Lúc này Lâm Xuân có chút không giống bình thường, tự tin cười, ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt có chút bất kham cùng trêu tức, làm cho người nhịn không được xa tư mơ màng: hắn hi vọng được "con gái" nhớ thương, chờ đợi trở thành "con gái" trong lòng, thậm chí, cùng "con gái" xinh đẹp phát sinh chút gì đó...
Không thể trách các nàng quá mộng ảo, bởi vì đang lứa tuổi thích mộng mơ!
Đỗ Quyên nhìn một đám con gái, trong lòng "lộp bộp" một chút ——
Hỏng rồi, tên tiểu tử này nhiễu loạn "rất nhiều" hồ nước mùa xuân, bắt nhốt vô số phương tâm, nói vậy đêm nay thôn Thanh Tuyền có thật nhiều con gái bị mất ngủ.
Nàng một mặt làm bộ như che miệng cười to, vừa dùng khuỷu tay khuých hắn, hơi hơi nghiêng đầu, nhanh chóng nói với hắn: "Thu liễm chút đi! Chọc con gái người ta tương tư, ngươi có nhẫn tâm không?"
Tâm tình Lâm Xuân rất tốt, nghe vậy nhướng mày nói: "Ta nói cái gì đâu? Ta cũng chưa nói cái gì nha!" Rồi buông thõng tay, vẻ mặt vô tội.
Đỗ Quyên lườm hắn một cái, cảm thấy tiểu tử này quá phá hư.
Cũng đúng, từ nhỏ tì khí hắn không tốt, từng vì một thìa trứng gà mà đánh nhau với Cửu Nhi.
Bất quá, nàng cũng chỉ nói thôi.
Lâm Xuân nói rất đúng, hắn chưa nói cái gì, chẳng lẽ bởi vì diện mạo, năng lực xuất sắc, mà không cho hắn nói đùa? Vậy cũng quá ép buộc làm khó người khác.
Bất quá, nhắc nhở hắn chú ý chút vẫn là cần thiết, bằng không là phiền toái rồi.
Những đứa con gái kia, trừ bỏ Hoàng Tước Nhi coi Lâm Xuân là đệ đệ mới thấy hắn cố ý đùa vui, bởi vậy mím môi ha hả cười; còn có Quế Hương và Thanh Hà cũng phản ứng bình thường; những người khác như Nhị Nha, Tiểu Liên, tất cả đều cúi mặt xấu hổ, hai mắt long lanh.
Ngay cả Hòe Hoa luôn văn tĩnh cũng lộ ra nét si mê, không cần che giấu.
Huống hồ, đều là con gái mười mấy tuổi rất đơn thuần, đâu biết che giấu!
Tình cảnh này vừa nhìn là hiểu ngay, một đám thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo.
Vợ Đại Đầu nhìn thấy da đầu run lên, cảm thấy đứa con trai này tự rước lấy phiền phức.
Lâm Xuân không hề lo lắng đảo qua, vẫn chưa nhìn kỹ, cũng không lo lắng các nàng nghĩ nhiều. Hắn nói là nổi danh "khuê các", để tất cả con gái đều nhớ hắn làm hộp trang điểm, lại không phải nói một người con gái. Nếu có người nói càn nói bậy, suy đoán tâm tư hắn, vậy thì thật là tốt, đỡ phải các nàng nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, người trong thôn cũng sẽ không trách Đỗ Quyên bá chiếm hắn.
Nhị Ny cũng bị Lâm Xuân làm mê mẩn, nhưng rất nhanh hồi thần.
Nàng không giống các cô gái bình thường ngại ngùng khiếp đảm, nói chuyện rất thẳng thắn: "Lâm Xuân huynh đệ, ngươi đẹp trai như vậy, lại có thể làm, tương lai nhất định có thể nổi danh. Lúc tỷ tỷ đi dâng hương, sẽ cầu Ngư nương nương phù hộ ngươi mong ước chuyện đều có thể thành, con cháu đầy đàn, đời đời thế thế đều phú quý."
Nói xong còn cố ý nhìn thoáng qua Đỗ Quyên bên cạnh hắn.
Lâm Xuân lập tức cảm giác được, cũng nghe được giọng nói của nàng rất thành thật, nên cười tươi nói: "Đa tạ Nhị Ny tỷ tỷ. Nhị Ny tỷ tỷ, đợi ngươi xuất giá, ta nhất định dụng tâm làm hộp trang điểm đặc biệt cho ngươi." Trong lòng suy nghĩ lại thêm một cây lược gỗ.
Vợ Đại Đầu cũng vui vẻ được không khép miệng, nói: "Ái dà, Nhị Ny! Nhìn không ra ngươi biết nói chuyện như vậy."
Nhị Ny cười nói: "Thím, bộ dạng ta thô kệch chút, nói chuyện vẫn còn được."
Tiếp lại chuyển hướng Lâm Xuân, hỏi tới: "Xuân Sinh huynh đệ! ngươi nói thật chứ? Ta đại khái cuối năm sẽ xuất giá đó." Rồi có chút xấu hổ xoay thân mình hơi béo của mình.
Mọi người đều giật mình "A" một tiếng.
Lâm Xuân vội vàng bảo đảm nói: "Đương nhiên là thật. Ta sẽ nói Đỗ Quyên vẽ hình cho ngươi xem. Ngươi chọn lựa kiểu mình thích, ta sẽ theo như vậy làm."
Nhị Ny mừng rỡ mặt đỏ ửng, chạy tới đung đưa tay Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên thấy nàng cao hứng như vậy, mới hiểu được lúc nãy vì sao nàng mặt dày chạy tới đây, nghĩa là thật sự rất muốn cái hộp trang điểm dùng khi xuất giá.
Tất cả thiếu nữ đều thích đẹp. Đỗ Quyên đã xem nhẹ nàng.
Lâm Xuân thấy không sao, cười cùng mọi người cáo từ, tự đi công trường bận rộn.
Vợ Đại Mãnh cũng muốn đi, lúc gần đi cười nói với đám người Nhị Ny là không cần các nàng hỗ trợ, không phải là muốn đuổi các nàng đi; Nếu là các nàng muốn ở chơi thì ở lại chơi. Nói xong đi ra ngoài.
Đám người Nhị Ny còn ước gì, quả nhiên ở lại.
Đám con gái líu ríu nói giỡn, náo nhiệt phi thường.
Thanh Hà đứng ra lớn tiếng nói: "Lâm Xuân nói muốn đưa các ngươi hộp trang điểm, các ngươi cũng không thể ở bên cạnh nhìn chúng ta làm việc, như thế nào cũng phải giúp một tay. Đều đến đây đi, hỗ trợ rửa rau!"
Nhị ny vén một tay áo lên, nói "Đó là đương nhiên."
Rồi hỏi Đỗ Quyên: "Ta làm cái gì?"
Đỗ Quyên liền chỉ việc cho nàng, để nàng cùng Quế Hương làm chung với nhau.
Lập tức, mọi người sôi nổi đi làm việc. Nhắc tới chuyện vừa rồi, mọi người vẫn còn hưng phấn và khen Lâm Xuân rộng rãi.
Chỉ có hai người căm giận bất bình.
Một là Tiểu Phương. Trong lòng nàng nghẹn một cây đuốc, thiêu cháy thập phần khó chịu.
Đến cùng Đỗ Quyên có cái gì tốt? Hôm nay lại hại Lâm Xuân tống xuất rất nhiều hộp trang điểm, hơn nữa còn là vô kỳ hạn, về sau trong thôn khuê nữ nhà ai xuất giá đều phải đưa, chuyện lỗ vốn như vậy mà cô cô cũng nhịn được.
Nàng là người không khéo che giấu, bởi vậy trên mặt liền lộ ra vẻ bất mãn.
Ngặt nỗi Thanh Hà và đám người Nhị Ny cố ý cười nói lớn tiếng, nàng nghe càng giận dữ.
Một người khác đương nhiên là Hòe Hoa.
Ngày hôm qua miệng nàng bị giật, hôm nay nơi này liền nháo loạn, Lâm gia lại bị tổn thất, có thể nói thành công làm Đỗ Quyên mất hết mặt mũi. Nhưng kết quả lại không như nàng tưởng: Lâm Xuân không hề trách Đỗ Quyên, ngược lại hắn hớn hở như chiếm tiện nghi vậy.
Nhìn đám con gái trái một tiếng "Đỗ Quyên", phải một tiếng "Đỗ Quyên", chút việc cũng phải hỏi một tiếng, nâng nàng như nâng phượng hoàng, trong lòng nàng bị đè nén đến đau đớn, khó chịu. Miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười đã không dễ dàng, càng miễn bàn cùng mọi người vui cười. Vì sợ người nhìn ra, nàng chỉ cúi đầu làm chuyện của mình. Cũng may bình thường nàng không nói nhiều, người bên ngoài cũng không cảm thấy không đúng.
Về sau trong đám người, đặc biệt Nhị Ny nói nhiều nhất, nháo ồn ào.
Hòe Hoa bỗng nhiên giật mình, nhớ tới cái gì, mím môi khẽ cười nói: "Xem các ngươi nhiệt tình hỗ trợ, sớm biết thế Đỗ Quyên trực tiếp đáp ứng các ngươi còn bớt việc nữa."
Hoàng Ly nghe xong lập tức hỏi nàng: "Hòe Hoa tỷ tỷ là nói nhị tỷ ta không làm việc?"
Hòe Hoa vội vàng nói: "Ta không phải ý đó."
Trong lòng nàng cảnh giác, cảm thấy Hoàng Ly chỉ nhằm vào nàng.
Tiểu nha đầu này mưu ma chước quỷ nhiều nhất, so với Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi lợi hại hơn, không dám chọc nàng.
Nhị Ny nghe xong vội nói: "Không phải như thế. Nếu chúng ta không ở lại, các ngươi vẫn làm việc như thường, cũng không thiếu người. Chúng ta ở lại đây là vì chơi vui, muốn cùng các ngươi trò chuyện, lại xem các ngươi nấu ăn, học chút bản lãnh. Đỗ Quyên, ngươi không chê chúng ta ở đấy vướng chân vướng tay chứ?"
Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Sao mà vướng chứ!"
Rồi hướng Hoàng Ly nói: "Hòe Hoa nói rất đúng, việc này vốn ta không làm tốt. Ta nói chuyện trực tiếp, có sao nói vậy. Ta nghĩ không cần người hỗ trợ thì cứ nói thẳng như thế, không nghĩ tới lại đắc tội với người khác."
Con gái ở chung với nhau sinh nhiều chuyện, chỉ vì một câu giằng co, liền sinh ra mâu thuẫn. Nàng không muốn Hoàng Ly cũng trở nên như vậy, huống chi hôm nay vốn mình làm sai.
Nhị Ny vội cười nói: "Ta nói chuyện cũng trực tiếp. Nương ta thường mắng ta không đầu óc."
Quế Hương sợ lạc hậu, cao giọng nói: "Ta cũng vậy!"
Thanh Hà lại nói: "Còn có Thanh Hà!"
Mọi người đều cười rộ lên, nói chuyện tốt gì đâu mà cũng muốn tranh.
Đỗ Quyên nói: "Nói thẳng dễ đắc tội người khác. Bất quá cũng có lợi."
Nhị Ny mừng đến mặt mày hớn hở, nói với Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên, lời này ta thích nghe nhất. Nương ta luôn mắng ta, lúc thì nói ta không nhã nhặn bằng Tước Nhi, lúc nói ta không mạnh mẽ bằng Thanh Hà. Nàng còn nói ngươi nữa, nói Đỗ Quyên người ta bộ dạng mảnh mai còn có thể săn thú, ngươi dài một thân thịt, nặng tới cả trăm cân, ngay cả con thỏ cũng không bắt được, còn làm được cái gì?" "
Mọi người nghe xong cười ngửa tới ngửa lui.
Đỗ Quyên buồn cười, nhớ tới nương Nhị Nha cũng mắng Nhị Nha như vậy, thẳng lắc đầu.
Nhị Ny nói: "Dù sao nương ta nhìn chỗ nào đều không hợp tâm ý. Cũng may nàng không ghét bỏ bộ dạng ta không bằng các ngươi. Nếu nàng dám nói như vậy, ta nhất định nói cho nàng biết: "Cái này không thể trách ta, đều là ngươi và cha sinh ta thành như vậy." "
Mọi người ầm ầm cười to.
Đỗ Quyên cười nửa ngày, mới nói: "Mẹ ngươi cũng chỉ là nói. Trưởng bối nha, luôn hi vọng trai gái đều có tiền đồ. Nhưng người tốt cũng có khuyết điểm, người kém cũng có ưu điểm, trước giờ không có ai thập toàn thập mỹ. Nếu khinh thường chính mình, hoặc luôn bắt chước người khác, mặt ngoài nhìn tốt, kỳ thật tinh tế đánh giá cũng chỉ là giả mà thôi.
Lời này nói đến tâm khảm Nhị Ny, nàng mừng đến không biết như thế nào cho phải, nên chân thành nói: "Đỗ Quyên, không nghĩ tới ngươi tốt như vậy. Biết thế ta đã sớm đến tìm ngươi chơi, chỉ sợ ngươi không thích."
Đỗ Quyên buồn bực hỏi: "Sao ngươi cảm thấy ta không để ý người khác."
Quế Hương cũng nói: "Đỗ Quyên là người hoà khí nhất, già trẻ đều thích nàng."
Hòe Hoa cũng vội vàng gật đầu, kể ra rất nhiều ưu điểm của Đỗ Quyên.
Nhị ny ngượng ngùng cười, nói mình nhìn lầm rồi.
Kỳ thật nàng thầm nghĩ, Đỗ Quyên làm những chuyện kia, tuổi đã dám đánh ca ca, tìm nãi nãi mượn thịt, rơi vào trong nước mà không chết, đi lạc ba ngày còn có thể trở về, kháng hôn không tiếp thu gia gia nãi nãi...
Mỗi một vụ đều oanh oanh liệt liệt, cùng "hòa khí" thật không dính líu chút nào.
Nhưng nàng ngượng ngùng nói, bởi vì sau khi trò chuyện với Đỗ Quyên, cảm thấy nàng thật sự rất hòa khí, không hề khinh thường các nàng.
Hoàng Ly thấy Nhị Ny nói chuyện thật thà nên an tâm lung lạc nàng, nói dù nàng có chút mập, nhưng làn da tốt, nhị tỷ nàng biết thiết kế xiêm y, nhất định có thể giúp nàng che dấu khuyết điểm. Còn có, nàng muốn đi săn cũng không phải không được, chỉ cần mỗi ngày cùng nhị tỷ luyện tập ném đá là xong, lại nói cho nàng biết luyện như thế nào. Đợi luyện ném chính xác, săn con thỏ sẽ dễ dàng hơn.
Nhị Ny thấy cái miệng nhỏ của nàng nói liên tục, đều là muốn tốt cho mình, lập tức xem nàng như tiểu muội, đối với Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi khen ngợi không dứt, nói tỷ muội Hoàng gia quả nhiên tốt không khác gì tin đồn.
Hoàng Ly liền thẹn thùng liền cười.
Thoat chốc, rất nhanh đã đến buổi trưa.
Đám người Nhị Ny ở đây chơi, chung quy không phải đứng đắn hỗ trợ, bởi vậy đến lúc ăn cơm không tiện ở lại, nên cùng Đỗ Quyên cáo từ.
Đỗ Quyên cũng không giữ, cười nói đợi hoàn công lại đến chơi.
Đám người Nhị Ny liền đi.
Đi ra viện, vừa lúc gặp các thiếu niên tới dùng cơm, mau tránh đường. Lại thấy Lâm Xuân đi ở phía sau, đang từ Lâm gia viện đi ra, vội lớn tiếng kêu: "Xuân Sinh huynh đệ, chúng ta đi."
Mọi người nghe xong buồn cười: đi thì đi đi, lại chào riêng Lâm Xuân, chẳng lẽ trông cậy vào hắn giữ ngươi ở lại ăn cơm sao?
Ai ngờ Lâm Xuân thật giữ lại: "Nhị Ny tỷ tỷ, sao không ở lại ăn cơm?"
Nhị Ny cười nói: "Nhiều người như vậy, chúng ta ở lại chỉ làm loạn thêm. Đợi ngày thượng lương lại đến ăn tiệc."
Lâm Xuân vội nói: "Tốt lắm. Nhớ rõ phải đến đó!"
Nhị Ny cười đáp ứng, cùng mọi người xoay người rời đi.