Đông người như vậy, chỉ có nương Hòe Hoa ra mặt. Tuy có nhiều người thấp giọng nghị luận, bàn luận xôn xao, nhưng không ai tố cáo, càng không có người vì tiền thưởng cử báo hoặc xung phong nhận việc mang quan binh vào núi bắt người.
Tảm Hư Vọng bất động thanh sắc đánh giá đám người, âm thầm cân nhắc.
Nhìn một hồi, hắn mới dùng giọng điệu trách cứ nói với Hoàng Nguyên: "Hiền đệ, lệnh tổ phụ thật đôn hậu, không phải là người gian xảo. Lời vừa rồi cũng vì bảo toàn Hoàng gia, cũng vì suy nghĩ cho con cháu các ngươi, ngươi cần hiểu khổ tâm của hắn. Ngươi dù nặng tình nghĩa, nhưng lệnh triều đình không thể phản kháng, nếu vì cảm kích không báo hoặc không phối hợp, ở trên giáng tội xuống..."
Hoàng Nguyên thấy thần tình gia gia ủy khuất đau lòng, vội ngắt lời Tảm Hư Vọng nói: "Quan binh bất chợt tới đây, ta cũng trở tay không kịp, tại sao nói là cảm kích không báo? Còn nữa, Đỗ Quyên vào núi săn thú là chuyện thường. Săn thú ở đâu, lúc nào về, ta một mực không biết, làm sao phối hợp?"
Nói đến đây, hắn ánh mắt lơ đãng nhìn về phía phòng hướng đông.
Hoàng Ly núp sau cửa sổ, nhìn thấy ca ca nhìn sang, thật sâu nhìn nàng, giật mình, vội vàng gật đầu.
Nàng nghĩ nghĩ, quay đầu thấp giọng nói với Hoàng Tước Nhi vài câu.
Hoàng Tước Nhi vội gật đầu, thấp giọng nói: "Ngươi đi, ta coi nương."
Hoàng Ly lại nhìn Phùng thị, rồi xoay người đi ra ngoài.
Phùng Thị ngơ ngác tựa vào trên giường, như không hề hay biết.
Hoàng Ly đi phòng bếp cầm cái rổ và cái xẻng, đi ra vườn rau phía sau.
Đi ngang qua người đám quan binh canh giữ, nàng ngọt ngào cười nói: "Ta đi hái rau."
Quan binh kia khẽ gật đầu, cũng không ngăn cản nàng.
Bọn họ thấy Tảm đại nhân và Hoàng công tử nhà này hình như là quen biết cũ, vẫn chưa làm khó dễ nhà hắn; thứ hai lần này bọn họ vào núi với cấm quân, phân công ăn ở cứ người một nhà, cũng phải tìm hộ dân, Hoàng gia là trong số đó, mới vừa rồi còn hối thúc chuẩn bị cơm chiều, cho nên tiểu cô nương này nói đi hái rau, bọn họ không để ý.
Bất quá là tiểu cô nương hơn tuổi mà thôi!
Hoàng Ly đi vườn rau, đi tới luống rau sát tường đông viện cắt măng tây.
Nàng vừa cắt vừa liếc trộm phía trước, nhìn thấy không có ai, liêm đao trong tay ném một cái, thả người nhảy lên đầu tường, thân mình liền lật ngược qua.
Sau khi hạ xuống, nàng khom lưng tránh trái tránh phải, đi sát chân tường một hơi chạy ra cửa thôn phía đông, đi vào giữa luống cải dầu, như dung nhập vào trong hoa cải sáng lạn. Cứ như vậy xuyên qua một khối lại một khối ruộng cải, chạy vào đông Sơn, vào tới rừng cây mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nàng cau mày nghĩ, nhị tỷ tỷ sẽ đi nơi nào đây?
Ca ca nói nàng theo Nhị Ny tỷ tỷ lên núi nhặt nấm đào thảo dược. Thân thủ Nhị Ny không lưu loát, khẳng định các nàng đi không xa.
Đầu nàng duyệt qua các đỉnh núi thường nhặt nấm một lần, quyết định đi tìm. Tốt nhất là vòng vòng trên đường về nhà. Giờ này các nàng nên trở về, không chừng nửa đường sẽ gặp phải.
Nghĩ xong, nàng đi về phía nam sơn trước, là nới gần nhà nhị tỷ nhất.
Nàng là vụng trộm chạy ra ngoài, vội vàng không thể chuẩn bị tốt. Trên người mặc quần áo ở nhà, ống quần rộng, chân mang giày mỏng, cổ và trên đầu đều không có mũ khăn, thật là chịu tội trong rừng.
Nàng cũng bất chấp, đề khí chạy gấp.
Ai biết mới đi qua đỉnh núi, đã gặp quan binh, ngăn nàng lại hỏi.
Mắt Hoàng Ly chuyển động, cười nói: "Ta mới nghe người ta nói Đỗ Quyên là phạm nhân, ai bắt nàng đều có mấy ngàn lượng tiền thưởng. Ta biết nàng bình thường thích đi hướng nào. Ta liền đến tìm, lấy khoản bạc dễ kiếm này."
Ba người quan binh nghe xong nửa tin nửa ngờ, trên dưới đánh giá nàng.
Một quan binh hỏi: "Ngươi có thể bắt được nàng?"
Thân thể nàng nhỏ nhắn còn chưa nẩy nở, nhìn rất đơn bạc.
Hoàng Ly vội thấp giọng nói: "Dựa vào ta sao có thể bắt được nàng đâu! Nàng biết võ công. Là nương ta nghĩ ra cách: nói ta người nhỏ, Đỗ Quyên thấy cũng không phòng bị, ta dỗ nàng đến một chỗ, cha và ca ca ta đào sẵn cạm bẫy, nàng vừa tới sẽ..."
Nàng hưng trí bừng bừng nói kế hoạch của mình, quan binh nghe xong toát mồ hôi, nghĩ có tiền thì có thể bắt quỷ đẩy cối xay, người trong núi vì tiền chuyện gì cũng dám làm, chiêu này của đại nhân thật ác!
Nhưng bọn họ cũng có nhiệm vụ, căn bản vô tâm cảm thán người khác.
Lập tức, bọn họ đề nghị cùng đồng hành với Hoàng Ly, nói là Hoàng Đỗ Quyên đã biết quan binh đến bắt nàng, Hoàng Ly không hẳn có thể gạt được nàng, tốt nhất bọn họ đi theo nàng, thấy Hoàng Đỗ Quyên liền hạ thủ lùng bắt.
Hoàng Ly trừng lớn mắt hỏi: "Đỗ Quyên biết các ngươi muốn bắt nàng?"
Thì ra Hoàng Nguyên cũng không biết Đỗ Quyên lâm thời chạy trốn, còn nghĩ là nàng chưa về nhà.
Một quan binh nói: "Nàng cùng một cô gái tên Nhị Ny từ trên núi trở về, còn chưa tới cửa đã phát hiện chúng ta tới, nàng liền chạy."
Quan binh bên người hắn cũng gật đầu, chứng thực việc này.
Người thứ ba lẩm bẩm: "Làm sao nàng biết chúng ta đến bắt nàng vậy chứ?"
Một quan binh nghi ngờ nói: "Sợ là có người tiết lộ phong thanh."
Một quan binh khác nói: "Nói bậy! Nếu là như vậy, nàng trở lại làm cái gì? Đã sớm cuốn gói chạy rồi."
Hai người quan binh khác nghe xong cảm thấy có lý, đều nghi hoặc khó hiểu.
Hoàng Ly sợ hãi nói, nàng không muốn kiếm món bạc này nữa, muốn về nhà.
quan binh liếc nhau, vội dỗ nàng, nói nàng đi ở phía trước, bọn họ đi theo phía sau xa xa, làm bộ như không biết, Hoàng Đỗ Quyên dù có phát hiện cũng sẽ không hoài nghi nàng, hơn nữa phụ cận có người của bọn họ, chỉ cần kêu một tiếng là tới.
Khuyên can mãi, Hoàng Ly mới đáp ứng tiếp tục tìm.
Lập tức, nàng đi ở phía trước, ba quan binh xa xa theo sau. Có khi rừng già rậm rạp không nhình thấy, Hoàng Ly liền dừng lại nghe thanh âm chờ bọn hắn, phòng ngừa bọn họ thất lạc.
Cứ như vậy, nàng dẫn bọn họ đi khắp ngọn núi, sắc trời dần tối.
Ba quan binh thấy sắc trời đã muộn, núi cao rừng sâu, đường khó đi, vội nửa ngày đều uổng công vô ích, nên muốn rút lui, không tìm nữa.
Nên chạy lên phía trước gọi Hoàng Ly, nói muốn trở về.
Hoàng Ly gật đầu, nói buổi tối ở trong núi thật đáng sợ, có thật nhiều dã thú.
Bọn quan binh nghe xong sợ hơn, vội ra lệnh nàng đi trở về.
Lập tức bốn người quay đầu, như cũ do Hoàng Ly ở phía trước dẫn đường.
Thì ra bọn quan binh đã sớm choáng váng, không nhận ra được phương hướng, lại không thấy tung tích đồng bạn, trong lòng có chút nao núng, chỉ đành kiên trì đi theo tiểu cô nương này.
Bọn họ phát hiện: tiểu cô nương này còn nhỏ, lại hết sức lưu loát linh hoạt, nhảy nhót, lên núi xuống núi thập phần thoải mái. Không giống bọn họ, sớm đã mệt như trâu già thở hổn hển.
Hoàng hôn càng dày đặc, bọn họ chui ra khỏi một rừng cây, mới nhìn thấy được bầu trời xám đen.
Hoàng Ly dừng lại thúc giục: "Nhanh lên, không trăng, tối nữa sẽ không nhìn thấy."
Nói xong nhảy nhót về phía trước, còn kêu: "Mau lên, đi bên này."
Ba quan binh thấy phía trước coi như bằng phẳng, vội bước nhanh đuổi theo.
Mới đi vài bước, chân bị hổng ——
Cùng với ba tiếng kêu thảm thiết cao thấp bất đồng, bọn quan binh biến mất.
Hoàng Ly nghe thấy tiếng kêu, quay đầu chạy đến, cúi đầu nhìn khoảng không giống như mặt cỏ, lẩm bẩm: "Không thể trách ta, ai kêu các ngươi không cẩn thận. Hừ, người xấu đều không hảo báo!"
Thì ra, chỗ đó có một cái khe mấy thước rộng, sâu không thấy đáy. Hai bên vách đá mọc rất nhiều cỏ dại và bụi cây, vẫn mọc lan trên mặt đất, che khuất cái khe. Lúc Hoàng Ly đi ngang, nhìn như bình thường, nhưng đã âm thầm đề khí chạy nhanh, mau chóng lủi qua. Mấy tên quan binh kia chỉ thấy nàng chạy tới, cũng ngông nghênh đạp lên, còn không bị rơi xuống?
Vì sao ba người cùng rớt xuống?
Bởi vì bọn họ thấy chỗ này coi như bằng phẳng, Hoàng Ly lại hối thúc, nên vội vàng song song đi, vì thế ứng với câu: "Có nạn cùng chịu".
Hoàng Ly nhìn một lát, trong lòng chung quy bất an, nhìn xuống hô: "Các ngươi sao rồi? Ta tìm người tới cứu các ngươi. Chờ a!"
Phía dưới không có âm thanh gì, cũng không biết ba người kia sống hay chết.
Hoàng Ly không biết làm sao, chợt nghe xa xa có tiếng người.
Nàng vội vàng nghiêng tai lắng nghe, nghe có người đi về hướng này.
Nhớ tới lúc nãy mấy quan binh kia nói là phụ cận có đồng bạn của bọn họ, nàng vội trốn vào rừng cây, trèo lên một thân cây, nhìn ra xa.
Theo sau, liên tục có thêm ba bốn quan binh rớt xuống khe núi.
Chỉ vì bọn họ nghe tiếng kêu, cho rằng gặp đối thủ, nên sôi nổi đuổi tới. Ai ngờ nguy hiểm lại ở ngay dưới chân! Khe núi kia quả thực lừa người, dù đốt đuốc cũng không nhìn ra, ngoại trừ dân bản xứ, người ngoài đụng phải cũng đành làm quỷ chết oan.
Hoàng Ly nhìn kinh hồn táng đảm, không dám phát ra tiếng kêu.
Nàng nghĩ ra biện pháp này, bất quá chỉ muốn thoát khỏi mấy người kia. Nàng nghĩ là bên khe có nhiều cây cỏ dại, tùy tiện níu một cây là có thể bò lên, cũng không đến mức ngã chết. Ai ngờ chỉ thấy rơi xuống mà không thấy leo lên, còn không là việc lạ?
Trong lòng nàng nghi hoặc vạn phần, vừa kinh vừa sợ.
Nhưng nàng lại nghĩ: "Ngốc chết! Nghe người ta dặn còn không cẩn thận."
Nàng kiên quyết không thừa nhận là nàng sai!
Nàng có lỗi gì?
Muốn sai cũng là người đến bắt nhị tỷ tỷ nàng sai!
Cuối cùng cũng có người thận trọng, hoặc nói là nhát gan, còn chưa tới chỗ đã kêu.
Không nghe thấy đồng bạn trả lời, bọn họ không chịu đi qua, mới tránh được một kiếp.
Nghe tiếng người đi xa, Hoàng Ly mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không dám lộn xộn, vẫn đợi ở trên cây.
Ban đêm, nàng lúc đi ra lại không chuẩn bị gì, căn bản không dám ở trong rừng đi loạn. Nàng không ăn không uống, vừa đói vừa khát, cố chịu đến hừng đông.
Sau khi trời sáng, nàng lại khôi phục sự linh động.
Nàng nghĩ nghĩ, trực tiếp về nhà.
Nàng vốn là muốn đi truyền tin cho Đỗ Quyên, nhưng tối qua nghe quan binh kia nói, nhị tỷ tỷ đã biết quan binh muốn bắt nàng, nàng còn lo lắng gì? Bằng thân thủ của nhị tỷ tỷ, trốn trong núi, đừng nói những người này, dù thêm nhiều người, vài năm cũng đừng nghĩ bắt được nàng!
Cho nên, khi rời núi nàng bước rất nhẹ nhàng, còn hái hoa đỗ quyên trên tay.
Nàng không muốn tới khe rãnh tối qua, không muốn nghĩ tới quan binh bị rớt xuống đó, xem như một giấc mộng, tỉnh ngủ sẽ quên.
Nàng như cũ men theo đường cũ vụng trộm chạy vào thôn, cũng như cũ từ sau viện nhảy vào nhà.
Lặng lẽ đi giữa những luống rau, nàng nghe phía trước yên tĩnh, còn nhìn thấy có quan binh đứng ở lối ra vào phụ cận, nàng cũng không dám đi ra phía trước. Nghĩ nghĩ, nàng chạy đến phía sau phòng ngủ của mình, lặng lẽ xốc song cửa sổ lên, xoay người leo vào.
Hừ, chờ nàng đổi một thân xiêm y, sau đó nói cho người khác là nàng lên núi đi tìm nhị tỷ tỷ. Không tìm được, buổi tối đã trở lại. Nàng sợ quan binh phạt nàng, cũng không dám lên tiếng, vụng trộm trở về phòng ngủ. Nàng còn nhỏ, bọn họ có thể làm gì nàng?
Sau khi Hoàng Tước Nhi xuất giá, gian phòng kia nay chỉ còn một mình nàng.
Nhưng vừa vào gác xép, đã nghe thấy gian ngoài có người nói chuyện, là thanh âm nam tử.
Nàng giận dữ, cho là có người giống như biểu ca Diêu Kim Quý, tối qua ngủ trong phòng nàng, ngủ trên giường nàng; tiếp theo lại nghe thấy một giọng nữ, là Hồng Linh, mới an tâm.
Cũng đúng, có ca ca quyết sẽ không để loại này chuyện xảy ra.
Nhưng sao Hồng Linh lại tới đây?
Người nói chuyện với nàng là Tảm Hư Vọng, nàng nhận được thanh âm của hắn.
Trong lòng vừa động, nàng liền nín thở, nuó ở phía sau giường nghe lén.
Thì ra Hồng Linh và Phương Hỏa Phượng sớm được đón đến thôn Thanh Tuyền, thấy Tảm Hư Vọng vui buồn lẫn lộn, tình hình cũng không cần nói tỉ mỉ. Sau đó Hoàng Nguyên có lời muốn nói với Phương Hỏa Phượng, hai người đi Đông sương, thư phòng của Hoàng Nguyên. Tảm Hư Vọng cũng có lời hỏi Hồng Linh, không tiện hỏi trong phòng khách, nên cùng nàng đi vào phòng của Hoàng Ly, ra lệnh quan binh canh giữ nghiêm nhặt, không cho người Hoàng gia tới gần.
Sau đó, hắn cẩn thận hỏi sinh hoạt của muội muội ở đây, Hoàng Nguyên đối với nàng thế nào.
Hồng Linh hai năm rõ mười đều nói cho hắn.
Nàng nghĩ tiểu thư bỏ trốn tới đây, chịu rất nhiều khổ sở không nói, còn chịu rất nhiều ủy khuất khó tả. Lúc này thấy đại thiếu gia, một là cảm thấy có chỗ dựa, hai là muốn hỏi ý kiến, ba cũng có ý nũng nịu, nên nói thập phần thê thảm.
Vì sao làm nũng?
Hoàng gia và dân thôn Thanh Tuyền chỉ biết Tảm Lao Yên bỏ trốn đến đây, đâu biết nàng tôn quý cỡ nào? Dù nàng chỉ là nha hoàn nhưng vẫn tôn quý hơn khuê nữ bọn họ nhiều. Chỉ tiếc là nàng không thể nói ra với người khác. Nay đại thiếu gia tới, khí thế này còn không mượn? Cũng nên gõ bọn họ một chút.
Vì thế, lúc nàng kể chuyện khó tránh oán giận.
Tuy Tảm Hư Vọng sớm biết Hoàng Nguyên từng muốn muội muội mình làm thiếp, lúc này nghe Hồng Linh chính miệng nói ra, vẫn nổi cơn giận ngút trời; nghe thêm là Đỗ Quyên còn không bằng lòng, còn thốt lời vũ nhục muội muội không bằng Trác Văn Quân, trong mắt nổi sát khí; sau này nghe nói Đỗ Quyên rời nhà đi, Hoàng Nguyên buông tay, vì muội muội an bài đường lui, mới bình tĩnh trở lại, nhưng mặt vẫn đen như nước.
Lại nghe đêm trừ tịch, huynh muội Hoàng gia bỏ lại muội muội đi bồi Đỗ Quyên, đến rạng sáng mới trở về, lửa giận lần nữa nổi lên; rồi đêm mùng một, người cả thôn đều tụ tập ở Lâm gia cuồng hoan, Hoàng Nguyên lại bỏ chủ tớ Tảm Lao Yên, tự đi cách vách tận tình sung sướng, cùng Đỗ Quyên mắt đi mày lại, muội muội đành bất lực khóc thầm.
Hắn đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về bên trong bình phong, trầm giọng quát: "Ai?"
Hoàng Ly liền từ phòng xép đi ra, nhìn Hồng Linh hai mắt phun lửa.
"Tại sao ngươi nói càn nói bậy như vậy!"
Hồng Linh cả kinh nói: "Tam cô nương?"
Ánh mắt không khỏi có chút lóe ra, cũng biết vừa rồi mình nói quá.
Nàng bất quá chỉ muốn kích thích lòng bao che khuyết điểm và thương tiếc của đại thiếu gia, sợ hắn trách tiểu thư bỏ trốn làm mất mặt Tảm gia mà mặc kệ nàng, cho nên nói đến phá lệ thê thảm, ai ngờ bị Hoàng Ly nghe được.
Hoàng Ly hận thù nhìn nàng, định nói chuyện, một bàn tày từ phía bịt miệng mũi nàng, kéo nàng ra sau bình phong. Nàng giãy dụa nhưng không thể thoát ra được, ánh mắt dần dần tan rã.
Hồng Linh kinh hãi, "Bùm" một tiếng quỳ xuống, run run nói: "Đại thiếu gia, nàng... Nàng còn nhỏ... Không thể... Không thể..."
"Vậy thì giết ngươi!"
Tảm Hư Vọng từ trong kẽ rang, phun ra vài chữ.
Hồng Linh nhất thời ngây người.