Trước khi lên đại học Đồng Thu chưa từng nghĩ anh sẽ trở thành một giáo viên, vào thời điểm đó đây là nghề nghiệp anh sợ hãi nhất từ chối nhất. Đối với anh, cái danh xưng “Thầy giáo” này trách nhiệm quá nặng nề.
Nhưng mà lúc thi đại học, mơ mơ màng lại đăng ký vào Đại học Sư phạm, mơ mơ màng màng học xong đại học. Cho đến trước khi tốt nghiệp anh vẫn nghĩ hay là đổi nghề đi, nhưng câu nói của một sư thầy đã thay đổi suy nghĩ của anh tới tận bây giờ.
Sư thầy nói: “Tôi ăn chay niệm phật ba mươi năm, nhưng tôi cảm thấy, công đức lớn nhất tôi tích góp được chính là làm thầy.”
Đồng Thu tìm tới sư thầy tâm sự, nói những bối rối của bản thân từ trước tới nay, sư thầy nói: “Cậu biết tôi đời này vui vẻ nhất là cái gì không? Chính là vào một hôm nọ đang đi trên đường bất ngờ có người gọi tôi, tôi quay đầu lại, là học sinh tôi đã từng dạy hai mươi năm trước, tôi không nhận ra cậu ta, nhưng cậu ta vẫn nhớ rõ tôi. Cuộc đời như biển rộng, giao thoa lại ngắn ngủi, tôi có thể xuất hiện trong sinh mệnh của một ít người, giúp đỡ họ xây dựng sân khấu cuộc đời của chính họ, đây là niềm may mắn nhất của tôi.”
Đúng vậy, cuộc đời như biển rộng, giao thoa lại ngắn ngủi, sinh mệnh con người cũng ngắn ngủi.
Nhưng mà, anh lại không thể giữ được sinh mệnh học trò của mình.
Lúc Hoắc Tri Hành gõ cửa, Đồng Thu đang đứng ở cửa sổ ngẩn người, anh cảm giác anh sắp sửa bị áy náy hổ thẹn cắn nuốt sạch sẽ.
Mở cửa, Hoắc Tri Hành hỏi anh: “Đang làm gì thế?”
“Ngắm cảnh.” Đồng Thu miễn cưỡng cười cười, “Tầm nhìn ở đây không tốt như ở bên kia.”
Anh nói chính là nhà căn hai người ở chung lúc trước.
Hoắc Tri Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ anh, đặt bia xuống, cởi áo khoác: “Mùng tháng anh sẽ đổi ca trực, em muốn chúng ta đi tối ngày , hay là sáng mùng ?”
Còn hơn nửa tháng nữa mới nghỉ, vẫn còn hơn nửa tháng để anh điều chỉnh tâm trạng, nếu không mang khuôn mặt đưa đám đi chúc thọ, cũng quá là kỳ cục.
“Sáng mùng đi.” Đồng Thu nói, “Đêm hôm khuya khoắt chúng ta cũng đừng tự dày vò.”
“Được.”
Hoắc Tri Hành đến nhà vệ sinh, lúc đi ra Đồng Thu đã mở bia, tự mình uống.
Hắn đi qua, ngồi xuống bên cạnh đối phương, nhéo mạnh chân Đồng Thu nói: “Uống từ từ thôi.”
Hoắc Tri Hành không thể uống bia, từ tủ lạnh lấy một lon coca, Đồng Thu cười hắn: “Anh như vậy cực kỳ giống trẻ vị thành niên.”
“Bây giờ vị thành niên cũng đều uống rượu ác liệt.” Hoắc Tri Hành nói, “Ngày hôm qua đám người Hòa Vũ bắt về một đám đánh nhau ẩu đả, toàn là mấy thằng nhóc choai choai mười lăm mười sáu, cả một đám người nồng mùi rượu.”
Nói đến vị thành niên, Đồng Thu lại nghĩ đến đám học sinh lớp mình.
Anh cúi đầu, rầu rĩ mà uống rượu, Hoắc Tri Hành thấy rất đau lòng, lại không biết nên an ủi thế nào.
Bọn họ ngồi trên thảm trong phòng khách, đèn cũng không bật, Đồng Thu ghé vào trên bàn trà, chỉ mấy hơi đã uống cạn sạch một lon bia.
“Là em quá tự cao tự đại, nhưng thực tế, ngay cả học sinh của mình mà em cũng không bảo vệ được.” Đồng Thu trong đầu chỉ toàn là Tiếu Khả Nhiên, một cô bé mười bảy tuổi, rất đẹp, rất an tĩnh, rất thật thà chăm chỉ. Đồng Thu nhìn ra được Tiếu Khả Nhiên là một nữ sinh có rất nhiều tâm sự, nhưng anh cảm thấy, con gái mà, ai lại không có mấy tâm sự thiếu nữ chứ, anh là một thầy giáo, hỏi quá nhiều lại thành không tốt, nhưng mà hiện tại, anh cực kỳ hối hận.
“Đồng Thu.” Hoắc Tri Hành thấy anh lại mở một lon bia, cầm chặt tay anh nói, “Có một số việc không phải chúng ta cứ cố hết sức là có thể làm được.”
“Em hiểu, nhưng em căn bản không có cố hết sức.” Đồng Thu hối hận hổ thẹn, há miệng lớn mà uống bia, thế nhưng bia cũng không giải được sầu, “Tri Hành, trước kia em vẫn nói với anh em vô cùng tự hào, bởi vì là một thầy giáo, học sinh của em đều yêu thích em.”
Anh buông lon bia, gắt gao nắm chặt tay Hoắc Tri Hành: “Nhưng mà hiện tại em phát hiện em không xứng làm thầy giáo, làm sao bây giờ….?”
Đồng Thu là một người không thích khóc, có rất ít chuyện có thể khiến anh rơi nước mắt, lần trước đó anh khóc là lần đầu tiên anh cùng Hoắc Tri Hành lên giường, bởi vì bị hắn làm cho quá đau, vô thức chảy ra.
Nhưng bây giờ, anh không ngăn được bật khóc, không phải cảm thấy oan ức, anh không có gì để mà oan ức, anh là cảm thấy rất có lỗi với Tiếu Khả Nhiên, cũng thật có lỗi với thân phận thầy giáo này của mình.
“Tiếu Khả Nhiên chọn ngay lúc nghỉ trưa vắng người nhảy từ tòa nhà thí nghiệm xuống.” Đồng Thu nhắm mắt, một hơn uống nửa lon bia, “Anh chắc cũng nghe, lúc con bé nhảy xuống đúng lúc rơi xuống chân một học sinh đang đi ngang qua, học sinh kia có bệnh tim, lúc này còn đang nằm trong bệnh viện.”
Hoắc Tri Hành ôm chầm người vào lòng, thương yêu mà hôn lên trán anh.
Hắn trước giờ chưa từng thấy Đồng Thu như vậy, yếu đuối đến mức giống như chỉ cần chạm một cái liền vỡ.
Trong ấn tượng của hắn, Đồng Thu luôn là một người có năng lực đặc biệt, cho dù xảy ra chuyện gì, Đồng Thu đều có thể bình tĩnh lý trí mà đi xử lý, Đồng Thu nói đây là phẩm chất mà một giáo viên phải có.
Nhưng mà bây giờ, Đồng Thu sụp đổ.
“Em thật sự cảm thấy mình đặc biệt vô dụng.” Đồng Thu một tay nắm chặt lon bia, một tay nắm chặt vạt áo Hoắc Tri Hành, tay anh dùng sức quá mạnh, nửa lon bia còn lại trào ra ngoài, làm tay anh dính đầy bọt bia.
Hoắc Tri Hành dùng ngón tay lau nước mắt cho anh, nhẹ giọng nói: “Khóc đi, anh ở đây.”
Vào lúc anh yếu đuối nhất, Hoắc Tri Hành phát hiện thứ hắn có thể cho anh chính là một bờ vai, một cái ôm ấm áp, một đôi tay vỗ về an ủi, giúp anh lau nước mắt. Đây là vấn đề của bản thân anh, hắn không có cách nào tham dự, cũng không có quyền lên tiếng quá nhiều. Nhưng mà hắn tin tưởng, Đồng Thu sẽ không sa sút như vậy mãi, anh chỉ là cần phải phát tiết.
Đồng Thu không biết mình đã khóc bao lâu, lúc sau, anh trực tiếp nằm hẳn trong lòng Hoắc Tri Hành, vừa uống bia vừa chảy nước mắt.
Sau đó anh nằm trên đùi Hoắc Tri Hành ngủ mất, Hoắc Tri Hành một giọt bia cũng không uống, cẩn thận ôm con ma men về phòng ngủ, nhét vào trong chăn.
Hắn dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, rồi gọi điện thoại cho Hà Hoành Đào hỏi thăm tin tức của Trâu Khải, nhưng không có bất luận tiến triển gì.
Hắn quay lại phòng ngủ, nằm bên cạnh Đồng Thu, mở to mắt, cùng Đồng Thu đang khó chịu trải qua một đêm này.
Buổi sáng Đồng Thu thức dậy mắt sưng như hai quả hạch đào (óc chó), Hoắc Tri Hành nấu bữa sáng cho anh, lại giúp anh nghĩ cách tiêu sưng.
“Đau đầu.” Đồng Thu nói, “Em phải đi tìm xem trong nhà còn thuốc giảm đau hay không.”
“Sau này không được uống như vậy nữa.” Hoắc Tri Hành nhìn Đồng Thu thảm hề hề trước mặt nói, “Lát nữa Phùng Khải Văn thấy em, lại nghĩ là anh bạo hành em.”
Đồng Thu cười, không nói gì.
Cơm nước xong, thay quần áo, hai người cùng nhau đi làm. Trước lúc tách ra Hoắc Tri Hành nói: “Có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”
Đồng Thu gật đầu: “Yên tâm đi, em cũng chỉ mất mặt như vậy ở trước mặt anh thôi.”
Lúc Đồng Thu tiến vào cổng trường vẫn còn lo lắng không yên, không biết nên đối mặt với học sinh của mình như thế nào. Đến khi anh đứng ở cửa lớp học, nhìn thấy tất cả mọi người dù chưa tới giờ vào lớp cũng đều đang im lặng cúi đầu học tập.
Cũng không biết học có vào không, dù sao cũng không ai lên tiếng. Phùng Khải Văn ngẩng đầu nhìn anh, Đồng Thu nói: “Phùng Khải Văn ra đây một chút.”
Đồng Thu cùng Phùng Khải Văn đi đến cuối hành lang nói chuyện, hỏi cậu: “Mọi người thế nào?”
Trạng thái của học sinh trong lúc có mặt chủ nhiệm cùng với lúc không có đương nhiên sẽ không giống nhau, chuyện này không liên quan đến mối quan hệ của chúng với giáo viên.
“Ách…. Cái này…..” Phùng Khải Văn nói, “Không có tinh thần học tập là cái chắc.”
Đồng Thu sợ nhất chính là điều này.
“Đồng ca, em nghe nói Tiếu Khả Nhiên là do chịu không nổi bị ba bạn ấy đánh đập đúng không?” Lúc Phùng Khải văn nói đến chuyện này, một thiếu niên to xác cũng đỏ cả tròng mắt: “Thật ra có một lần em nhìn thấy, ngay trước cổng trường, vào giờ nghỉ trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối tụi em đi ăn quay về, nhìn thấy ba Tiếu Khả Nhiên nắm đầu kéo bạn ấy vào hành lang tiểu khu bên cạnh, sau đó em với Hám Duyệt chạy tới can ngăn, không biết vì sao, lời ba bạn ấy mắng chửi vô cùng khó nghe.”
Những chuyện này trước giờ Đồng Thu không hề biết, nghe Phùng Khải Văn nói, cái loại cảm giác đau đớn giống như bị kim châm lại xuất hiện.
“Tiết tự học buổi chiều họp lớp, em nói với mọi người một tiếng.” Đồng Thu nói, “Khoảng thời gian tới có lẽ trong trường cũng không quá yên ổn, thân là lớp trưởng lúc tôi không có ở đây em cố gắng giảm áp lực trong lớp xuống một chút, đừng để cho lớp xảy ra chuyện gì.”
“Yên tâm đi.” Phùng Khải Văn nói, “Đồng ca, còn thầy? Thầy không sao chứ?”
Đồng Thu khó hiểu nhìn cậu.
“Thật ra, tụi em sợ nhất chính là thầy không dạy tụi em nữa.” Phùng Khải Văn rũ mắt cúi đầu nói, “Hôm qua nghe học sinh mấy lớp khác nói, rằng chuyện này giáo viên phải chịu trách nhiệm, tụi em không thể để cho thầy đi, nếu có ai làm khó thầy, tụi em có thể giúp cái gì không?”
Tự dưng Đồng Thu lại nhớ tới thầy giáo anh từng nói, tự hào nhất chính là nhiều năm về sau lúc đi trên đường còn có học sinh nhận ra em, tự hào nhất chính là học sinh của em luôn đứng bên cạnh em.
“Tôi thì có thể có chuyện gì.” Đồng Thu nói, “Các em cũng sắp sửa thi đại học, tôi còn chờ các em giúp tôi tranh giành khẩu khí đây!”
Phùng Khải Văn gật đầu thật mạnh: “Thầy cứ yên tâm, dưới sự dẫn dắt của em thành tích lớp ta nhất định sẽ tiến bộ.”
Đồng Thu nở nụ cười: “Tốt nhất là như vậy.”
“Đồng ca, em còn một vấn đề.” Phùng Khải Văn hỏi, “Thầy nói xem, chết thật sự là được giải thoát sao? Chỉ còn có hai tháng là thi đại học rồi, nhẫn nhịn thêm một chút không phải là qua được rồi sao?”
Lúc chuyện này xảy ra, Đồng Thu cũng nghĩ đến vấn đề này.
Có rất nhiều chuyện đối với người ngoài cuộc đều là “Nhẫn nhịn một chút là qua thôi”, nhưng không nghĩ tới, đối với người trong cuộc mỗi một ngày đều là tra tấn thống khổ.
Hơn nữa, giống như Tiếu Khả Nhiên đã viết ở trong di thư: “Em một chút cũng không kỳ vọng vào tương lai, em chỉ muốn chết một cách nhẹ nhàng.”
Trong những câu chữ, tất cả đều là nỗi thất vọng đối với sinh mệnh cùng tâm tư muốn báo thù của Tiếu Khả Nhiên, cô muốn dùng cách này để đánh một đòn thật nặng vào gia đình mình, nhưng mà, người chân chính phải chịu đòn đánh nặng nề này rốt cuộc lại là ai đây?
“Không ai có thể chân chính đồng cảm được với người khác, có lẽ chúng ta còn chưa biết được dù chỉ % thống khổ thực sự của em ấy, hiểu không?”
Phùng Khải Văn cái hiểu cái không gật đầu.
“Quay về đi, tôi đến văn phòng, có chuyện gì nhất định phải lập tức đến tìm tôi.”
“Được, Đồng ca, thầy cũng đừng quá tự trách, đây không phải lỗi của thầy.” Phùng Khải Văn cúi đầu chào Đồng Thu, quay về lớp học.
Đồng Thu đứng ở cửa sổ trên hành lang, nhìn ra bên ngoài.
Đã là giữa tháng , mùa xuân tới, ánh mặt trời ấm áp, cây xanh đâm chồi nảy lộc, vậy mà học sinh của anh lại chọn cái cách ấy, vào mùa xuân này mà rời đi. Nữ sinh kia thậm chí còn không chờ tới lúc bông hoa đầu tiên của năm nay nở.
Hai bồn hoa đối diện nhau trồng hai cây đào, ở phương bắc nơi này, hoa đào hàng năm phải tới tháng mới nở, thời gian nở cũng rất ngắn. Lúc hoa đào nở, học sinh liền tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ đi chụp ảnh, nhất là học sinh lớp , thậm chí còn coi đó như là một báo hiệu — hoa đào nở, kỳ thi đại học không còn xa, ngày được giải phóng cũng cách rất gần.
Đồng Thu vẫn nhớ rõ hồi đầu đông anh nhìn thấy Tiếu Khả Nhiên đứng trước cây hoa đào trụi lủi, vì thế nên đi qua nói chuyện, Tiếu Khả Nhiên lúc đó nói rất mong chờ cây hoa đào nở hoa, bởi vì khi đó mùa xuân thật sự sẽ tới.
Tiếc là, cô không có chờ được.
Vì sao lại không chịu chờ?
Đồng Thu không dám tiếp tục nghĩ nữa, anh sờ túi quần, đột nhiên nhớ ra, anh căn bản không có thuốc lá.