Hòe Hoa đi đến cạnh cửa viện, không biết cần thứ gì, thấy tình cảnh đó cười với Lâm Xuân nói: "Xuân Sinh ngươi thật lợi hại. Xem, Nhị Ny các nàng không hề tức giận chút nào, đều khen chúng ta tốt, thích nhất Đỗ Quyên."
Lâm Xuân "Nga" một tiếng, hỏi "Nàng thích Đỗ Quyên?"
Hòe Hoa gật đầu nói: "Nàng thẳng thắn nói hết ra, cũng không có gì. Tính cách Đỗ Quyên tốt, già trẻ không ai không thích, nàng đương nhiên cũng thích. Còn nói trước đây không biết Đỗ Quyên tốt như vậy, bằng không đã sớm đến tìm nàng chơi. Hiện tại nàng và Đỗ Quyên rất thân."
Đề cập tới Đỗ Quyên, Lâm Xuân đứng lại nghe, hay bởi vì chân Hòe Hoa chưa lành hẳn, đi lại rất chậm, hắn cũng thả chậm cước bộ đi cạnh nàng, cùng nàng sóng vai chậm rãi đi tới.
Từ xa nhìn lại, hai người một người cao ngất, một người nhỏ nhắn mềm mại lả lướt, cực kỳ hài hòa xứng đôi.
Vợ Đại Đầu cùng vài phụ nữ sang bên này bới cơm bưng thức ăn, từ xa nhìn thấy tình cảnh này không khỏi sửng sốt. Chợt nhớ tới tối qua Xuân Nhi phơi khăn lau mồ hôi lên cành trúc cạnh cửa. Bởi vì màu sắc khăn vải của mọi người đều như nhau, chắc hắn sợ lẫn lộn với khăn của các ca ca, nên tự mình giặt phơi lên cành trúc. Nàng trong lúc vô ý nhìn thấy một góc khăn thêu một đoá hoa nhỏ, rất quen thuộc, lại nghĩ không ra là hoa gì. Lúc ấy còn nghĩ là không phải Đỗ Quyên giúp hắn thêu, bây giờ nhìn thấy Hòe Hoa, chợt nhớ ra không phải đó là hoa hòe sao!
Nàng cả kinh không thể coi thường, đứng tại chỗ không động chân.
Mấy ngày nay hai bên nhà đều là người đến người đi không ngừng, vừa lúc Phùng Thị cũng lại đây, thấy nàng đứng yên không nhúc nhích, liền hỏi: "Nghĩ gì thế? Sao lại không đi?"
Vợ Đại Đầu vội cười nói: "Nhớ tới một thứ chưa lấy, đợi một lát lại đi lấy."
Nói xong cùng nàng đi vào.
Lại nói Lâm Xuân và Hòe Hoa vừa nói chuyện vừa tiến vào, Quế Hương nhìn thấy mặt trầm xuống, lập tức la lớn: "Xuân Sinh ca ca, nói cái gì đó? đang đợi ngươi ăn cơm."
Lâm Xuân vội đáp ứng một tiếng, vội vàng đi qua ngồi xuống.
Hòe Hoa nhìn Quế Hương nhẹ nhàng cười, cũng không để ý.
Hiện tại tâm nàng đã định chút ít, cũng nghĩ thông suốt.
Nàng muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Lâm Xuân, gợi ra sự chú ý của hắn, làm cho người bên ngoài hiểu lầm, tất yếu phải dựa vào Đỗ Quyên. Bởi vậy, trước mặt Lâm Xuân nàng khen ngợi Đỗ Quyên, một mặt quan tâm nàng, một mặt biểu lộ ra mình và nàng có quan hệ không tầm thường.
Nàng cũng không có cảm thấy làm như vậy có gì sai.
Vợ Đại Mãnh và Đỗ Quyên đều nói, nam nhân tốt phải đoạt.
Vì sao nàng không thể đoạt?
Định ra mục tiêu và biện pháp, nàng đi đường nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bữa trưa vẫn náo nhiệt giống như hôm qua.
Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên bận trước bận sau, không đi đến trước mặt nàng, cũng không ngồi vào bàn, mà bưng bát đi đến dưới mái hiên hỏi nàng: "Còn chưa an bày xong? Ăn cơm trước đi."
Đỗ Quyên nói: "Lát nữa ăn. À, sao không thấy Cửu Nhi và Thu Sinh ca ca?"
Lâm Xuân nói: "Cùng sư phó vào núi rồi, đại khái ngày mai trở về."
Thì ra là thế. Nhậm Tam Hòa không quen việc đào đất đắp tường, nên không tới Lâm gia hỗ trợ. Đoán chừng sắp hoàn công, nên mang theo Cửu Nhi và Thu Sinh, kêu thêm vài hán tử, vào núi săn thú, vì tiệc tân gia cống hiến một phần sức lực.
"Đại khái đêm mai có thể trở về." Lâm Xuân giải thích xong, lại hỏi Đỗ Quyên."Ngươi có thể nghĩ ra kiểu dáng gì mới cho hộp trang điểm không?"
Đỗ Quyên nghe liền cười, nói: "Cái này đối với ngươi mà nói cũng không khó. Bất quá thứ này chỉ có thể tới thị trường cao cấp. Ngươi nghĩ đi, hộp trang điểm thông thường, hộp trang sức cũng không hiếm lạ, khẳng định phải dùng gỗ tốt, bằng không thật xin lỗi công phu điêu khắc của ngươi. Gỗ tốt, lại được ngươi, vị đại sư này, tinh điêu tế mài, bên ngoài nhìn có phong vị cổ xưa, cao nhã cách điệu, bên trong giấu Càn Khôn, như một tác phẩm nghệ thuật, còn có con dấu độc môn của Lâm Xuân, bán giá thấp không bị lỗ vốn sao?"
Lâm Xuân nhịn cười không được, gật đầu nói: "Thì theo ngươi nói."
Đỗ Quyên còn dùng độc môn tay nghề của hắn và công lực phòng giả phòng trộm, nghe xong mắt Lâm Xuân ánh lên nét xôn xao.
Hắn cười nói: "Không biết còn tưởng rằng ngươi là thợ mộc lâu năm nữa."
Đỗ Quyên nói: "Không biết làm, chẳng lẽ không thể biết thưởng thức?"
Lâm Xuân ăn một miếng cơm, nói trong lòng hắn đã có tính toán, để làm thử cái trước xem hiệu quả ra sao, lại để cho mọi người phỏng chế, xem có dễ dàng hay không.
Ý nghĩ của hắn là: nếu làm ra gì đó, ngay cả người Lâm gia cũng không phỏng chế được, người ngoài càng khó khăn hơn.
Đỗ Quyên nhìn hắn, bỗng nhiên cười, thần bí nói: "Ngươi nói nếu thật ngươi nổi danh trong đám khuê các, quay đầu bị người nào nhớ nhung, làm thế nào?"
Lâm Xuân hừ xuy một tiếng cười, nói: "Làm thế nào? Còn có thể đoạt ta lại."
Đỗ Quyên cố ý nói: "Không phải không có khả năng này. Một ít nử tử có quyền thế lại ương ngạnh, cũng sẽ nuôi mặt trắng. Ngươi tuổi trẻ lại có tài cán, dễ bị người mơ ước, vẫn nên cẩn thận chút."
Lâm Xuân hơi giật mình nhìn nàng, "Mặt trắng?"
Đỗ Quyên nhếch miệng cười, thầm nghĩ thật là một đứa trẻ thuần khiết.
Nàng tằng hắng một cái, giải thích: "Chính là... Nam nhân thích chiếm lấy nữ nhân, đem nữ nhân xinh đẹp nuôi dưỡng như đồ chơi. Có vài nữ nhân cũng thích chiếm lấy nam nhân tuổi trẻ thông tuệ, nam nhân như vậy gọi là "mặt trắng"."
Lâm Xuân nhìn chằm chằm nàng, kinh ngạc hỏi: "Ngươi thấy ở đâu?"
Nàng xem sách, hắn không sai biệt lắm cũng đều xem qua. Nàng ở trong thôn nghe được, còn không bằng hắn nghe nhàn thoại nhiều, vì sao nàng biết, hắn lại không biết? Sư phó sẽ không dạy nàng cái này đi?
Đỗ Quyên nghe xong cả kinh, đầu óc một chuyển, liền cười nói: "Là ở nhà ngoại công nghe các biểu ca nói. Bọn họ nghe qua diễn, xem tạp thư cũng nhiều, nói một ít câu chuyện bi thảm, trong câu chuyện có nhân vật này."
Lâm Xuân lúc này mới hiểu.
Đợi phục hồi tinh thần, lập tức nghĩ tới nàng nói mình bị người mơ ước, trở thành "mặt trắng", nhất thời xấu hổ đỏ mặt, giơ lên chiếc đũa, muốn túm lỗ tai của nàng, "Cho ngươi nói càn nói bậy!"
Đỗ Quyên giật mình, vội vàng lắc mình tránh đi.
Nàng không phải sợ hắn nhéo, chỉ là trên tay hắn còn đang cầm chiếc đũa, nếu chạm vào, mặt sẽ dính dầu, bởi vậy nhảy ra cười nói: "Ta chỉ kêu ngươi cẩn thận chút!"
Lại cảm thấy buồn cười, Lâm Xuân chưng từng động thủ với nàng đâu.
Lâm Xuân trừng mắt nhìn nàng, phẫn nộ hỏi: "Nếu thật như vậy, ngươi có quản ta hay không?"
Đỗ Quyên lập tức nói: "Dù vượt lửa qua sông, ta cũng vớt ngươi ra!"
Lâm Xuân thấy nàng bày ra bộ dáng trượng nghĩa, nhịn cười không được, cúi đầu và miếng cơm lớn.
Đỗ Quyên nhớ tới lúc trước những đứa con gái quý mến hắn, cảm thấy có chút không yên lòng, nhịn không được lại dặn dò: "Trên đời này, nợ gì cũng có thể thiếu, chỉ là tình nợ không thể thiếu. "Khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân", ngươi nhớ kỹ: nếu có con gái thích ngươi, mà ngươi không có tình ý với nàng, tốt nhất đừng dễ dàng tiếp thu ân tình của nàng, để tránh ngày sau hãm sâu phiền toái."
Lâm Xuân vốn định võ đoán nói "Sao ta lại như thế được", chẳng biết tại sao lại nhịn được, chỉ mỉm cười nhìn nàng, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Ta nhớ."
Trước đây nàng luôn rất nghiêm chỉnh chỉ bảo hắn. Mấy năm gần đây, nàng không hề nghiêm khuôn mặt nhỏ nói chuyện, khó được hôm nay lại bày ra bộ dáng giáo sư, hắn dung túng nàng một chút lại thế nào!
Nghĩ xong, hắn nhỏ giọng hỏi: "Ta hôm nay nói chuyện có chỗ nào không ổn chứ?"
Đỗ Quyên lắc đầu cười khổ, ra vẻ bất đắc dĩ giận dữ nói: "Thật không có. Bất quá, sinh ra được ưu tú không phải lỗi của ngươi, nhưng sinh ra được ưu tú còn đi hấp dẫn người khác chính là ngươi không đúng."
Lâm Xuân nghe xong, nhịn không được, "phốc" một tiếng, phun ra đầy miệng cơm.
Đỗ Quyên đang đứng đối diện hắn, bị cơm văng lên đầy đầu đầy mặt, trợn mắt há hốc mồm.
Lâm Xuân phun xong, nhìn Đỗ Quyên đứng như bị phép định thân, cũng trợn tròn mắt.
Người trong sân đang ăn cơm nghe thanh âm, quay đầu nhìn lại, không khỏi ồ lên cười to.
Quế Hương cười đến mức không kịp thở, nói: "Này... Đây là làm sao?"
Lâm Xuân tỉnh ngộ lại, ngượng ngùng cười nói: "Không cẩn thận văng lên."
Vội vàng kéo khăn trên cổ xuống giúp Đỗ Quyên lau.
Đỗ Quyên "phốc" một tiếng thổi rớt hạt cơm dính trên môi, cả giận nói: "Lau có ích lợi gì? Không tắm rửa có thể gặp người hả?"
Khi nói chuyện, một hạt cơm trên mí mắt bởi vì chấn động mà rớt xuống.
Lâm Xuân vội rút tay về, muốn cười lại không dám cười, thúc giục: "Vậy ngươi mau đi rửa đi."
Đỗ Quyên thở phì phò xoay người, khóe mắt thoáng nhìn khăn mặt có cái đồ án ở trong góc, cũng không thấy rõ, cũng không hỏi thêm, một mạch chạy vào phòng bếp rửa mặt.
Lâm Xuân cũng theo vào phòng bếp.
Hòe Hoa đã sớm nhìn chăm chú vào hai người, thấy bọn họ thân mật, tuy vẫn có chút khó chịu, bất quá so với lúc trước tốt hơn nhiều. Nàng phải có đầy đủ kiên nhẫn, từ từ đến, không thể gấp.
Đang bận rộn, nàng bỗng nhìn thấy một thiếu niên nhìn Đỗ Quyên si ngốc sững sờ. Đây là đường đệ Cửu Nhi, gọi Bát Cân, là con trai của ngũ đệ Lâm Đại Mãnh.
Vốn nàng chưa để ý, bởi vì Đỗ Quyên như vậy, cả ngày trên mặt đều hào phóng tươi cười, không ai không thích, các thiếu niên càng thất mát mắt. Chỉ là chính nàng cũng thường bị thiếu niên trong thôn chú ý. Nhưng nàng phát hiện Bát Cân nhìn Đỗ Quyên có chút bất đồng: ánh mắt làm người ngượng ngùng.
Nàng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó liền để ý.
Cẩn thận quan sát, tim bắt đầu đập mạnh, giống như phát hiện điều bí ẩn.
Bát Cân này, lúc trước mặt người thường hì hì nhìn Đỗ Quyên, không tính là luống cuống. Khi có một mình thì rất đáng sợ. Tuy Hòe Hoa ngây thơ nhưng đã biết chuyện, cảm thấy hắn có chút âm tà, đối với Đỗ Quyên có khát vọng thèm nhỏ dãi rất mãnh liệt, thần thái thực không chịu nổi.
Việc này nàng không nói với ai, chỉ càng lưu tâm Bát Cân.
Lại bận rộn một ngày, tới buổi trưa ngày kế, nhà Lâm gia đã có thể thượng lương ở đỉnh cao nhất. Bất quá, vì muốn giờ lành, đem thượng lương an bài vào buổi sáng ngày mai, tiệc rượu cũng mở vào trưa ngày mai.
Lúc chạng vạng, Nhậm Tam Hòa và đám người Thu Sinh săn thú trở lại, thu hoạch rất khá.
Đám phụ nữ lập tức suốt đêm công việc lu bù lên, lột da, rửa dọn, chặt chém, hầm xương, vội hết một đêm.
Ngày hôm sau sắc trời mời vừa hừng sáng, Lâm gia già trẻ lớn bé gần hơn hai trăm miệng đều tới. Lâm thái gia hơn một trăm tuổi tự tay cầm dải lụa đỏ Đại Lương, do đời chắt cháu trai mang lên giá xà nhà, sau đó đóng đinh cái rui và đòn tay...
Đến tận đây, nhà Lâm Xuân chính thức xem như xây xong.
Lâm thái gia nhìn qua tám gian phòng chính, hồn nhiên đại khí, nếu như xây thêm hậu viện, tòa nhà này chính là đại trạch viện hai tầng.
Không thể tưởng được nhị phòng yếu kém nhất cũng có hôm nay, xem ra có khả năng vượt qua đại phòng, không khỏi cảm khái, thầm nghĩ nhị tiểu tử dưới suối vàng nhìn thấy con cháu có tiền đồ như vậy, cũng nên cười đi.