Chương : Vạch trần cậu ta trước mặt mọi người
Người nhà họ Tần nhận ra ông lão này.
Đúng chính xác là đạo trưởng Cửu Dương!
Tần Nam sững sờ.
Ngô Tâm Ưu sững sờ.
Cả nhà họ Tần đều sững sờ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng đạo trưởng Cửu Dương sẽ đến nhà mình thật!
“Mọi người còn ngây ra đó làm gì!”, lúc này, Mục Hàn tiến về phía trước, nói: “Chẳng lẽ muốn vị khách tôn quý như đạo trưởng Cửu Dương phải đứng ở cổng sao?”
“Hả?”, hai vợ chồng già Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lập tức phản ứng lại, vội vàng nhiệt tình mời mọc: “Đạo trưởng Cửu Dương, cụ có thể nể mặt mà đến thăm nhà họ Tần chúng tôi, thật sự khiến chốn lạnh lẽo này sinh chồi nảy lộc!”
“Ông Tần, mau mời đạo trưởng Cửu Dương vào nhà đi!”, Ngô Tâm Ưu đứng một bên nhắc nhở.
“Đúng, đúng, đúng! Đạo trưởng Cửu Dương, mời cụ vào trong!”, Tần Nam hiếm khi kích động như vậy.
“Ông Tần, không cần khách sáo”, đạo trưởng Cửu Dương nở nụ cười, nói với Mục Hàn: “Cậu bạn vào chung thôi nào!”
Dù đạo trưởng Cửu Dương đã sống hơn trăm tuổi nhưng Mục Hàn là chủ nhân của Điện Long Vương nên nhất định có tư cách giao thiệp bằng vai vế với đạo trưởng Cửu Dương.
Mà đạo trưởng Cửu Dương cũng rất nể mặt Mục Hàn.
Thế là, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Mục Hàn và đạo trưởng Cửu Dương gần như ngang vai ngang vế bước vào khu nhà của nhà họ Tần.
Lúc Mục Hàn đi ngang Lâm Nhã Hiên, còn cố ý vẫy tay tỏ ý bảo cô cứ yên tâm.
Lâm Nhã Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, sự ngờ vực trong lòng Lâm Nhã Hiên cũng càng lúc càng lớn.
Mục Hàn quá ghê gớm rồi đấy?
Nhân vật như đạo trưởng Cửu Dương mà cũng mời đến được!
Sau khi vào nhà, nhìn đại sảnh trống không, Mục Hàn cau mày nói: “Ông ngoại, bà ngoại, không phải cháu đã nói với mọi người chuẩn bị bữa tối rồi sao?”
“Sao cơ?”
“Nhìn cảnh tượng này thì chắc là mọi người không chuẩn bị gì cả nhỉ!”
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nghe đến đây bỗng trở nên lúng túng.
Người nhà họ Tần cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Một vị khách quý tôn kính như thế đặt chân đến nhà họ mà ngay cả một bữa tiệc đón tiếp cũng không có, chuyện này mà đồn ra ngoài thì đúng là quá mất mặt.
Mục Hàn vậy mà lại mời được đạo trưởng Cửu Dương đến thật, ai mà ngờ được chứ?
Lúc này, chỉ có Lâm Nhã Hiên mở lời: “Lúc cháu đến đây, thuận đường mua ít thức ăn, nếu đạo trưởng Cửu Dương không chê thì chúng ta cùng ăn những món gia đình này đi ạ!”
“Thế làm sao được!”, Lâm Nhã Hiên vừa nói xong, Trương Hạo lập tức phản bác: “Đạo trưởng Cửu Dương là người có thân phận thế nào, đặt chân đến nhà họ Tần chúng ta, đương nhiên phải long trọng tiếp đãi”.
“Theo con thấy, dù thế nào cũng phải đến nhà hàng”.
“Hơn nữa còn phải là nhà hàng tốt nhất Sở Bắc!”
“Theo như cháu biết thì nhà hàng tốt nhất Sở Bắc hiện giờ kinh doanh rất tốt, muốn dùng bữa phải đặt trước nửa ngày, nếu không sẽ không cho bác vào trong”, khoé miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Xin hỏi bác cả, bác đặt trước chưa?”
“Tôi..”., Trương Hạo nhất thời nghẹn họng.
“Mọi người không cần phải khua chiêng gióng trống như vậy”, nhân vật tầm cỡ như đạo trưởng Cửu Dương, đương nhiên cũng thấy rõ nguyên do, chỉ khẽ cười nói: “Tôi đến đây với cậu Mục Hàn chỉ là vì những món ăn gia đình bình thường, nếu mọi người làm long trọng quá thì ngược lại tôi sẽ thấy e ngại!”
Nhìn tất cả người nhà họ Tần ở trong sảnh chỉ có Lâm Nhã Hiên chuẩn bị trước, Mục Hàn thầm nghĩ, vẫn là vợ tin tưởng mình.
Mục Hàn trề môi với Tần Lệ: “Mẹ, mẹ và Nhã Hiên cùng xuống bếp, làm vài món ăn đơn giản để tiếp đãi đạo trưởng Cửu Dương đi!”
Nếu là thường ngày, Mục Hàn dám sai bảo Tần Lệ như vậy thì nhất định sẽ bị mắng chửi té tát.
Nhưng với Tần Lệ mà nói thì nấu ăn cho đạo trưởng Cửu Dương là vinh quang lớn bằng trời.
Nếu còn được đạo trưởng Cửu Dương khen ngợi một câu mùi vị không tồi thì còn gì sung sướng hơn nữa.
“Ừ!”, nét mặt Tần Lệ vui mừng phấn khởi, lập tức nghe lời kéo theo Lâm Nhã Hiên xuống nhà bếp.
May thay Mục Hàn đã chuẩn bị một vài bình rượu do chiến khu cung cấp, lúc những món ăn đơn giản được bày lên bàn đã có thể nhâm nhi với đạo trưởng Cửu Dương.
Sau khi dùng bữa xong, ngoài Tần Nam và Ngô Tâm Ưu thì thời gian đạo trưởng Cửu Dương trò chuyện với Tần Lệ và Lâm Nhã Hiên là lâu nhất.
Càng khỏi nhắc đến việc những người còn lại trong nhà họ Tần ngưỡng mộ và ghen tị đến mức nào.
“Mọi người thật sự cho rằng hôm nay đạo trưởng Cửu Dương có thể đặt chân đến nhà họ Tần là do Mục Hàn mời đến ư?”
“Không, không, không! Mọi người đều sai rồi!”
Lúc đạo trưởng Cửu Dương và mấy người Mục Hàn đang trò chuyện vui vẻ, đám Trương Hạo tụ lại một chỗ, bàn tán sôi nổi bằng giọng điệu ghen ghét.
Trương Hạo lắc đầu nói: “Đạo trưởng Cửu Dương lần đầu tới, không rõ tình hình ở Sở Bắc, cộng thêm việc cụ ấy bị Mục Hàn dùng danh nghĩa của tập đoàn Phi Long đến đón. Vậy nên tôi nghi ngờ, thằng nhóc Mục Hàn này giả mạo thân phận lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phi Long mới có thể thuận lợi mời đạo trưởng Cửu Dương đến”.
“Ồ, anh rể cả, anh nói như thế em cũng đột nhiên nhớ ra”, Vương Binh như nhớ ra điều gì đó vội nói: “Em nghe nói con ranh Lâm Nhã Hiên có một cô bạn thân từ nước ngoài về, đang giữ chức vụ phó tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long. Em nghĩ rằng, thằng nhóc Mục Hàn này chắc chắn đã giả danh thân phận của con bé kia”.
“Đúng!”, Lưu Minh cũng gật đầu: “Ngoài việc đó ra thì tôi không nghĩ ra Mục Hàn có bản lĩnh gì mà có thể mời được nhân vật lớn như đạo trưởng Cửu Dương!”
“Nhưng chúng ta phải làm sao để vạch mặt thằng nhóc này đây?”, Thôi Sĩ Kỳ hỏi.
“Việc này dễ thôi”, Trương Hạo cười ha ha, búng tay một cái và nói: “Chúng ta cứ bảo Lâm Nhã Hiên gọi cho cô bạn ở nước ngoài kia, kêu cô ta có mặt thì đến lúc đó, chúng ta sẽ vạch mặt hành vi giả mạo phó tổng giám đốc của thằng nhóc Mục Hàn trước mặt đạo trưởng Cửu Dương”.
“Đến lúc đó, dưới sự tức giận tột độ của đạo trưởng Cửu Dương, đương nhiên cụ ấy sẽ không nể mặt Mục Hàn thêm nữa”.
“Còn cô bạn thân của Lâm Nhã Hiên biết được Mục Hàn giả mạo thân phận phó tổng giám đốc của mình thì chắc chắn sẽ sa thải thằng nhóc đó!”
“Ý hay!”, nghe xong kế hoạch của Trương Hạo, mấy người Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ đều hưng phấn không thôi.
Trước hết, để Trương Hạo tiếp cận Lâm Nhã Hiên, nói chuyện bâng quơ với cô: “Này, Nhã Hiên, đạo trưởng Cửu Dương không dễ gì mới đến nhà họ Tần một lần, tôi nghe nói cô có một cô bạn thân từ nước ngoài về, chi bằng gọi nó đến đây, mọi người cùng nhau vui vẻ một bữa”.
“Đúng vậy”, Vương Binh lập tức hùa theo: “Có thể dùng bữa với đạo trưởng Cửu Dương là cơ hội ngàn năm có một đó!”
Nghe Trương Hạo và Vương Binh nói vậy, Lâm Nhã Hiên cũng hơi do dự.
Cô vô thức nhìn sang Mục Hàn.
Thấy Mục Hàn cười mỉm gật đầu Lâm Nhã Hiên mới lấy điện thoại ra gọi cho Phương Viên.
Sau khi biết tin nhà họ Tần lại có thể mời đạo trưởng Cửu Dương đến dự tiệc, cộng thêm lời mời của Lâm Nhã Hiên nên Phương Viên cũng vui vẻ đến dự.
Khi Phương Viên đặt chân đến, Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ đều tỏ vẻ vui mừng.
Với bọn họ mà nói, phim hay chỉ vừa mới vừa bắt đầu.
“Phó Tổng giám đốc Phương đúng là trẻ trung xinh đẹp, thông minh tài giỏi!”
Trương Hạo khen ngợi Phương Viên, sau đó vội đổi chủ đề, lắc đầu nói: “Nhưng đáng tiếc!”
“Một buổi yến tiệc long trọng có mặt đạo trưởng Cửu Dương thế này mà Phó Tổng giám đốc Phương lại không có phần!”
“Ai không biết còn cho rằng phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long là Mục Hàn cơ đấy!”