Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ta muốn các ngươi thành thân!"

Lời này vừa nói ra, biểu hiện hai người không giống nhau, Quý Bạch Vũ hơi nhíu mày không nói gì nhưng Lâm San không nghĩ ngợi đã thốt ra: "Không được!"

Quý Hồng Lân mỉm cười: "Được hay không, chẳng lẽ còn cần ngươi đồng ý sao?"

Lâm San lập tức cứng người, vốn tưởng nữ nhân này nhiều lắm là tâm lý biến thái, không dè mới nửa ngày đã thăng cấp biến thái! Có thể vì bản thân ép con mình cưới vợ, quả thực hoang đường. Mắt thấy nữ nhân này đã hết thuốc cứu chữa, Lâm San vội vàng dời ánh mắt xin giúp đỡ về phía Quý Bạch Vũ.

Huynh đệ, ngươi có còn là nam nhân hay không? Mẹ ngươi muốn ngươi cưới một nữ nhân ngươi hận đến mức định độc chết nhưng ngươi lại không nói gì!

Quý Bạch Vũ không thèm nhìn nàng chút nào ngược lại còn cung kính với Quý Hồng Lân Cung: "Con tuân mệnh."

Trong nháy mắt, Lâm San hoàn toàn kinh ngạc, kéo lấy tay áo Quý Bạch Vũ: "Ngươi điên ư? Ngươi đáp ứng làm gì! Ngươi vừa rồi không phải định độc chết ta sao? Ngươi độc chết ta nha, ta không muốn gả cho ngươi!"

Quý Bạch Vũ khóe miệng co giật.

"Vũ nhi, lời Tống tiểu thư nói là thật?" Quý Hồng Lân tựa hồ hứng thú với việc con mình định hạ độc Lâm San.

"Quả thật con có ý này." Quý Bạch Vũ mặt không đổi tim không đập mạnh, thản nhiên nói.

"Nếu con ta có ý này, chờ khi thành thân xong thì tùy ý ngươi xử lý Tống cô nương."

"Tạ mẫu thân thành toàn!"

Lúc này đến phiên Lâm San run rẩy, đến tột cùng là dạng thiên thời địa lợi nhân hòa nào mới có thể tạo nên một đôi cực phẩm mẫu tử như thế, quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm!

Lâm San oán giận, cắn răng nói: "Lão yêu phụ, ngươi chết tâm đi, rõ ràng hiện tại sẽ giết ta, ta chết cũng sẽ không gả cho con ngươi!"

Nàng vừa dứt lời, chỉ cảm thấy một trận âm phong đập vào mặt, ngay sau đó, yết hầu đã bị móng tay bén nhọn cầm chặt: "Ngươi nói ai là lão yêu phụ?" Tiếng Quý Hồng Lân chợt trở nên đáng sợ cực độ, hung hăng giống như muốn ăn thịt người, "Ngươi có tin nếu lặp lại lần nữa, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức hay không?"

Trong lòng bảo đừng sợ nhưng đối mặt với tình cảnh này, Lâm San toàn lưng mướt mồ hôi, nàng giật giật môi, tiếp tục nghênh đón cái chết. Nhưng Quý Hồng Lân cũng không vì vậy mà buông tha, móng tay bén nhọn lập tức bấu vào cổ Lâm San, làn da non mịn liền chảy máu.

Lâm San bị đau nhưng không la, cắn răng đối diện với nàng. Mắt thấy móng tay kia sẽ cắm thẳng vào cổ họng, Quý Bạch Vũ bỗng nhiên mở miệng: "Mẫu thân, hiện tại cần gì phải vội vã giết nàng? Con còn chưa đùa xong." Hắn vừa nói vừa nhìn Lâm San tràn đầy thâm ý.

Quý Hồng Lân rốt cục thả tay ra, Lâm San lấy lại hơi, ngồi trên mặt đất ho khan. Ngay lúc rồi, lần đầu nàng cảm nhận được cái chết tới gần rõ ràng như vậy, trong đầu trống rỗng, đến khi Quý Hồng Lân buông tay, ủy khuất trong lòng mới trào lên: "Liên Phong, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Nếu vừa rồi ta chết, ngươi có phải cả đời này sẽ không thấy được ta hay không?"

Trong lòng ủy khuất nhưng nàng quyết không khóc, cắn răng hung tợn trừng mắt nhìn mẫu tử Quý Hồng Lân.

Chưa từng gặp qua cô nương nào quật cường như vậy, Quý Hồng Lân cũng có vài phần nghiền ngẫm, suy nghĩ rồi nói: "Quả thật, nếu chết như vậy không đáng... Quỷ Mị!"

"Có thuộc hạ!" Quỷ Mị không biết từ đâu bước đến, không một tiếng động, cực kỳ giống tên nàng.

Quý Hồng Lân phất phất tay: "Mang Tống tiểu thư đi bảo thất đổi nữ trang, ăn mặc như vậy thực chướng mắt."

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Quỷ Mị nói xong định dẫn Lâm San đi.

"Ta không đổi!" Lâm San sợ vẫn sợ nhưng một lòng một dạ quyết liều chết.

"Ngươi cho là ngươi còn có thể lựa chọn sao?" Quý Hồng Lân bỗng nhiên cười rộ lên, "Sờ cổ của ngươi."

Cổ? Lâm San ngẩn ra, phản xạ tính lấy tay sờ cổ, ngón tay chạm phải một chất lỏng dính dính, nàng giơ lên liền thấy vết máu vừa rồi bị Quý Hồng Lân ra tay biến thành màu đen. Yêu phụ này dám hạ độc! Lâm San nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt lập tức đen sì.

"Đừng khẩn trương." Quý Hồng Lân vẻ mặt không đổi, "Độc này không phát tác nhanh như vậy, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thành thân cùng Vũ nhi, ta sẽ cho ngươi giải dược. Nếu không nghe lời, ba tháng sau, ngươi sẽ tóc hoa râm, xuất hiện đầy nếp nhăn, giống như một lão già, từng chút từng chút chứng kiến chính mình chết già..."

"Ngươi..." Lâm San hoàn toàn bị nữ nhân ác độc này làm kinh động, mãi mới lấy lại tinh thần, muốn nói gì đều nhịn xuống. Cho tới bây giờ, nàng biết những gì nữ nhân này nói đều là thật, quả nhiên ác độc, công khai chịu chết không bằng trước hãy giữ lại tính mạng, tìm đường thoát ra.

Lâm San không nói nữa mà đi theo Quỷ Mị ra khỏi thạch thất.

Lâm San trở nên yếu đuối làm Quý Hồng Lân tâm tình tốt lên, đợi nàng vừa đi, liền nói với con: "Vũ nhi, còn nhớ thiên tàm bản cung thẩm tra nhiều năm không?"

"Con nhớ rõ."

"Hôm nay tìm được tàm nguyên ở Miêu Cương, độc tính thậm liệt nhưng nếu tận dụng được thì có thể kéo dài tuổi thọ, bảo trì thanh xuân vĩnh viễn. Bản cung thẩm tra đã gần mười năm, vài ngày trước rốt cục tìm được hai hoàn nhưng vẫn còn khó khăn, bản cung dẫn ngươi đi xem."

"Dạ." Quý Bạch Vũ gật đầu, đi theo mẫu thân xem trọng vẻ ngoài như sinh mạng kia xem thiên tàm.

Cùng lúc Lâm San theo Quỷ Mị đi bảo thất thay quần áo.

Quỷ Mị người cũng như tên, đi trong thạch thất u ám mà ngay cả tiếng bước chân cũng không thể phát hiện, Lâm San theo nàng ngang dọc hồi lâu, thật sự da gà đều nổi lên hết nhưng kêu thế nào cũng không thấy nàng để ý tới mình, đành phải đi lên kéo góc áo của Quỷ Mị.

"Thiếu phu nhân thỉnh buông tay." Quỷ Mị mặt không đổi nói.

Thiếu... Thiếu phu nhân? Lâm San bị cách xưng hô này làm cho hoảng, lau mồ hôi rồi nói, "Chúng ta đi đâu? Địa cung lớn như vậy, ta sắp hôn mê, nếu không ngươi dẫn ta đi lên hít thở không khí một chút được không?"

Quỷ Mị không trả lời nàng mà tay chỉ chỉ một bức tường trước mắt.

Lâm San không rõ nên lấy tay sờ sờ tảng đá cứng rắn kia nói: "Làm sao? Chẳng lẽ muốn đi ra ngoài sẽ gặp trở ngại? Không thể nào, đá này quá cứng."

Quỷ Mị khóe miệng co giật, thân thủ ấn hạ cơ quan một bên, bức tường kia lập tức chậm rãi mở ra, một khắc kia, Lâm San bị một luồng sáng kỳ dị rọi vào mắt, khi nàng đã thấy rõ hết thảy, thiếu chút nữa tròng mắt rơi xuống. Ta nói! Đây cũng quá kinh dị đi!

Chỉ thấy trong thạch thất chất đầy các loại kỳ trân dị bảo, trong bóng đêm hiện ra một mảnh lưu quang đầy màu sắc.

"Thiếu phu nhân thỉnh!" Quỷ Mị ở một bên nói.

Lâm San nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận đi vào, người vừa qua, cửa thạch thất liền đóng lại, Quỷ Mị thắp nến soi rọi khắp nơi trong phòng, nhất thời mọi vật sáng trưng. Lâm San lúc này mới nhìn rõ mãn trân bảo thạch trên bàn cùng các loại y phục bằng tơ vàng chỉ bạc, sa mỏng nhẹ nhàng, ánh sáng đủ màu làm người ta không kịp xem hết.

"Thiếu phu nhân, mời chọn một bộ."

Yêu phụ kia tuy tâm ngoan thủ lạt nhưng ra tay rất hào phóng, Lâm San tùy tay cầm lấy một bộ y phục kim tuyến quần lụa mỏng, nhịn không được khen ngợi sự tinh xảo của thợ may. Bảo bối nơi này chỉ sợ ngay cả hoàng cung cũng chưa xa xỉ bằng? Năng lực vơ vét của Quý Hồng Lân thật khiến người ta đại khai nhãn giới.

"Thỉnh thiếu phu nhân thay." Quỷ Mị ở một bên lên tiếng.

"Ngươi đừng tả một câu thiếu phu nhân, hữu một câu thiếu phu nhân, không thấy ta bị ép sao?" Lâm San khó chịu liếc nàng nói, "Ngươi đi ra ngoài, ta muốn thay quần áo."

"Thuộc hạ ở đây nhìn thiếu phu nhân đổi y phục."

Lâm San 囧 : "Cô nương ta có, ngươi cũng có, ngươi xem cái gì? Muốn xem tự mình soi gương đi!"

Quỷ Mị khóe miệng co rút, không phản ứng.

"Như thế nào? Chẳng lẽ ta có ngươi không có?" Lâm San nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Quỷ Mị, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng đồng tình vỗ vai nàng: "Cô nương, ta có thể lý giải tâm tình này, ta cũng từng không có, mỗi ngày nhìn người khác có hâm mộ ghen tị lẫn uất hận, cảm giác này thực khổ sở..."

Quỷ Mị rốt cục phát điên nói: "Thuộc hạ ra ngoài chờ thiếu phu nhân." Rồi lập tức phi như bay chạy thoát ra ngoài.

"Ai, ngươi đợi chút, ta còn chưa nói xong! Kỳ thật có nhỏ cũng tốt, nếu giả làm nam nhân cũng không cố hết sức, ngươi không biết giả thành nam nhân có bao nhiêu khổ... Này!" Lâm San mất mặt, le lưỡi, lúc này mới từ từ thay quần áo.

Nói thật, nàng đã quên chính mình không mặc nữ trang bao lâu rồi nên đổi ngược lại cởi bỏ mảnh vải quấn ngực kia không quen, đùa nghịch một trận, mới miễn cưỡng thay y phục, vòng vo một hồi, ngẫm lại cảm thấy không thể để lão yêu phục kia chiếm tiện nghi, vì thế thuận tay cầm trâm ngọc gắn lên đầu. Xong rồi thấy vòng tay phỉ thúy thuận mắt, cũng lấy một bộ đeo vào cổ tay... Cướp đoạt một vòng, bỗng thấy ở góc sáng nhất trong thạch thất có một pho tượng phật bằng ngọc.

Nhìn thế nào cũng rất đáng giá! Lâm San nhất thời hai mắt sáng lên, hưng phấn lấy tay định nhổ lên, kết quả một chút cũng không nhúc nhích, nàng không cam lòng lại lay lay nhưng vẫn không nhúc nhích như trước. Lâm San nổi giận, dồn toàn lực vào pho tượng, dùng sức kéo ra. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cửa ngầm sau tượng phật bỗng chậm rãi mở ra.

Oa, đây là cơ quan trong truyền thuyết sao! Lâm San lập tức phấn khởi, thấy Quỷ Mị còn ở ngoài chưa vào, nhanh như chớp chui vào bên trong cửa ngầm.

Sau cửa ngầm có một thông đạo nhỏ hẹp càng xuống càng sâu, Lâm San dọc theo đường hầm càng xuống càng cảm thấy lạnh, đến cuối đường mới phát hiện đây là một hầm chứa đá, chất đầy những khối băng thật lớn, hàn khí từng trận làm người không khỏi run run.

Còn tưởng có thể ra ngoài, kết quả thông đến chỗ quỷ quái! Lâm San buồn bực muốn chết, đang định trở về bỗng nhiên thấy giữa băng thất có một hộp ngọc tinh xảo, trong suốt, điêu khắc tinh mỹ, quả thật là ngọc cực phẩm.

Xem ra cũng không mất công! Lâm San nhất thời phấn khởi, đi qua nâng hộp ngọc lên, sờ soạng một lần, định mở ra nhìn xem bên trong có gì. Kết quả vừa mở, hai con sâu trắng toát nhảy ra, ghê tởm chưa từng thấy.

Lâm San chỉ cảm thấy buồn nôn, hộp ngọc trong tay vừa buông, hai con sâu liền phóng ra ngoài, một con vừa nhảy lên lưng làm nàng sợ tới mức hét lên, vung chân mạnh mẽ. Chỉ nghe xuy một tiếng, con sâu liền ngọc nát hương tan.

"Ngươi đang làm gì?" Cơ hồ cùng lúc đó vang lên thanh âm phẫn nộ của Quý Hồng Lân.

Lâm San vừa nhấc đầu nhìn Quý Hồng Lân mặt mày vặn vẹo, trong phút chốc biết mình gặp rắc rối, theo bản năng lui về sau từng bước, kết quả vừa vặn đạp trúng luôn con còn lại, chỉ nghe "Xuy ——", phu thê thiên tàm cùng lúc quy thiên.

Khuôn mặt Quý Hồng Lân nháy mắt lạnh như băng, thật lâu sau, nàng hét lên giống như bị tâm thần: "Trói nàng lại cho ta, trói lại!!!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio