Chương : Chúng tôi đổi nghề, không thu mua phế liệu nữa
Hoàng Tiểu Minh ngẫm lại, ban đầu cũng là Mục Hàn đã dẫn dắt anh ta vào ngành nghề này, hơn nữa Mục Hàn lại là chồng của Lâm Nhã Hiên, vì vậy nói với anh cũng không sao.
Thế là anh ta nói:”Là như thế này, anh Mục, chúng tôi đã bị tập đoàn Chu Thức lừa rồi”.
“Ô, lừa như thế nào?”, Mục Hàn nheo mắt lại: “Lúc đầu không phải cậu nói tập đoàn Chu Thức đảm bảo sẽ trả cho cậu mức lương không dưới mười triệu tệ à? Đáng lý ra bây giờ cuộc sống của cậu phải tốt lắm chứ?”
“Cái rắm ấy!”, Hoàng Tiểu Minh chưa kịp lên tiếng, Đoàn Lãng đã tức giận lớn tiếng nói: “Lương cao cái quái gì chứ, đều là gạt người cả thôi”.
“Tập đoàn Chu Thức đã lừa chúng tôi ký một bản hợp đồng. Lương của anh Tiểu Minh là ba nghìn năm trăm tệ còn của tôi là một nghìn năm trăm tệ, hơn nữa còn phải làm suốt đời cho anh ta”.
“Cái này không phải rất tốt sao”, Mục Hàn cười nói: “Các cậu có biết ở Sở Bắc có biết bao nhiêu người bình thường có mức tiền lương còn chưa tới ba nghìn tệ không?”
“Vấn đề là bản hợp đồng này là trọn đời”, Hoàng Tiểu Minh nói tiếp: “Cho dù một người bình thường năm nay tiền lương chưa đến ba nghìn tệ, nhưng năm, mười năm nữa bọn họ vẫn chỉ kiếm được có ba nghìn tệ thôi sao?”
“Đương nhiên là không”, Mục Hàn cười nói.
“Nhưng chúng tôi là như vậy”, Hoàng Tiểu Minh nói: “Cho dù là năm năm hay là mười năm sau, thậm chí đến khi về hưu, mỗi tháng lương cũng chỉ có ba nghìn năm trăm tệ”.
“Cho nên cậu chạy đến đây là để khoe khoang với tôi sao?”, Mục Hàn cố ý trêu chọc.
“Anh Mục cứ nói đùa”, Hoàng Tiểu Minh lắc đầu nói: “Chúng tôi đã rất hối hận vì ký hợp đồng như thế nên quyết định đơn phương xé bỏ nó”.
“Các người muốn vi phạm hợp đồng thì đến tập đoàn Chu Thức chứ, chạy đến Giải trí Thiên Thành làm gì?”, Mục Hàn giả ngốc nói.
“Anh Mục, chúng tôi đến đây để nhờ Tổng giám đốc Lâm giúp đỡ”, thấy từ đầu đến cuối Mục Hàn vẫn không chịu nói vào chuyện chính, Hoàng Tiểu Minh hơi nổi nóng, anh ta nói thẳng: “Nếu chúng tôi vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng là một trăm triệu tệ cho tập đoàn Chu Thức, con số này quá lớn, chúng tôi không trả nổi”.
“Vậy nên các cậu định nhờ Tổng giám đốc Lâm trả tiền đúng không?”, Mục Hàn liếc mắt nhìn hai người họ.
“Đúng, đúng, đúng!”, Hoàng Tiểu Minh nghe vậy, vội vàng gật đầu, nói: “Anh Mục, anh cũng biết đấy, bây giờ chúng tôi vẫn là diễn viên đang nổi tiếng, có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho Giải trí Thiên Thành. Nếu Tổng giám đốc Lâm thu nhận chúng tôi lần nữa thì chúng tôi sẽ đem lại nhiều lợi ích cho Tổng giám đốc Lâm, chắc chắn lợi nhuận sẽ vượt xa con số một trăm triệu tệ”.
“Anh Mục, chúng tôi thật sự là đi vào đường cùng rồi”, Đoàn Lãng cũng phụ họa theo.
Khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên.
Hoàng Tiểu Minh đúng là bản sao của Thái Húc Côn.
“Tiểu Minh à, cậu có biết rằng, ban đầu cậu phản bội Giải trí Thiên Thành, chuyển sang tập đoàn Chu Thức, còn nói xấu Giải trí Thiên Thành trong buổi biểu diễn từ thiện của các ngôi sao đã đem đến cho Tổng giám đốc Lâm rắc rối lớn đến mức nào không?”
“Tổn thất ở đây không chỉ dừng lại ở con số một trăm triệu thôi đâu”.
Mục Hàn khẽ nói: “Cho nên nếu muốn Tổng giám đốc Lâm thay các cậu chuộc mình thì phải bày tỏ thành ý chứ”.
“Thành ý”, Hoàng Tiểu Minh suy nghĩ một lát, vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Hoàng Tiểu Minh lập tức thì thầm bên tai Đoàn Lãng.
Nghe xong, Đoàn Lãng không khỏi nhíu mày hỏi: “Làm vậy được chứ?”
Hoàng Tiểu Minh xua tay nói: “Anh cứ nghe lời tôi làm như vậy đi. Không còn cách nào khác rồi, nhất định chúng ta phải quyết một trận sống mái, so với việc hủy bỏ hợp đồng trọn đời thì danh dự có là cái thá gì chứ?”
Mục Hàn rất tò mò không biết Hoàng Tiểu Minh chuẩn bị bày tỏ thành ý như thế nào.
Không bao lâu sau, Đoàn Lãng quay lại.
Còn dẫn theo một đám phóng viên.
Hàng loạt ống kính dài ngắn đã được lắp sẵn.
Máy ảnh của đám phóng viên cứ nhắm vào Hoàng Tiểu Minh.
“Thưa các phóng viên, tôi là Hoàng Tiểu Minh, bây giờ tôi muốn nói rõ một sự thật, những lời chỉ trích của tôi với Giải trí Thiên Thành trong buổi từ thiện của các ngôi sao do tập đoàn Chu Thức tổ chức lần trước, hoàn toàn là giả dối”.
“Tôi tham gia diễn năm bộ phim chiếu mạng với thân phận là diễn viên mới, mặc dù là diễn viên chính nhưng hợp đồng viết rõ mức lương là một trăm nghìn tệ một bộ, mức thu nhập này đã vượt xa so với đa số những người mới. Hơn nữa, Giải trí Thiên Thành còn cam kết khi khởi quay những bộ phim điện ảnh sau vẫn tiếp tục ký hợp đồng với tôi”.
“Hành vi của tôi lúc đó hoàn toàn do tập đoàn Chu Thức xúi giục”.
Hoàng Tiểu Minh nói xong, các phóng viên tại hiện trường lập tức xôn xao.
Dù sao, lời buộc tội của Hoàng Tiểu Minh chống lại Giải trí Thiên Thành tại buổi biểu diễn từ thiện của các ngôi sao lúc đó cũng tạo nên một làn sóng dữ dội.
Nó đã gây ảnh hưởng không tốt đến Giải trí Thiên Thành.
Bây giờ tình thế đảo ngược, đối với những phóng viên này mà nói nó nghiễm nhiên trở thành một chủ đề sốt dẻo.
Hoàng Tiểu Minh tiếp tục nói: “Để bày tỏ lời xin lỗi đến Giải trí Thiên Thành, tôi quyết định xin lỗi Giải trí Thiên Thành ngay tại đây!”
Hoàng Tiểu Minh và Đoàn Lãng cúi đầu với Mục Hàn.
Hơn nữa, dường như cảm thấy chưa đủ thành ý, Hoàng Tiểu Minh còn quỳ gối trước mặt Mục Hàn.
Cảnh tượng này lại khiến đám phóng viên nhao nhao chụp ảnh lia lịa.
“Anh Mục, xin hãy tha thứ cho chúng tôi”, Hoàng Tiểu Minh thành khẩn nói.
Nếu không phải vì hiểu rõ bản chất của Hoàng Tiểu Minh thì có lẽ Mục Hàn đã bị đánh lừa bởi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của anh ta.
“Tôi tha thứ cho các cậu rồi”, vì có rất nhiều phóng viên có mặt nên Mục Hàn ngay lập tức nảy ra ý tưởng: “Tuy nhiên, Tiểu Minh à, tôi rất xin lỗi, Giải trí Thiên Thành chúng tôi đã đổi nghề rồi”.
“Đổi nghề?”, Hoàng Tiểu Minh sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Ý của anh là gì?”
“Chúng tôi đổi nghề, không thu mua phế liệu nữa!”, Mục Hàn nói.
Mục Hàn vừa dứt lời, đám phóng viên đã cười phá lên.
Suy cho cùng, ban đầu Hoàng Tiểu Minh chỉ trích Giải trí Thiên Thành, gia nhập vào tập đoàn Chu Thức gây náo loạn dư luận. Hôm nay lại chủ động thể hiện sự tốt đẹp của mình, rõ ràng là anh ta muốn gia nhập vào Giải trí Thiên Thành một lần nữa.
Tin tức của đám phóng viên cực kỳ nhanh nhạy, từ trước khi đến, họ đều biết Hoàng Tiểu Minh đã ký hợp đồng với tập đoàn Chu Thức.
Cho nên, Mục Hàn đưa ra ẩn dụ đã khiến những phóng viên này bật cười.
Hoàng Tiểu Minh cũng nhanh chóng hiểu ra.
Mặt anh ta xám như tro tàn.
Hoàng Tiểu Minh biết rõ nếu tiếp tục làm loạn thêm nữa thì cũng chỉ rước nhục vào người, thế là anh ta và Đoàn Lãng ảo não rời đi.
Mà lúc Hoàng Tiểu Minh vừa quay lại tập đoàn Chu Thức, đã bị người của Dương Vỹ đến đưa đi.
“Hoàng Tiểu Minh, cậu thật to gan!”, Dương Vỹ khiển trách: “Lấy tiền lương của tập đoàn Chu Thức chúng tôi, vậy mà lại đến Giải trí Thiên Thành, quỳ gối liếm láp Mục Hàn – chồng của Lâm Nhã Hiên. Cậu làm vậy là muốn làm mất hết danh dự của tập đoàn Chu Thức sao?”
Nhiều phóng viên đã đến như vậy đương nhiên Dương Vỹ sẽ biết chuyện này ngay.
“Anh Dương, nghe tôi giải thích”, từng trải qua sự tàn nhẫn của Dương Vỹ, Hoàng Tiểu Minh nhất thời trở nên luống cuống.
“Giải thích?”, Dương Vỹ cười khẩy nói: “Đi mà giải thích với mấy anh em của tôi đi”.
Dương Vỹ ra hiệu với vài gã đàn ông lực lưỡng.
Ngay lập tức bọn họ bẻ ngón tay vang lên âm thanh răng rắc.
Sau đó đi về phía Hoàng Tiểu Minh và Đoàn Lãng với ánh mắt kỳ quái.