khoác lác”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Hay là cháu cược với mọi người một ván, sáng ngày mai, nhà họ Tần sẽ nhận được thiệp mời do tập đoàn Phi Long gửi tới. Nếu không nhận được thì Nhã Hiên sẽ tự động từ chức phó tổng giám đốc!”
“Đó là cậu nói đấy nhé!”, Tần Lượng lập tức đồng ý.
Người nhà họ Tần đang buồn phiền vì không tìm đươc cơ hội tước đi quyền lực của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn nói vậy vừa khéo cho họ cơ hội hiếm có.
“Đúng, là cháu nói”, Mục Hàn gật đầu đáp: “Nếu cháu thắng thì Nhã Hiên phải được nắm giữ toàn bộ quyền nhân sự của công ty Tần Thị!”
Trong lòng Mục Hàn cũng có tính toán của mình.
Trước mắt, tuy Lâm Nhã Hiên mang danh là phó tổng giám đốc, nhưng người nhà họ Tần đều giữ chức vị quan trọng, cản trở Lâm Nhã Hiên mọi nơi.
Khiến Lâm Nhã Hiên khó mà tiến bước trong công việc.
Nhân cơ hội này nắm giữ toàn bộ quyền nhân sự sẽ không bị người nhà họ Tần uy hiếp nữa.
“Được!”, thấy ba đứa con gái Tần Lượng, Tần Yến và Tần Mỹ đưa mắt ra hiệu, Tần Nam đập bàn nói: “Được! Ván cược này ông già đây sẽ làm chứng!”
“Lấy bảy giờ rưỡi sáng mai làm kỳ hạn, qua bảy giờ rưỡi mới biết rõ ai thắng ai thua!”
…
“Cái gì?”
“Mày lại lấy chức phó tổng giám đốc của Nhã Hiên ra cá cược, mày điên rồi hả?”
Quay trở về biệt thự Hoàng Đình số , sau khi biết chuyện xảy ra ở công ty Tần Thị.
Tần Lệ lập tức cầm cây trúc lên đuổi đánh Mục Hàn.
“Bỏ đi, tất cả trông vào ý trời vậy!”, Lâm Nhã Hiên lại suy nghĩ rất thông suốt.
Dù sao việc thừa kế công ty Tần Thị cũng là điều ngoài dự liệu với Lâm Nhã Hiên.
Sáng ngày hôm sau, chưa đến bảy giờ, nhà họ Tần đã phái người tới hối thúc, bảo Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên mau đến công ty Tần Thị, nói là muốn tuyên bố kết quả cuối cùng của vụ cá cược ngày hôm qua.