Chương : Mục Hàn của sáu năm trước và Mục Hàn của bây giờ
Hóa ra Chúc Long chỉ định phá hỏng điện thoại của Lý Diệu Huy.
Nhưng không ngờ Lý Diệu Huy lại hiểu lầm là Chúc Long muốn giết hắn.
Dù sao thì bộ dạng hung ác của Chúc Long cũng dọa cho Lý Diệu Huy sợ chết khiếp.
Nhìn Lý Diệu Huy đã ngất xỉu, Chúc Long hỏi: “Đại ca, nên xử lý anh ta thế nào?”
“Giao anh ta cho cảnh sát đi”, Mục Hàn nói: “Uy hiếp phó tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long đòi một số tiền lớn, thế nào cũng có thể cấu thành tội tống tiền nhỉ?”
“Tôi sẽ nói chuyện với Cục trưởng Cục Cảnh sát, cho anh ta ngồi tù tám năm hay mười năm không thành vấn đề!”
Ở một nơi khác.
Phương Viên đã đến quán trà Đông Huy từ lâu, chờ đợi trong thấp thỏm không yên.
Thậm chí vì hồi hộp mà uống hết tách này đến tách khác.
Chỉ trong mười phút đã ra ra vào vào nhà vệ sinh đến mấy lần.
Đúng hai giờ, bố con Mục Ngưu và Mục Nhật Thiên đến.
“Phó Tổng giám đốc Phương, hân hạnh được gặp!”, Mục Nhật Thiên tươi cười, chào hỏi Phương Viên: “Lần đầu gặp mặt, không ngờ Phó Tổng giám đốc Phương lại xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc!”
Đứng trước sắc đẹp của Phương Viên, Mục Nhật Thiên còn cảm thấy hơi dao động.
“Hừ!”, vừa nghĩ tới đằng sau Lý Diệu Huy là do hai người này xui khiến, Phương Viên lại không muốn cười với bọn họ, buồn bực lên tiếng: “Chúng ta bàn chuyện chính đi!”
“Đúng!”, Mục Ngưu gật đầu: “Bàn chuyện chính!”
“Phó Tổng giám đốc Phương, tôi nghĩ bạn trai cũ của cô đã chuyển lời của chúng tôi đến cô rồi nhỉ”, Mục Nhật Thiên nhìn Phương Viên, cười híp mắt nói: “Phó Tổng giám đốc Phương hẹn chúng tôi tới đây là định thực hiện phương án chuyển nhượng thế nào đây?”
Nói xong, Mục Nhật Thiên lấy ra không ít tài liệu từ túi tài liệu mang theo bên người, đưa đến trước mặt Phương Viên.
“Đây đều là tài liệu chuyển nhượng, chúng tôi đã thay Phó Tổng giám đốc Phương soạn xong lâu rồi. Chỉ cần Phó Tổng giám đốc Phương đóng dấu lên số tài liệu này thì xem như chính thức hoàn thành việc chuyển nhượng”.
“Phó Tổng giám đốc Phương, cô lấy con dấu của tập đoàn Phi Long ra đi!”
“Tôi không mang theo con dấu bên người”, Phương Viên lắc đầu.
“Không mang theo sao?”, Mục Ngưu nghe vậy lập tức nổi giận: “Cô hẹn chúng tôi ra đây, chúng tôi đã chuẩn bị tài liệu đầy đủ vậy rồi, cô lại nói với chúng tôi cô không mang theo con dấu? Cô đùa chúng tôi à? Hay là không muốn chuyển nhượng?”
“Không sai! Chúng tôi đúng là đang đùa với các người đấy!”, ngay lúc này giọng của Mục Hàn vang lên: “Chúng tôi nói muốn chuyển nhượng tập đoàn Phi Long cho các người bao giờ?”
“Mục Hàn?”
Ba người Phương Viên, Mục Ngưu và Mục Nhật Thiên đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mục Hàn đi đến trước dãy ghế, vươn tay cầm tài liệu chuyển nhượng lên xem lướt qua, sau đó cười khẩy nói: “Tập đoàn Phi Long có giá trị hơn mười tỷ tệ, nhà họ Mục ở tỉnh các người lại muốn chuyển nhượng với cái giá một tỷ tệ. Ha ha, đúng là tính toán hay thật!”
Nghe Mục Hàn nói, Phương Viên không khỏi chấn động, sao anh ta lại biết chuyện này?
Mục Nhật Thiên cười nhạt, lộ vẻ khinh thường: “Mục Hàn, cậu chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ nho nhỏ mà thôi, những chuyện quyết sách lớn như thế này không tới lượt cậu lo!”
“Không sai! Không đến lượt tôi lo!”, Mục Hàn mỉm cười, nói với Phương Viên: “Phó Tổng giám đốc Phương, cô nghĩ nếu anh Long hoặc ông chủ đứng sau biết được cô bán tập đoàn Phi Long cho nhà họ Mục ở tỉnh sau lưng họ thì sẽ thế nào?”
“Thích thế nào thì cứ thế ấy!”, Mục Nhật Thiên bĩu môi: “Đợi chúng tôi hoàn thành việc chuyển nhượng, tập đoàn Phi Long sẽ thuộc về chúng tôi, thậm chí Phó Tổng giám đốc Phương xinh đẹp động lòng người cũng có thể về dưới trướng nhà họ Mục ở tỉnh chúng tôi. Anh Long và ông chủ đứng sau của các cậu có thể làm gì được chúng tôi nào?”
“Phó Tổng giám đốc Phương, cô muốn làm vậy thật sao?”, Mục Hàn hỏi Phương Viên.
“Xin lỗi, Mục Hàn!”, trên mặt Phương Viên hiện lên vẻ bối rối, khó xử: “Tôi cũng là bất đắc dĩ!”
“Nếu Phó Tổng giám đốc Phương không làm như vậy, bạn trai cũ của cô ta sẽ công bố những hình ảnh riêng tư ra ngoài. Đến lúc đó, Phó Tổng giám đốc Phương đầy kinh nghiệm đây sẽ bị hủy hoại tiền đồ”, Mục Nhật Thiên không ngại lớn chuyện, thêm mắm thêm muối vào nói.
“Những hình ảnh riêng tư?”, Mục Hàn cười nói: “E rằng đã không còn tìm được một tấm nào ở trên hành tinh này nữa rồi”.
Mục Hàn đã sai hacker giỏi nhất của Điện Long Vương dùng kỹ thuật tiêu hủy cao cấp nhất để xóa bỏ toàn bộ hình ảnh riêng tư của Phương Viên.
“Về phần bạn trai cũ của Phó Tổng giám đốc Phương…”, Mục Hàn nói đến đây thì lấy điện thoại ra, mở một đoạn video lên.
Trong video, Lý Diệu Huy bị còng tay khóa trong xe cảnh sát với vẻ mặt suy sụp.
Mục Hàn nói tiếp: “Lý Diệu Huy phạm tội uy hiếp tống tiền, bị phán mười năm tù!”
Nghe Mục Hàn nói, Phương Viên vô cùng bất ngờ.
Lúc cô ta đang định mở miệng thì bị Mục Hàn ngắt lời: “Phó Tổng giám đốc Phương, trước hết cô đừng nôn nóng muốn cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm”.
Hành động của Mục Hàn khiến Phương Viên dở khóc dở cười.
Tôi nôn nóng muốn cảm ơn anh khi nào?
“Còn các ông, Mục Nhật Thiên và cả Mục Ngưu”, Mục Hàn liếc mắt nhìn hai bố con họ, lạnh lùng nói: “Các ông đứng sau xui khiến Lý Diệu Huy tống tiền, tội này e là cũng không nhẹ!”
“Mục Hàn, cậu bớt hù dọa chúng tôi đi!”, Mục Nhật Thiên buồn bực lên tiếng: “Không có chứng cứ thì cậu làm gì được chúng tôi”.
“Đúng vậy!”, Mục Ngưu cũng phụ họa.
“Được! Chuyện này chúng ta tạm thời gác sang một bên!”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Sáu năm trước, tôi bị nhà họ Mục ở thủ đô bỏ rơi, bị truy sát! Nhà họ Mục ở tỉnh các người còn ráo riết đuổi giết tôi! Nhất là bố con các người, gần như ép tôi đến đường cùng!”
“Lúc đó, để tránh né sự truy sát của các người, Mục Nam thân thiết với tôi nhất lại bất hạnh trở thành oan hồn dưới tay hai bố con các người!”
“Bây giờ tôi cho các người nửa tháng để sám hối tội lỗi của mình. Hi vọng nửa tháng sau, các người có thể chủ động đến nhận lỗi trước mộ của người anh em Mục Nam. Nếu không, kết cục của các người sẽ như chiếc bàn này!”
Mục Hàn nói xong, dùng tay bổ xuống chiếc bàn.
Bàn ăn thoáng chốc nứt thành hai mảnh.
Nhìn nơi bị cắt vô cùng gọn gàng, Mục Nhật Thiên và Mục Ngưu đều không khỏi hít sâu vào một hơi.
Năng lực của Mục Hàn tựa hồ đã tăng vọt về chất so với sáu năm trước.
Với cấp bậc hiện tại của hai bố con Mục Nhật Thiên và Mục Ngưu, Mục Hàn muốn giết bọn họ trước mặt mọi người quả là dễ như trở bàn tay.
“Phó Tổng giám đốc Phương, còn chưa đi nữa sao?”, Mục Hàn hất cằm với Phương Viên vẫn còn đang sững sờ.
Phương Viên vốn đang ngây ngốc nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng gật đầu: “Tới đây!”
Nhìn theo bóng dáng Mục Hàn và Phương Viên rời đi, bố con Mục Nhật Thiên và Mục Ngưu như bị bao phủ trong bóng tối.
“Xem ra ở tập đoàn Phi Long, Mục Hàn đã được cao nhân chỉ dạy, vì thế võ thuật mới tăng lên vượt bậc như vậy”, Mục Ngưu không khỏi cảm khái: “Thảo nào một người mạnh như Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương cũng thất bại quay về! Đằng sau tập đoàn Phi Long e là không đơn giản!”
“Không được!”, Mục Nhật Thiên lại nhíu chặt mày nói: “Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, đã đến lúc mời người đó xuống núi rồi”.