Chương : Làm mất mặt
Đúng lúc này, chuông điện thoại của John vang lên.
John ngập ngừng một lúc rồi nhận điện thoại.
“John, đã xem video chưa?”, Mục Hàn là người gọi điện thoại tới, anh nói với giọng điệu bông đùa: “Nội dung hấp dẫn này mà lộ ra ngoài thì tôi cũng không cần nhiều lời thêm nữa đâu nhỉ!”
“Cái loại khốn nạn nhà mày!”, John nổi khùng.
Mục Hàn chọn đúng thời điểm để gọi điện tới, dụng ý đã quá rõ ràng
John khó mà tưởng tượng nổi, một khi đoạn video này lộ ra ngoài, bị mấy người Trương Tâm Lăng phát hiện thì hắn sẽ phải đối mặt với tình cảnh như thế nào.
“Cậu muốn thế nào?”, John hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Nếu Mục Hàn đã không lựa chọn vạch trần hắn ngay thì chắc chắn có thể thương lượng.
“Ha ha!”, Mục Hàn cười nhạt, nói: “Tôi không muốn thế nào cả, anh vừa đến tập đoàn Phi Long là để tố giác tôi có phải không?”
“Tố giác?”, John rất thông minh, lập tức hiểu ý: “Tố giác gì cơ? Sao tôi nghe mà không hiểu gì hết vậy!”
“À! Tôi đến tập đoàn Phi Long là để cảm ơn anh Long của mấy người. Dù gì, từ sau khi cậu vào tập đoàn Phi Long thì biểu hiện ngày càng tốt, còn được thưởng cho cả một chiếc Mercedes-Benz S-Class”.
“Đối với nhà họ Tần mà nói thì đây là một vinh dự lớn!”
“John, anh là một người thông minh, tôi rất đề cao anh”, Mục Hàn cười nói: “Nhưng mà, kể cả anh có tố giác tôi thật thì cũng chẳng sao hết, bởi vì phần thưởng của tôi hoàn toàn là thật!”
“Đáng chết!”, John thầm chửi rủa trong lòng.
Vừa ra khỏi phòng làm việc của Chúc Long, John đã biết chiêu trò này không hề có tác dụng.
“Vậy thì sao?”, John cố gắng thăm dò mưu kế của Mục Hàn.
“John, anh là cháu rể của nhà họ Tần mà lại dan díu với phụ nữ khác ở bên ngoài, đều là cháu rể nhà họ Tần, vốn dĩ tôi phải vạch trần anh với chị họ Trương Tâm Lăng mới phải. Nhưng mà, những người đó chẳng có chút tình thân nào, năm lần bảy lượt nhắm vào Nhã Hiên, tôi cũng chẳng buồn quan tâm tới mấy chuyện không hay giữa mấy người”.
“Tôi sẽ giữ lại đoạn video này. Nếu như sau này xảy ra sự việc không hay ho gì thì tôi cũng không dám đảm bảo nó có lộ ra ngoài hay không đâu!”
Mục Hàn nói xong thì cúp điện thoại luôn.
Không cho John có cơ hội tiếp tục nói chuyện.
Hiệu quả này chính là thứ mà Mục Hàn muốn.
Khiến cho John – thằng Tây được nhà họ Tần vô cùng coi trọng lúc này trở nên hoang mang lo sợ tột độ.
Thậm chí trong một số thời khắc mấu chốt còn có thể trợ giúp cho Lâm Nhã Hiên.
“A a a a a!”
John tức tới mức ném luôn điện thoại xuống đất.
Đúng vào lúc này, Trương Tâm Lăng gọi điện tới hỏi tình hình John ra sao.
Nhưng chỉ nghe thấy âm báo John đang tắt máy.
John nghĩ ngợi một lúc rồi trở về công ty Tần Thị trước.
“John, xảy ra chuyện gì thế?”, nhìn thấy John đến, Trương Tâm Lăng hậm hực hỏi: “Gọi điện cho anh mà lại tắt máy!”
John đưa mắt nhìn xung quanh.
Người nhà họ Tần vẫn đang phê bình Lâm Nhã Hiên.
John đành nói dối: “Anh không cẩn thận làm rơi vỡ điện thoại trên đường mất rồi!”
“Đây đều là chuyện nhỏ, lát về em mua lại cho anh cái khác”, Trương Tâm Lăng kéo John đi tới trước mặt Lâm Nhã Hiên: “Mọi người đều làm chứng, ban nãy John đã đến tập đoàn Phi Long để tố giác với anh Long chuyện Mục Hàn chiếm đoạt riêng một chiếc Mercedes-Benz S-Class”.
“Bây giờ, để John nói với mọi người anh Long đã quyết định trừng phạt tên phế vật Mục Hàn này thế nào nhé?”
Nghe Trương Tâm Lăng nói vậy, tim Lâm Nhã Hiên cứ đập liên hồi.
Cô vô thức nghĩ rằng chiếc xe Mercedes-Benz S-Class này có tới tám, chín phần là do Mục Hàn chiếm đoạt cho riêng mình.
“Vợ à, anh thấy hay là thôi bỏ đi”, John lộ ra vẻ mặt khó xử, nói nhỏ: “Dù sao cũng là người một nhà, không nhất thiết phải làm ầm ĩ lên như vậy đâu!”
“Ha ha, người một nhà?”, Trương Tâm Lăng cười khẩy: “Lâm Nhã Hiên độc chiếm dự án khách sạn năm sao Sở Bắc, lúc ngồi lên vị trí phó giám đốc thì có từng nghĩ đến chuyện chúng ta là người một nhà hay không?”
“Được! Không nói tới những chuyện này, bản thân là phó giám đốc công ty Tần Thị mà chồng cô ta lại là phường trộm cắp, mà Lâm Nhã Hiên cô ta không những không chỉ ra sai lầm mà còn lái con xe bẩn thỉu đấy, tôi muốn hỏi Lâm Nhã Hiên, cô lái con xe Mercedes-Benz S-Class này có thấy thoải mái hay không?”
Không đợi Lâm Nhã Hiên mở miệng, Trương Tâm Lăng lại hung hăng hăm dọa: “Đương nhiên rồi, cô không biết xấu hổ là gì mà”.
“Đã không biết xấu hổ thì còn chê loại xe không trong sạch hay sao?”
“Chị!”, Lâm Nhã Hiên tức tới mức mặt mũi đỏ bừng: “Chị họ, chị ngậm máu phun người!”
“Tôi ngậm máu phun người ư?”, Trương Tâm Lăng càng hùng hổ, hét lên với John: “John, anh nói với nó đi!”
“Anh…”, John ấp a ấp úng, vô cùng khó xử: “Từ khi nhậm chức, Phó Tổng giám đốc Lâm luôn cần cù chịu khó, tạo ra không ít lợi nhuận cho công ty Tần Thị, dù cho Mục Hàn thật sự chiếm đoạt riêng một chiếc Mercedes-Benz S-Class đi chăng nữa thì cũng không phải là lỗi của cô ấy”.
“Anh thấy… chi bằng cứ nhìn vào công lao mà bỏ qua đi!”
“Nhìn vào công lao mà bỏ qua?”, Trương Tâm Lăng trừng mắt nhìn John, khó chịu nói: “John, vậy mà anh cũng nghĩ ra được hả?”
“Đây là vấn đề nhân phẩm!”
“Một người phụ nữ nhân phẩm không tốt thì còn có thể tiếp tục ngồi ở vị trí phó giám đốc hay sao?”
“Đúng vậy!”, Lưu Minh Tương ghé vào tai Trương Tâm Lăng thầm thì: “Chị họ, anh John bị làm sao thế, còn nói giúp cho cả Lâm Nhã Hiên?”
Trương Tâm Lăng cau mày nói: “Có hơi kỳ lạ!”
Trương Tâm Lăng nghĩ ngợi rồi thúc giục John: “John, đừng nhiều lời nữa, mau nói với mọi người kết quả xử lý tên phế vật Mục Hàn của anh Long đi!”
“Được thôi!”, John thở dài một hơi, nói với vẻ bất lực: “Nếu mọi người đã cố chấp như vậy rồi thì tôi cũng không còn cách nào khác”.
“Tôi nói cho mọi người biết, thật ra chiếc Mercedes-Benz S-Class này thật sự là phần thưởng của anh Long dành cho Mục Hàn”.
“Anh Long đã nói rất rõ ràng chuyện này với tôi!”
“Anh ta còn nhờ tôi chuyển lời tới cho Lâm Nhã Hiên, vô cùng cảm ơn cô ấy vì đã bồi dưỡng được một người chồng ưu tú như vậy cho tập đoàn Phi Long!”
Nghe John nói vậy, mọi người đều lập tức sững sờ.
Chiếc Mercedes-Benz S-Class này không phải do Mục Hàn chiếm đoạt làm của riêng ư?
Còn là phần thưởng của tập đoàn Phi Long thật sao?
Nghe giọng điệu này, dường như anh Long còn rất đề cao Mục Hàn.
Trương Tâm Lăng ngồi phịch xuống đất.
Dáng vẻ không thể tin nổi.
Nếu chiếc Mercedes-Benz S-Class này thật sự là phần thưởng Mục Hàn nhận được, vậy thì ban nãy cô ta tốn nhiều công sức như thế để chỉ trích Lâm Nhã Hiên hoàn toàn giống như một thằng hề đang nhảy nhót.
Mất mặt!
Rõ ràng quá là mất mặt!
Rõ ràng chính là mất mặt một cách trần trụi!
Trương Tâm Lăng cảm thấy không còn chút thể diện nào.
Cô ta chuồn lẹ với khuôn mặt u ám.
“Giải tán, giải tán hết cả đi!”
Trò hề hạ màn, Tần Nam vô cùng bất mãn giải tán đám người nhà họ Tần.
Dù gì, diễn cảnh bê bối gia tộc trước mặt nhiều nhân viên như vậy, rõ ràng quá là mất thể diện.
Sau khi mọi người giải tán.
John không đi tìm Trương Tâm Lăng.
Mà lại đi tới một góc.
Lén lút gọi điện thoại: “Alo, Smith, cậu mau qua đây đi, bên tôi xảy ra chuyện lớn rồi!”