Chương : Suýt nữa đã bị lộ
Sau khi giải quyết xong Lão Yêu và đám đàn em của hắn, xe vận chuyển thiết bị máy móc thuận lợi di chuyển.
Còn Mục Nhật Thiên và Mục Ngưu lại tới tập đoàn Phi Long.
“Hai vị chạy đi chạy lại thật chăm chỉ!”, Chúc Long cười nói: “Sao thế? Lần này hai người định để lộ video cuộc đại chiến ướt át của tôi sao?”
“Cậu Long, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám”, Mục Ngưu nói thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi biết tập đoàn Phi Long các người hôm nay có một lô máy móc thiết bị cần vận chuyển tới. Xem ra, đơn đặt hàng của các người gấp rút lắm nhỉ!”
“Nhưng tôi nói cho cậu biết, e rằng cậu không thể nhìn thấy lô hàng này rồi!”
Chúc Long cười hỏi: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì lô hàng này đã bị chúng tôi chặn lại rồi”, Mục Ngưu nói.
“Thì sao?”, Chúc Long nhún vai.
“Chỉ cần cậu đồng ý với điều kiện của chúng tôi thì chúng tôi có thể đảm bảo rằng lô máy móc này sẽ được trả lại nguyên vẹn cho cậu”, Mục Ngưu trả lời.
“Giá một trăm triệu, cho các người năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Phi Long ư?”, Chúc Long lắc đầu nói: “Đã là thời đại nào rồi mà còn có người nghĩ ra điều kiện ngu ngốc như vậy chứ?”
“Tập đoàn phi Long chúng tôi có giá trị thị trường hơn mười tỷ, năm mươi phần trăm trong số đó là năm tỷ, vậy mà các người lại muốn dùng một trăm triệu để đổi, thật đúng là ngu ngốc!”
“Nếu cậu đã nói vậy thì lô hàng máy móc này cậu đừng mơ lấy lại nữa”, Mục Ngưu chế nhạo: “Không có lô hàng này, để tôi xem tập đoàn Phi Long các người làm sao có thể hoàn thành đơn hàng!”
“Ai nói máy móc của chúng tôi chưa tới chứ?”, Chúc Long điềm tĩnh nói.
Sau đó bước tới gần cửa sổ kính , chỉ vào một khoảng trống không xa bên dưới.
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên.
Mục Ngưu và Mục Nhật Thiên nhìn nhau, cả hai đều tỏ vẻ khó hiểu.
Hai người họ cũng đi tới bên cửa sổ kính, lập tức đờ người ra.
Chỉ nhìn thấy một loạt xe hàng chất đầy máy móc thiết bị lần lượt đi vào nhà kho.
“Chuyện gì vậy?”, Mục Ngưu nhìn Mục Nhật Thiên với vẻ mặt khó hiểu.
Mục Nhật Thiên cũng sững sờ, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lão Yêu.
Kết quả là đầu dây bên kia báo máy bận.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Phi Long, Mục Nhật Thiên dò hỏi khắp mọi nơi, cuối cùng biết được lô thiết bị máy móc này của tập đoàn Phi Long được gửi đến nhà máy quân đội địa phương để kiểm tra trước khi xuất xưởng, nên được chiến khu địa phương phái binh lính đưa hàng để đảm bảo lô hàng này đến tập đoàn Phi Long mà không xảy ra sai sót nào.
Suy cho cùng, hàng hóa do nhà máy quân đội kiểm tra thì sẽ được chiến khu bảo vệ trước khi đưa vào sử dụng.
“Lần này coi như tập đoàn Phi Long may mắn, lại tìm được nhà máy quân đội kiểm tra!”, Mục Nhật Thiên đập bàn nói: “Nếu không thể loại bỏ tập đoàn Phi Long phía sau Mục Hàn thì chúng ta rất khó đối phó với hắn!”
“Đúng vậy!”, Mục Ngưu gật đầu: “Mục Hạo Thần giỏi giang một thời không những không giải quyết được Mục Hàn, mà còn phải tuyên bố rút lui, theo bố thấy, đều là do có tập đoàn Phi Long ở phía sau giúp đỡ!”
“Nghe nói ông chủ tập đoàn Phi long luôn bao che cho người nhà, chỉ cần có một chút quan hệ với tập đoàn Phi Long thì anh ta đều sẽ bảo vệ!”
“Nhưng ông chủ của tập đoàn Phi Long và cả anh Long kia đều rất bí ẩn, hiếm khi đích thân xuất hiện ở công ty, cơ bản là những công việc hàng ngày đều do Phương Viên phụ trách”.
“Muốn đối phó với hai ông chủ của tập đoàn Phi Long e là hơi khó!”
“Con không tin tập đoàn Phi Long lại vững vàng như vậy!”, Mục Nhật Thiên đang xem thông tin cá nhân của các nhân sự cao cấp có liên quan đến tập đoàn Phi Long trên máy tính, cuối cùng ông ta dừng lại ở sơ yếu lý lịch của Phương Viên: “Vị Phó Tổng giám đốc Phương này lúc ở nước ngoài còn có một người bạn trai cũ đã qua lại hơn ba năm, thú vị rồi đây!”
Mục Nhật Thiên nảy ra một ý tưởng, rồi vội tìm kiếm thông tin bạn trai cũ của Phương Viên.
“Có rồi!”, sau khi xem xong thông tin về bạn trai cũ của Phương Viên, khóe miệng Mục Nhật Thiên khẽ nhếch lên…
“Mục Hàn, tôi có thể mời anh ăn cơm không?”
Sau khi trở về Sở Bắc, lúc Mục Hàn chuẩn bị về nhà thì Phương Viên ngỏ lời mời.
Dù sao Mục Hàn cũng đích thân lái xe đưa cô ta đến chỗ nhà cung ứng hàng, còn làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp cô ta thoát khỏi kẻ xấu nên Phương Viên muốn cảm ơn Mục Hàn.
Đồng thời, trong lòng cô ta cũng có một câu hỏi muốn hỏi Mục Hàn.
“Đương nhiên là được!”, Mục Hàn mỉm cười, gật đầu: “Nhưng phải đồng ý cho tôi đưa vợ theo!”
Vừa hay đến giờ ăn cơm, Mục Hàn quyết định đưa Lâm Nhã Hiên đi cùng.
“Ồ, thật không ngờ anh là người sợ vợ đấy”, Phương Viên trêu chọc.
Trong lòng lại thầm nghĩ: Chẳng trách Nhã Hiên không chịu buông tay, thì ra Mục Hàn thật sự nuông chiều vợ đến vậy.
“Sao thế?”, Mục Hàn cũng đùa theo: “Cô thích tôi à?”
“Chết tiệt!”, Phương Viên khẽ chửi thề, nhếch môi nói: “Người đàn ông mà tôi thích, chỉ có thể là ông chủ của chúng ta thôi!”
“Tôi chính là ông chủ!”, Mục Hàn trịnh trọng nói.
“Ai mà tin chứ!”, Phương Viên chế nhạo, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Mục Hàn, sao anh lại có nhiều tiền vậy? Mua cả công ty cung ứng hàng của ông chủ Quách?”
“Tôi nói rồi, tôi là ông chủ!”, Mục Hàn nhún vai.
“Chẳng lẽ là anh thật sao?”, lúc này Phương Viên hơi dao động.
Dù sao đó cũng là một vụ thu mua cả tỷ tệ.
Nếu không phải là ông chủ thì thật sự không thể làm nổi.
Đúng lúc này, một tin nhắn được gửi đến điện thoại của Phương Viên.
Phương Viên nhìn một lượt, rồi lại liếc xéo Mục Hàn, tức giận nói: “Nếu không phải Phòng Tài vụ vừa gửi tin nhắn cho tôi nói rằng tài khoản của công ty có khoản chi một tỷ thì thiếu chút nữa tôi đã tin lời chém gió của anh rồi!”
“Số tiền một tỷ thu mua công ty cung ứng hàng của ông chủ Quách là của ông chủ, anh chẳng qua chỉ là người chấp hành mà thôi, nói thật ra thì chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả!”
“Chuyện cứu tôi thoát khỏi ông chủ Quách chắc chắn cũng là công lao của ông chủ!”
“Tôi nói này, anh chỉ là nghe theo chỉ thị của ông chủ mà thôi, thật sự muốn lên mặt sao?”
Mục Hàn thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa là lộ rồi!
Dù sao bây giờ cũng chưa phải là lúc để thú nhận thân phận thật.
“Còn muốn tôi mời anh ăn cơm sao?”, Phương Viên vẫy tay gọi phục vụ đến rồi nói: “Chúng tôi không ăn nữa!”
“Đến rồi sao lại không ăn chứ!”, Mục Hàn dở khóc dở cười: “Hơn nữa, lát nữa Nhã Hiên sẽ đến, chị em hai người chẳng phải sẽ được ăn tối vui vẻ cùng nhau sao?”
Thấy Phương Viên trợn mắt, Mục Hàn nói tiếp: “Cùng lắm thì tôi thanh toán!”
Lúc này Phương Viên mới ngồi xuống.
Đúng lúc, điện thoại của Phương Viên đổ chuông.
Cô ta cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua tên người gọi, khuôn mặt xinh đẹp thay đổi trong nháy mắt, nói với Mục Hàn: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại!”