Chương : Thanh toán món nợ với nhà họ Đường
Đương nhiên Mục Hàn cũng nhìn thấy phản ứng của đám người nhà họ Đường và Mục Hạo Thần.
Chỉ có điều, Mục Hàn vẫn cứ tỉnh bơ.
Dù sao, sau khi công khai thân phận đại thống soái, anh vẫn cần thực hiện các bước theo trình tự do chính quyền Sở Bắc sắp xếp.
Mặc dù đám người nhà họ Đường và Mục Hạo Thần thất lễ, khiến buổi tiệc chào mừng xuất hiện khiếm khuyết, trong lòng Thống đốc rất không vui, nhưng với tình cảnh buổi tiệc chính thức công khai như thế này, ông ta cũng không tiện chỉ trích trước đám đông.
Chỉ có thể coi như chưa có gì xảy ra, tiếp tục chủ trì buổi tiệc chào mừng.
“Các vị khách quý, tôi tin rằng uy danh của đại thống soái giống như sét đánh ngang tai tất cả mọi người. Dù sao, cậu ấy cũng như cột trụ chống trời của toàn thể Hoa Hạ chúng ta! Nếu không có đại thống soái thì e rằng bây giờ Hoa Hạ đã bị chà đạp thê thảm dưới gót sắt của hơn bốn mươi nước, muôn dân lầm than, vô cùng thê thảm! Vậy nên, hôm nay các vị có thể ngồi tại đây để tụ họp với nhau là nhờ công lao rất lớn của đại thống soái!”
Thống đốc vừa dứt lời, cả hội trường đều vỗ tay không ngớt.
Thống đốc giơ tay ra hiệu, đợi tiếng vỗ tay ngừng lại mới tiếp tục nói: “Bây giờ quốc thái dân an, đại thống soái tuân theo lệnh trời đến Sở Bắc chúng ta tạm giữ chức vụ phó, đứng vào hàng ngũ lãnh đạo Sở Bắc, thực sự là niềm tự hào của Sở Bắc chúng ta!”
“Tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của đại thống soái, Sở Bắc nhất định sẽ ngày một đi lên!”
Mục Hàn đến Sở Bắc chỉ tạm giữ chức phó mà thôi, trên thực tế sẽ không tham gia vào bất cứ vấn đề chính trị gì của Sở Bắc.
Nhưng Thống đốc lại vô cùng coi trọng, tổ chức nghi lễ trang trọng giống như tiếp đón đại thần khâm sai từ triều đình.
Hết cách rồi, với thân phận đại thống soái của Mục Hàn, dù Mục Hàn không làm gì cả thì tất cả tầng lớp lãnh đạo Sở Bắc cũng sẽ tuyệt đối cung phụng Mục Hàn.
“Hoan nghênh đại thống soái!”
Bên dưới lại vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Sau khi kết thúc phần khai mạc, Thống đốc lại cao giọng nói: “Tiếp theo, hoan nghênh đại thống soái lên phát biểu!”
“Nhận được sự quý mến của các vị, tôi ở lại Sở Bắc tạm giữ chức phó, chỉ với mục đích nghỉ ngơi lấy lại sức trong khoảng thời gian không có chiến tranh mà thôi, sẽ không tham gia vào bất cứ công việc chính trị gì ở Sở Bắc!”
Sau khi Mục Hàn bày tỏ thái độ, dù là Tổng đốc hay là Thống đốc cũng đều thở phào một hơi.
“Nhưng nếu trong giới chính trị Sở Bắc xuất hiện hành vi phạm pháp, hại nước hại dân thì tôi tuyệt đối sẽ không thờ ơ bỏ qua!”, Mục Hàn lại nói thêm một câu.
“Đó là lẽ đương nhiên!”, Thống đốc vội vàng nói hùa theo: “Tham quan ô lại, bất cứ ai cũng phải bị trừng phạt!”
“Buổi tiệc ngày hôm nay, mặc dù tổ chức để chào đón tôi nhưng mọi người cũng không cần quá thận trọng, không cần vì sự có mặt của tôi mà lo lắng, cứ coi như một buổi liên hoan bạn bè là được!”
Mục Hàn cười nói: “Nhưng trước khi tổ chức buổi tiệc chào mừng, tôi vẫn còn một vài chuyện riêng tư cần phải xử lý!”
Tổng đốc, Thống đốc đều lộ ra vẻ hoài nghi, không biết vị đại thống soái này muốn làm gì.
Còn sắc mặt mấy người Đường Bắc Sơn, Mục Hạo Thần đã xám như tro tàn.
Trong lòng bọn họ biết rõ, thời khắc thanh toán các món nợ đã đến rồi.
Quả nhiên, đúng vào lúc này, Mục Hàn bắt đầu lên tiếng: “Hôm nay, mấy người Đường Bắc Sơn, cậu Đường, Đường Yên Nhiên, Mục Hạo Thần đã tới hết cả chưa?”
Câu nói này của Mục Hàn giống như thanh âm từ địa ngục, khiến cho những người được gọi tên đều đờ đẫn cả ra.
“Hả?”, thấy không ai trong số mấy người Đường Bắc Sơn lên tiếng, Mục Hàn lại nói: “Từ trước đến nay, vấn đề gì tôi cũng chỉ hỏi một lần”.
“Người nào đến rồi thì đi hết lên trên sân khấu lớn này đứng!”
“Đến… đến rồi!”, Đường Bắc Sơn vẫn là người phản ứng nhanh nhất, vô cùng khó khăn bò lên từ trên mặt đất.
Bước chân loạng choạng đi lên sân khấu lớn.
Tiếp theo là cậu Đường và Đường Yên Nhiên.
Bởi vì quá lo lắng, thậm chí còn tạo ra trò hề cho thiên hạ, vào lúc Đường Bắc Sơn bước lên trên bậc thang của sân khấu lớn thì bị trượt ngã rồi đè lên trên người cậu Đường và Đường Yên Nhiên.
Mục Hạo Thần cũng mất hồn mất vía, bước chân xiêu vẹo.
Sau khi bước lên sân khấu lớn, cả gương mặt đều đầm đìa mồ hôi.
Sau lưng cũng đã ướt đẫm hết cả.
“Đường Bắc Sơn, Đường Yên Nhiên, cậu Đường, người nhà họ Đường đều đông đủ cả rồi!”, Mục Hàn bước đến trước mặt Đường Yên Nhiên đầu tiên, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đường Yên Nhiên, ngày đó tôi cứu ông nội cô một mạng, tôi đã nói rất rõ ràng rằng không cần nhà họ Đường mấy người trả ơn, nhưng cô cứ năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, thậm chí còn tát tôi trước mặt nhiều người ở sân bay quốc tế Sở Bắc, đây coi như là lấy oán trả ơn!”
Những lời này của Mục Hàn lập tức khiến cả hội trường trở nên xôn xao.
Người phụ nữ này điên rồi hay sao?
Vậy mà lại dám tát đại thống soái trước mặt nhiều người?
Gương mặt xinh đẹp của Đường Yên Nhiên liền tái nhợt, vừa nghĩ đến chuyện bản thân đã hủy hoại hết tiền đồ tương lai, không còn khả năng gả cho đại thống soái thì hai chân đều mềm nhũn cả ra, cô ta quỳ xuống van nài: “Đại thống soái, tôi sai rồi!”
Nói xong còn dập đầu lạy Mục Hàn, ngay cả trán cũng ứa máu.
Tiếp theo, Mục Hàn lại bước đến trước mặt cậu Đường.
“Đại thống soái, xin tha mạng!”, vừa nghĩ tới những chuyện mình đã làm, không đợi Mục Hàn mở miệng, cậu Đường cũng quỳ xuống luôn: “Tôi cũng chỉ vô ý xúc phạm đại thống soái mà thôi, nếu như sớm biết thân phận của đại thống soái thì có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám động tới đại thống soái!”
“Theo như cách anh nói, nếu hôm nay tôi không phải là đại thống soái mà chỉ là một người bình thường, chọc giận hai người bạn nước ngoài hống hách phách lối kia của anh thì kết cục sẽ rất là thê thảm à?”, Mục Hàn cười nhạt, lắc đầu nói: “Vậy nên, anh vẫn chưa ý thức được cái sai của mình!”
“A?”, dù sao cậu Đường cũng là cháu trai của Đường Bắc Sơn, đầu óc rất nhanh nhạy, vội vàng dập đầu nói: “Đại thống soái, tôi thật sự sai rồi, tôi đã hiểu rồi, trên lãnh thổ Hoa Hạ của chúng ta chỉ có người dân Hoa Hạ mới là những người đứng ở tầng lớp cao nhất! Ở lãnh thổ Hoa Hạ, mấy người nước ngoài không được phép hưởng thụ bất kỳ sự đãi ngộ nào cao hơn nhân dân Hoa Hạ!”
“Tôi sẽ không sính ngoại nữa đâu!”
“Coi như anh thức thời!”, Mục Hàn gật đầu.
Sau đó Mục Hàn lại bước tới trước mặt Đường Bắc Sơn.
Đường Bắc Sơn đang cầm một chiếc khăn tay, không ngừng lau mồ hôi trên trán.
“Đại thống soái!”, Đường Bắc Sơn đã từng này tuổi nhưng đây mới là lần đầu tiên trong lòng cảm thấy bất an như vậy.
“Đường Bắc Sơn, tôi cứu ông một mạng, ông lại đối xử với tôi như thế hay sao?”, Mục Hàn lạnh nhạt nói.
“Tôi tôi tôi…”, vừa nghĩ tới những chuyện mà mình đã làm với Mục Hàn, Đường Bắc Sơn liền xoắn hết cả lưỡi lại, hoàn toàn không còn lại chút gì khí thế thường ngày của người giàu nhất Sở Bắc.
“Thân là người giàu có nhất Sở Bắc nhưng lại không biết suy nghĩ xem làm sao để mưu cầu phúc lợi cho nhân dân Sở Bắc, ngược lại còn lợi dụng nguồn lực kinh tế của bản thân, ác ý chèn ép đối thủ cạnh tranh, tạo nên cạnh tranh ác tính, hành vi của nhà họ Đường mấy người đã cấu thành tội nhũng loạn kinh tế thị trường!”
Mục Hàn liếc nhìn Đường Bắc Sơn, gằn giọng nói: “Tôi cảm thấy, nhà họ Đường mấy người không cần phải tranh giành ở Sở Bắc thêm nữa!”
“Ông muốn ngoan ngoãn tự mình âm thầm rút lui hay là muốn tôi dùng biện pháp cưỡng chế đưa ông về nhà?”
Những lời này của Mục Hàn ngược lại khiến cho Đường Bắc Sơn thầm thở phào một hơi.
Ít nhất, tính mạng của cả nhà họ Đường cũng coi như giữ lại được.
Đường Bắc Sơn giống như trút bỏ được gánh nặng, cung kính nói: “Thưa đại thống soái, kể từ ngày hôm nay, nhà họ Đường sẽ rút khỏi giới kinh doanh Sở Bắc!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu, bước về phía Mục Hạo Thần.