Điền Duyên

chương 200: dùng tiền ném

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vô luận Ngụy gia nói như thế nào, Lâm Đại Đầu dứt khoát không chịu nhả ra.

Mỗi cặp cha mẹ ít nhiều gì đều có bất công, mặc dù bọn hắn đều thương yêu con của mình. Đối với Lâm Đại Đầu mà nói, Lâm Xuân chính là đứa con hắn thương nhất. Đừng nói Lâm Xuân căn bản sẽ không đáp ứng cưới Tiểu Liên, dù hắn vì hiếu thuận cha mẹ, ủy khuất đáp ứng, Lâm Đại Đầu cũng sẽ không để nhi tử chịu nỗi ủy khuất này.

Mắt thấy muốn trở mặt thành thù, Ngụy gia đại phòng lui bước.

Đại cậu đại mợ biết có bức cũng vô dụng, huống hồ Tiểu Liên ra chuyện như vậy, trừ bỏ gả cho Bát Cân, không còn lựa chọn khác, bọn họ cũng chỉ là giúp nhị phòng nói vô mà thôi. Nay nếu không thể như nguyện liền lập tức nhượng bộ, chỉ nhắc tới việc hôn nhân của Tiểu Phương và Thu Sinh, mặc kệ nhị phòng.

Lúc này bọn họ hạ giọng nói, chỉ nói với vợ Đại Đầu.

Nói tới nói lui đều là cô nương xem thường nhà mẹ đẻ, dù Tiểu Liên xảy ra chuyện, việc hôn nhân của Tiểu Phương đã nói xong, tại sao lại đổi ý.

Vợ Đại Đầu bị ca tẩu dồn không còn chỗ né, muốn biện giải là lúc trước mình chỉ nói cho coi mặt, cũng không thay Thu Sinh định ra, nhưng sao có thể nói ra miệng, liền khẩn cầu nhìn chồng mình, bởi vì hắn chướng mắt Tiểu Phương.

Tuy Tiểu Phương kém Đỗ Quyên nhưng cũng là cô gái tốt. Trước đó hai người cũng từng cân nhắc qua mối hôn sự này. Sau này Lâm Đại Đầu nói Tiểu Phương không có đại khí, không muốn đáp ứng cửa thân này, nhưng còn đang tìm lý do tốt để cự tuyệt. Nay tại lúc mấu chốt mà cự tuyệt cả mối hôn nhân, Ngụy gia sẽ không cho là bọn họ không coi trọng Tiểu Phương, ngược lại giống như là vì Tiểu Liên nên mới cự tuyệt, coi như đánh vào thể diện nhà mẹ đẻ, bậc này coi bộ cùng Ngụy gia đoạn tuyệt quan hệ.

Lâm Đại Đầu thấy vợ khó chịu, trong lòng cũng không dễ chịu.

Suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy cưới Tiểu Phương miễn cưỡng có thể tiếp thu. Lại nói, nhị cữu ca hai người còn không chịu làm huề, còn đang giằng co. Nếu đáp ứng việc hôn nhân của Tiểu Phương, anh vợ cũng có thể giúp khuyên nhị cữu ca.

Vì thế liền nói muốn hỏi ý kiến Thu Sinh.

Đại mợ kinh ngạc nói: “Cha mẹ làm chủ không phải là định xong, hỏi hắn làm cái gì?”

Lâm Đại Đầu không nhịn được nói: “Nói cho hắn biết một tiếng không được sao? Lúc trước ở miếu nương nương coi bát tự không thuận, bây giờ tác hợp cũng nên hỏi ý hắn.”

Kết quả, Thu Sinh kiên quyết không bằng lòng.

Hắn không đáp lời cha mẹ và cậu, mà trực tiếp đi tìm Lâm thái gia và Lâm thái thái, bọn họ nghỉ tại trong phòng Lâm Xuân bên Tây sương.

Tới nơi, Thu Sinh nói mình không muốn đáp ứng cửa thân này, còn đem chuyện đám con gái cãi nhau hai ngày trước ở Hoàng gia nói ra, còn kêu đường muội Thanh Hà và biểu muội Quế Hương tới làm chứng.

Còn có một chuyện là hắn nghe đại bá nương nói, Tiểu Liên nói là Tiểu Phương nói cho nàng biết, việc hôn nhân của Lâm Xuân và Đỗ Quyên sẽ không thành, muốn nàng thêm sức lực thân cận tam biểu ca mới có thể gả cho hắn, vì thế mới gặp phải chuyện sau đó.

Lâm lão thái gia nghe xong nét mặt già nua trầm xuống, kêu đại nhi tử tới hỏi tình hình bên kia.

Lâm đại gia liền hai năm rõ mười nói.

Nghe xong. Lâm lão thái gia đuổi bọn tiểu bối trong phòng ra ngoài, phân phó đại nhi tử, nói: “Ngươi đi nói cho Ngụy gia: nguyện ý thì đem Tiểu Liên gả cho Bát Cân, Lâm gia ta sẽ phong cảnh cưới nàng vào cửa. Nếu không muốn thì mặc kệ bọn họ. Nếu Ngụy gia chịu nhân nhượng cho khỏi phiền, muốn bao nhiêu bạc thì cho bọn họ mở miệng nói. Nếu không muốn bạc, đem Bát Cân tiểu súc sinh kia giao cho bọn họ, muốn giết muốn đánh thì tuỳ bọn họ. Chỉ là đừng thừa dịp lúc này nhét khuê nữ nhét vào gây tai họa cho tôn tử ngoan của ta!”

Lâm đại gia nghe xong chấn động, dù trong lòng chua xót nhưng vẫn vội gật đầu nói: “Hiểu được. Nhưng bạc cũng cần có một con số, không thể để bọn họ mở miệng.”

Lão thái gia phất tay nói: “Chỉ cần bọn họ muốn! Ta cũng muốn nhìn xem bọn họ có khẩu vị bao lớn, để coi họ để ý đến con cái họ bao nhiêu. Thật là hận đến mức ta muốn lấy bạc đập chết bọn họ!”

Lâm đại gia nghe xong xấu hổ, tằng hắng một cái nói: “Đây cũng là một biện pháp. Nhưng nếu chuyện này truyền đi chỉ sợ người trong nhà làm phản. Vợ lão ngũ luôn thầm oán trưởng bối thiên vị.”

Lão thái gia phiên mắt nói: “Mặc kệ bao nhiêu bạc, đều để Xuân Nhi tương lai đắp vào! Chút tiền ấy mà kiếm không được, không phải là nuôi không hắn à.”

Lâm đại gia gật đầu cười nói: “Lời này nói cũng đúng.”

Rồi lui ra ngoài, một lần nữa đi Đông sương tìm Ngụy gia bàn lại.

Nơi này, Lâm lão thái thái đợi đại nhi tử đi, mới nhìn lão gia tử điềm đạm nói: “Đã hơn một trăm tuổi rồi còn lửa lớn như vậy. Con cháu đều có phúc của con cháu, theo bọn họ làm sao mà qua được.”

Lâm lão thái gia nói: “Ngươi nói dễ dàng. Hôm nay nếu ta không ở đây, vợ chồng Đại Đầu sẽ định mối hôn sự này cho Thu Sinh, sau này trong nhà còn có thể sống yên ổn sao?”

Lâm lão thái thái mỉm cười nói: “Vậy nếu ngươi chết thì sao? Lại có chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi từ trong quan tài leo ra làm chủ cho bọn họ?”

Lâm lão thái gia “Hừ” một tiếng, nói: “Không phải ta còn chưa chết sao!”

Lâm lão thái thái lại chậm rãi nói: “Ngươi mặc kệ đi, tôn tử của ngươi cũng sẽ không đáp ứng việc hôn nhân này.”

Lâm lão thái gia nói: “Ta đương nhiên biết. Dù vậy ta cũng không thể để cho bọn họ đắc tội cậu hắn, gánh lấy thanh danh bất kính trưởng bối. Thà rằng ta bá đạo chút, dù sao ta chính là một lão bất tử, ai dám nói ta!”

Lâm lão thái thái liền không lên tiếng.

Trong Đông sương, Ngụy gia nghe Lâm đại gia truyền đạt lời nói của lão thái gia, thần sắc khác nhau: đại cữu và đại mợ trừng vợ Đại Đầu không nói lời nào, sắc mặt hết sức khó coi; nhị cữu cúi đầu không lên tiếng, nhị mợ khóc rống lên, nói Lâm gia khinh người quá đáng; vợ chồng tam cữu bồi cười pha trò, khuê nữ hắn còn nhỏ, kết quả như thế nào đều không quan trọng.

Vợ Đại Đầu cúi đầu rơi lệ. Nàng biết, việc này xem như triệt để đắc tội nhà mẹ đẻ.

Lâm Đại Đầu đau lòng nắm tay vợ, trong lòng càng hận Ngụy gia.

Lâm đại gia không hề thờ ơ lạnh nhạt, mà là thay thế Lâm Đại Đầu nói chuyện.

Hắn uy nghiêm nói với nhị mợ: “Lâm gia khinh người quá đáng như thế nào? Muốn người cho người, muốn tiền cho tiền, còn muốn thế nào nữa? Việc này là cháu đại phòng ta làm ra, không thể vì bồi thường các ngươi, gọi cháu trai nhị phòng cưới khuê nữ nhà ngươi. Không đạo lý này. Ta nói thẳng không sợ các ngươi giận: nếu không phải là Bát Cân uống rượu hồ đồ làm ra việc này, các ngươi muốn cửa thân này ta còn phải suy nghĩ lại đó!”

Lời này tuy khẩu khí lớn, nhưng rất thực tế.

Nhị cữu trầm mặc thật lâu mới gian nan ngẩng đầu, cùng nhị mợ thương nghị.

Nhị mợ còn không thấy rõ tình thế, còn muốn nháo.

Lâm đại gia không muốn dây dưa với bọn họ, đứng dậy tiếp đón đám người Lâm Đại Đầu đi ra ngoài, nói để Ngụy gia suy nghĩ thật kỹ, muốn làm thế nào thì tùy vào bọn họ, dù muốn cáo quan, cũng tùy vào bọn họ.

Nhị mợ thế này mới bối rối.

Đợi người Lâm gia đi ra tới cửa, mới điên cuồng nhào qua chất vấn: “Đền tiền, các ngươi có thể thường nổi sao? Khuê nữ của ta đang tốt lành, cả đời đều hủy, ngươi muốn đền như thế nào?”

Lâm đại gia quay đầu hỏi: “Ngươi muốn đền như thế nào?”

Nhị mợ nói: “Một đời khuê nữ ta, ngươi không thường nổi!”

Lâm đại gia cười lạnh nói: “Thường nổi hay không ngươi nói trước xem sao.”

Nhị mợ muốn Lâm gia xuất huyết nhiều, nếu bọn họ đáp ứng càng tốt, nếu không đáp ứng lại nói tới hôn sự, bởi vậy căm hận nói: “Năm trăm lượng bạc.”

Đám người Đại cữu hoảng sợ, không ngờ nàng thật dám nói.

Một gia đình nông dân, quanh năm suốt tháng có thể dành dụm năm lạng bạc coi như không tệ. Há mồm chính là năm trăm lượng, Lâm gia dù có tiền cũng sẽ không đáp ứng. Nhớ năm đó, Lâm Đại Đầu đặt sính lễ cũng bất quá mấy chục lượng bạc, làm cho Ngụy gia ở trong thôn nổi bật hẳn lên.

Bọn họ ngốc trệ, bởi vì Lâm đại gia nói: “Theo ý ngươi.”

Lâm Đại Đầu cũng giật mình, gấp đến độ ngăn lại nói: “Đại bá phụ!”

Lâm đại gia phất tay ngăn lại hắn, không cho hắn nói chuyện.

Sau đó chuyển hướng nhị mợ nói: “Liền năm trăm lượng. Việc này coi như kết liễu.”

Nhị mợ ngẩn ngơ, bỗng nhiên kêu to đổi ý: “Không được! Vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói. Trước mắt nói thật, vậy ta cần phải suy nghĩ thật kỹ, cùng cha hắn thương lượng lại nói. Tiểu Liên chúng ta xảy ra việc này, không nhiều của hồi môn chút làm sao có thể gả ra ngoài.”

Lâm đại gia nhịn không được bĩu môi, mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.

Lâm Đại Đầu đau lòng chảy máu, há mồm liền muốn mắng. Nhưng nhìn vợ, lại cố nhịn xuống, dùng sức “phi” một ngụm xuống đất.

Vợ Đại Đầu càng xấu hổ cúi đầu.

Năm trăm lượng bạc a!

Mấy năm nay Thu Sinh và Xuân Sinh săn thú, hơn nữa có Như Gió hỗ trợ, bán da lông được mấy trăm lượng bạc, nhưng đó cũng là dành dụm hết mấy năm. Hạ Sinh học thợ đá, Xuân Sinh học thợ mộc, đều còn chưa bắt đầu kiếm tiền, miễn bàn Đông Sinh.

Lâm đại gia lạnh lùng nói: “Các ngươi từ từ suy nghĩ đi. Mở miệng lúc nãy, trước hết nghĩ xem khuê nữ ngươi có đáng cái giá đó không. Tham làm quá sẽ đánh mất tình cảm thân thích, sau này thông gia này cũng không cần lui tới.”

Nói xong, xoay người bước đi.

Đám người Lâm Đại Đầu cũng đi.

Tuy Lâm thái gia kêu nói để cho bọn họ ra điều kiện, nhưng Lâm đại gia thấy nhị mợ nói xong lại đổi ý, trong lòng rất không thoải mái.

Có tiền vui vẻ cho là một chuyện, bị người lừa gạt lại là một chuyện, hắn đương nhiên không muốn bị người lừa gạt, bởi vậy lúc sắp đi xỉa thêm một câu.

Ngụy gia nghe lời Lâm đại gia nói, tuy cảm thấy sỉ nhục, nhưng đại cữu hai người đang giận vì bị cự hôn, nhị cữu hai người lại phẫn nộ Tiểu Liên chịu vũ nhục, hơn nữa thái độ Lâm gia thập phần cường ngạnh, nhiều thứ gộp lại nên ra cái giá trên trời —— lượng.

Tuy nhị mợ không biết Lâm gia đến cùng có bao nhiên tiền, nhưng suy tính, nghĩ rằng năm trăm lượng không nháy mắt liền đáp ứng, nói vậy của cải rất dầy, bởi vậy liều mạng ra giá năm ngàn lượng.

Đại cữu bọn họ cảm thấy quá phận, sợ Lâm gia không đáp ứng.

Nhị mợ cắn răng nói: “Đây là chính hắn nói, tùy chúng ta há mồm.”

Tam mợ nhẹ nhàng hỏi: “Cửa thân này sau này từ bỏ?”

Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

Tam cữu cữu cũng cười làm lành nói: “Ta đi tiểu.”

Cũng đi the.

Cuối cùng định là lượng.

Còn có, muốn Bát Cân cưới Tiểu Liên.

Lâm đại gia cảm thấy xui chết, không biết vì sao bọn họ đổi ý.

Hắn tình nguyện tốn tiền, cũng không muốn làm xui với người như vậy, bởi vậy rất không nguyện ý cho Bát Cân cưới Tiểu Liên. Người cháu này vộn hư hỏng, lại không cưới được vợ tốt, quay đầu không phải còn tệ hơn! Nhưng là, Lâm Đại Đầu có thể cự tuyệt cửa thân này, hắn lại không thể, ai kêu Bát Cân hại khuê nữ người ta.

Sau này nghe vợ Đại Mãnh nói Tiểu Liên nha đầu kia không tệ lắm, trong lòng mới dễ chịu chút.

Nói định xong, các thân thích gặp lại, tình cảm nhạt đi rất nhiều.

Tiểu Phương khóc không dậy nổi, Tiểu Liên căn bản là không rời giường.

Lâm Đại Đầu nghe nói số tiền tương lai Lâm Xuân phải trả, nhất thời nhảy dựng lên không thuận theo.

Sớm biết là như vậy, khẳng định hắn sẽ ép giá nhị cữu ca, sao có thể để hắn tùy tiện há mồm, “Ta không phải Lâm Đại Đầu, mà là Oan Đại Đầu!”

Lâm thái gia hai mắt nhìn nóc nhà kêu “Xuân Nhi“.

Lâm Xuân bước lên phía trước đáp: “Thái gia gia.”

Lâm thái gia hỏi: “Ngươi vui lòng ra lượng bạc hay vui lòng cưới Tiểu Liên?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio