Chương : Kẻ hèn mọn đắc ý
Chương Minh nói như vậy, khiến hai biên kịch kia cũng hơi dao động.
Vốn dĩ thu nhập của bọn họ ở Giải trí Thiên Thành không tệ lắm, nhưng vì Chương Minh xúi bọn họ theo hắn, đầu quân cho Giải trí Phóng Mục, còn tưởng sẽ được ăn ngon uống say, ai ngờ mới hưởng thụ được mấy ngày đã bị Giải trí Phóng Mục đuổi ra khỏi cửa.
Ngay cả Hồng Chân Ảnh cũng nói thêm vào: “Tôi thấy ý kiến của biên kịch Chương rất đáng để cân nhắc”.
Không có phim để diễn tương đương với việc không có nguồn thu nhập, cuộc sống của Hồng Chân Ảnh cũng rất khốn khó.
Đám diễn viên phụ bị đuổi ra ngoài với Thái Húc Côn cũng nhao nhao tỏ vẻ tán thành.
“Trước đây chúng ta như nước với lửa với Giải Trí Thiên Thành, cô nghĩ rằng bọn họ sẽ cần chúng ta sao?”, Thái Húc Côn cau mày nói.
“Sao lại không chứ”, Hồng Chân Ảnh bĩu môi nói: “Nói thế nào thì trước đó chúng ta cũng là nam chính nữ chính ở Giải trí Thiên Thành, dù mọi người không có công lao cũng có khổ lao mà!”
“Bây giờ, chúng ta không có nơi để đi, nhất định Giải trí Thiên Thành phải đón chúng ta về, nếu không thì bọn họ là loại người qua cầu rút ván”.
“Tôi thấy cô Hồng nói rất đúng”, Chương Minh gật đầu nói: “Chúng ta quay lại nói vài lời tốt đẹp với Tổng giám đốc Lâm, cộng thêm những gì chúng ta từng cống hiến cho Giải Trí Thiên Thành, tôi tin rằng Tổng giám đốc Lâm rộng lượng, nhất định sẽ thu nhận chúng ta!”
“Được thôi!”, thấy nhiều người đều đồng ý quay về Giải trí Thiên Thành như vậy, Thái Húc Côn cũng không cố chấp với ý nghĩ của mình nữa: “Vậy chúng ta đến Giải trí Thiên Thành, tìm Lâm Nhã Hiên!”
Thế là Thái Húc Côn dẫn theo mấy người Hồng Chân Ảnh lái xe đi tới Giải trí Thiên Thành.
Tuy nhiên, điều khiến đám người Thái Húc Côn không ngờ được là bọn họ lại bị bảo vệ chặn ngay cửa lớn.
Bảo vệ nói với nhóm Thái Húc Côn: “Ngại quá, các vị, xin hãy xuất trình giấy thông hành!”
“Cái gì?”, Thái Húc Côn sững sờ: “Giấy thông hành gì chứ?”
Trước kia, Thái Húc Côn là nam chính của mười bộ phim chiếu mạng, thể diện rất lớn nên thoải mái ra vào tập đoàn Thiên Thành mà hoàn toàn không có bảo vệ nào dám chặn hắn lại.
Thậm chí bảo vệ còn phải khom lưng cúi đầu nịnh nọt hắn.
“Này, anh có nhầm không vậy?”, Hồng Chân Ảnh đứng bên cạnh nổi giận với bảo vệ: “Anh ấy là Thái Húc Côn, nam chính mười bộ phim chiếu mạng của Giải trí Thiên Thành đó!”
“Đúng vậy, còn không mau để chúng tôi đi vào trong!”, Chương Minh cũng hùa theo: “Chúng tôi có việc gấp đến tìm Tổng giám đốc Lâm. Nếu làm chậm trễ chuyện lớn của chúng tôi thì anh có gánh nổi trách nhiệm không?”
“Xin lỗi, tôi không biết ai là Thái Húc Côn”, bảo vệ lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Hơn nữa, Giải trí Thiên Thành chúng tôi cũng không có mười bộ phim chiếu mạng gì cả, chỉ có năm bộ phim chiếu mạng mà nam chính là Hoàng Tiểu Minh, nữ chính là Lư Vy thôi, xin hỏi các người là ai?”
Bảo vệ vừa dứt lời.
Sau lưng đám người Thái Húc Côn, vang lên tiếng còi xe.
Bảo vệ lập tức bước ra đón tiếp, mỉm cười chủ động chào hỏi: “Anh Tiểu Minh, chị Lư Vy, hai người tới rồi!”
Hoàng Tiểu Minh – người lúc trước bị Thái Húc Côn tát một bạt tai, hạ cửa kính xe xuống, liếc nhìn nhóm người Thái Húc Côn, rồi hỏi bảo vệ: “Bảo vệ, bọn họ đang làm gì thế?”
Bảo vệ trả lời: “Một đám tạp nham muốn gặp Tổng giám đốc Lâm, lại còn không có giấy thông hành”.
“Không có giấy thông hành, vậy cứ đuổi bọn họ đi”, Hoàng Tiểu Minh nói đầy ẩn ý: “Giải trí Thiên Thành chúng ta là miếu nhỏ, không đón nổi thần lớn!”
“Có điều Giải trí Thiên Thành chúng ta mặc dù là miếu nhỏ, nhưng không phải con chó con mèo nào cũng vào được!”
Bảo vệ gật đầu nói: “Hiểu rồi ạ, anh Tiểu Minh!”
Nhìn thấy xe Hoàng Tiểu Minh lướt qua trước mặt mình vô cùng nghênh ngang, đi vào tập đoàn Thiên Thành, Thái Húc Côn giận tái mặt, hơi mất khống chế cảm xúc của mình, muốn đuổi theo đạp vào đuôi xe của Hoàng Tiểu Minh, nhưng lại bị Chương Minh và Hồng Chân Ảnh kéo lại.
“Húc Côn, đừng kích động!”, Chương Minh khuyên nhủ: “Hôm nay chúng ta đến đây để giảng hòa, không phải để gây sự!”
“Đúng vậy!”, Hồng Chân Ảnh cũng nói: “Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn!”
“Hoàng Tiểu Minh này chỉ là một kẻ hèn mọn đắc ý mà thôi!”, Thái Húc Côn thở phì phò nói: “Chờ khi tôi quay về Giải trí Thiên Thành làm nam chính, để xem tôi giẫm chân lên mặt hắn thế nào!”
“Các người đã thương lượng xong chưa?”, bảo vệ bày ra vẻ mặt hóng hớt, lạnh lùng nói: “Nếu thương lượng xong rồi mà vẫn không có giấy thông hành thì mời các người đi đi!”
Thấy bảo vệ khăng khăng không cho vào, Thái Húc Côn cũng không thể làm gì được.
“Đúng rồi!”, Hồng Chân Ảnh là người đầu tiên phản ứng lại, cô ta đề nghị: “Chúng ta không có giấy thông hành, nhưng chúng ta có thể gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lâm mà!”
“Chỉ cần Tổng giám đốc Lâm đồng ý gặp chúng ta thì bảo vệ sao có thể cản chúng ta lại được?”
“Không sai!”, Chương Minh thúc giục Thái Húc Côn: “Húc Côn, anh thử gọi cho Tổng giám đốc Lâm đi”.
“Cái gì?”, mặt Thái Húc Côn đầy vẻ miễn cưỡng: “Tôi gọi ư?”
“Không không không! Các người cử đại một người gọi cho Lâm Nhã Hiên là được, tôi không gọi đâu!”
“Không được, nhất định phải là anh gọi”, Chương Minh nói: “Chỉ có anh gọi mới thể hiện được thành ý lớn nhất của chúng ta!”
“Anh nói xem trong chúng ta, có phải anh là người có địa vị nhất không?”
Thái Húc Côn bất lực, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu.
Cuối cùng hắn cũng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lâm Nhã Hiên.
Lúc này, Lâm Nhã Hiên đang ở trong văn phòng, thảo luận với Mục Hàn về sách lược phát sóng bộ phim chiếu mạng thứ hai.
Sau khi nghe thấy chuông điện thoại và nhìn thấy tên người gọi, Lâm Nhã Hiên hơi nghi hoặc.
“Sao vậy?”, Mục Hàn hỏi.
“Là Thái Húc Côn gọi tới”, Lâm Nhã Hiên hỏi: “Chồng ơi, anh nói xem em có nên bắt máy không?”
“Doanh thu phòng vé của bộ phim chiếu mạng đầu tiên do Thái Húc Côn đóng vai chính đã thất bại thảm hại, anh đoán giờ hắn cũng sống không dễ dàng gì”, Mục Hàn suy nghĩ, gật đầu nói: “Em bắt máy đi! Để xem tên này muốn làm gì?”
“Ừ”, thế là Lâm Nhã Hiên bắt máy.
“Xin chào Tổng giám đốc Lâm! Tôi là Húc Côn!”, thường ngày Thái Húc Côn vẫn luôn kiêu ngạo, lúc này cũng không thể không cúi đầu, nói chuyện với Lâm Nhã Hiên bằng giọng điệu rất cung kính.
“Ồ, Húc Côn hả, anh có chuyện gì sao?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Là thế này, tôi muốn gặp cô một lát, có chuyện quan trọng muốn nói với cô, nhưng bảo vệ gác cổng ngăn tôi lại, không cho tôi vào! Tổng giám đốc Lâm, cô xem…”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Thái Húc Côn nói chuyện với người khác bằng giọng điệu xin xỏ như vậy.
Không đợi Lâm Nhã Hiên đáp lời, Mục Hàn đã lấy điện thoại di động và nói: “Anh không cần vào, có chuyện gì, cứ đứng ở cửa mà nói đi, Tổng giám đốc Lâm cũng có thể nghe được”.
Nói xong, Mục Hàn cúp điện thoại luôn.
Sau đó anh nói với Lâm Nhã Hiên: “Những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy như Thái Húc Côn, chắc chắn là doanh thu phòng vé bộ phim chiếu mạng đầu tiên thất bại, bị Giải trí Phóng Mục đuổi ra khỏi cửa, không có nơi để về nên mới quay đầu, muốn chúng ta thu nhận bọn họ!”
“Mấy tên cặn bã siêu cấp này cứ để anh xử lý!”