Đồng Thu thật sự là người tay chân lanh lẹ, điện thoại cúp không bao lâu anh đã mang theo thuốc và cháo đứng trước cửa đồn công an Tam Hồ.
Triệu Hòa Vũ ngậm bánh bao, hô to: “Sư phụ, sư mẫu…… ý không phải, Đồng ca đến!”
Triệu Hòa Vũ đang đứng lấy nước, bị tiếng rống của Triệu Hòa Vũ làm run tay, xém nữa thì đổ hết ra quần.
Hắn quay mặt nhìn ra cửa, thấy Đồng Thu đang ngại ngùng đứng ở đó, còn có đồng nghiệp của Hoắc Tri Hành đi ngang qua, ai cũng thân thiện đứng lại chào hỏi anh.
Hoắc Tri Hành đứng thưởng thức “cựu người nhà” của hắn ở đằng kia phát tán mị lực vài giây, muốn cười, nhưng mặt sưng phù, làm một chút biểu tình cũng đau muốn chết.
Thật sự là rất thảm, cũng không thể cười với chồng cũ đáng yêu một cái!
Hắn đặt ly xuống, đi ra cửa đón Đồng Thu.
“Sao em không đi vào luôn?”
Đồng Thu nhìn sang, liếc một cái liền bị Hoắc Tri Hành dọa cho linh hồn ngã ngửa: “Sao lại sưng thành như vậy?”
Với tư cách là người nhà cảnh sát, hơn nữa còn là thầy giáo, Đồng Thu cảm thấy tố chất tâm lý của anh cũng không phải tệ, ngoại trừ việc của Tiếu Khả Nhiên thật sự bị đả kích, anh khi đối mặt với chuyện gì đều có thể bảo trì bình tĩnh lý trí khách quan.
Trước kia anh cũng đã nhìn không ít sẹo của Hoắc Tri Hành. Cởi quần áo nhìn xem quá khứ, trên người toàn bộ đều là những câu chuyện cũ. Trong suốt một năm sống chung, Hoắc Tri Hành đại thương không có tiểu thương không ngừng. Người khác dự phòng trong nhà thuốc bao tử còn nhà bọn họ là thuốc trị thương.
Chẳng phải đã nói đánh người không đánh mặt, Hoắc Tri Hành đẹp trai có thể sánh ngang với diễn viên điện ảnh, ai lại có thể xuống tay như vậy chứ?
Đồng Thu tức giận.
“Xảy ra chuyện gì….?” Thầy giáo Đồng nổi trận lôi đình, “Thật sự là đánh vào mặt anh này?”
Triệu Hòa Vũ ở bên cạnh ha ha cười: “Sư mẫu, anh là đau lòng sư phụ em, hay là đau lòng gương mặt này của ảnh vậy?”
Hoắc Tri Hành cũng muốn biết.
Đồng Thu tự biết mình thất thố, nhanh chóng im miệng. Nhíu mày muốn sờ mặt Hoắc Tri Hành, nhưng không dám, với lại xấu hổ, nhiều người nhìn như vậy.
“Đau lắm không?” Đồng Thu đau lòng.
Hoắc Tri Hành oan ức gật đầu.
“Đi bệnh viện chưa?”
Hoắc Tri Hành lại oan ức gật đầu.
“Có còn bị thương ở đâu nữa không?”
Hoắc Tri Hành lại tiếp tục diễn, một lần nữa oan ức gật đầu nói: “Còn có bả vai.”
Anh cúi đầu nhìn, được rồi, không cần hỏi nữa, đã thấy, tay phải Hoắc Tri Hành vẫn còn sưng kia kìa.
“Ăn điểm tâm trước đã.” Đồng Thu thở dài nói, “Em nghĩ anh bây giờ không thể ăn cái gì khác được, nên đã mua cháo.”
Anh quay đầu nói với Triệu Hòa Vũ đang gặm bánh bao: “Hòa Vũ ăn cùng đi.”
Triệu Hòa Vũ làm sao dám quấy rầy người ta tâm tình yêu đương, “Bạo Bạo Hổ” cho dù bị thương thì vẫn là “Bạo Bạo Hổ”, không thể bởi vì hắn ở trước mặt “Thuần thú sư” thoạt nhìn như Hello Kitty mà thật sự cho rằng hắn là mèo, mặc dù rất muốn ăn cháo, nhưng Triệu Hòa Vũ biết rõ, làm bóng đèn cái giá phải trả rất đắt.
Thuần thú sư: người huấn luyện thú
“Không cần.” Triệu Hòa Vũ vô cùng có mắt nhìn nói, “Sư mẫu, hai người từ từ ăn, em nuốt xong cái bánh bao phải đi làm việc.”
Triệu Hòa Vũ thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện rời đi, để lại thế giới cho sư phụ cùng cựu sư mẫu của y.
Đồng Thu cũng không để ý đến y, Hoắc Tri Hành lại càng không có khả năng phản ứng đến y, hai người ngồi xuống, Đồng Thu nói: “Lát nữa em phải đến trường, mấy cái thuốc này anh tự xem hướng dẫn rồi uống nhé.”
Hoắc Tri Hành đưa mắt nhìn, tốt, thầy giáo Đồng đúng là quan tâm hắn, xách đến một túi thuốc to, nhìn qua còn tưởng là đem bán.
“Đồng Thu, anh xin lỗi…!”
“Hả? Anh xin lỗi cái gì?”
Hoắc Tri Hành tay trái cầm cái thìa vất vả húp cháo, sau đó nói, “Mùng tháng phải đi mừng thọ ông nội, kết quả mặt anh lại sưng thành như vậy, làm em mất mặt rồi.”
“Nói cái gì đâu không? Em là người như vậy sao? Anh bị thương thành như này, em còn tâm tư nào mà nghĩ đến chuyện đó?” Đồng Thu bị hắn chọc tức đến bật cười, “Anh nếu như cảm thấy có lỗi với em, thì đó chính là anh hại em phải lo lắng.”
Lời này thật ngọt, Đồng Thu nói xong liền cảm thấy răng anh đều sâu.
Nhưng mà rõ ràng, Hoắc Tri Hành vô cùng hưởng thụ câu nói này, trong lòng như nở hoa, còn là hoa hồng to đùng rực rỡ.
“Vậy anh xin lỗi thêm lần nữa.” Hoắc Tri Hành trong mắt toàn là ý cười, nhưng miệng lại không thể nhếch lên, nói: “Làm em lo lắng rồi, anh xin lỗi.”
Đồng Thu ra vẻ giận giữ nhìn hắn một cái: “Biết thì tốt, sau này làm chuyện gì nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.”
Anh ngồi nhìn Hoắc Tri Hành ăn một lát, nhìn thoáng qua thời gian: “Thôi, em phải đi rồi, anh nhớ uống thuốc, nếu cảm thấy không thoải mái, phải nhanh chóng đến bệnh viện.”
Hoắc Tri Hành bày ra bộ dáng tuân theo lãnh đạo chỉ dạy.
Đồng Thu cười: “Ai là lãnh đạo của anh chứ?”
“Em đó.” Hoắc Tri Hành đứng lên, “Anh tiễn em.”
Hai người ra ngoài, Hoắc Tri Hành sực nhớ ra một chuyện, kêu anh đợi một chút, hắn quay về lấy ít đồ.
Đồng Thu đứng đó chờ, nghĩ xem Hoắc Tri Hành rốt cuộc là muốn đưa cho anh cái gì. Nếu nói là tín vật đính ước, thì phải tìm chỗ nào lãng mạn chứ? Ngay tại cổng đồn công an là tính làm cái gì vậy?
Bất quá phun tào thì phun tào, Đồng Thu vẫn vô cùng chờ mong.
Nhưng chờ đến khi Hoắc Tri Hành quay ra, tay xách theo cái túi giấy nhỏ, Đồng Thu vừa thấy, kinh ngạc: “Anh là làm gì vậy?”
Trong túi giấy là một mớ đồ vật phòng thân tránh cướp, thậm chí còn có một món vô cùng nữ tính – còi báo động hình con mèo màu hồng phấn.
“Mấy hôm nay quá bận rộn, có chút chuyện quan trọng nên chưa kịp nói với em.” Hoắc Tri Hành nói, “Khoảng thời gian này không yên ổn, buổi tối em cố gắng về nhà sớm một chút, cũng đừng đi một mình vào hẻm nhỏ, nhất định phải chú ý an toàn.”
Ban đầu Đồng Thu chỉ cảm thấy túi đồ này là lãng mạn nho nhỏ đặc thù của cảnh sát tiên sinh, giống như bệnh nghề nghiệp ấy, thậm chí anh còn nghĩ, thân là thầy giáo, có phải nên đưa cho Hoắc Tri Hành một cây thước dạy học hay không, hai người không chừng còn có thể khai sáng ra cách chơi mới, nhưng vừa nghe Hoắc Tri Hành nói vậy, lập tức phát giác ra có chỗ không đúng.
Người ta là nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, không phải đang tán tỉnh.
“Làm sao vậy?” Đồng Thu khẩn trương, “Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Thật sự không có, chỉ là phòng ngừa bất trắc thôi.”
“Đừng có gạt em.” Đồng Thu nói, “Nếu không có chuyện gì, anh đưa em mấy thứ này, dặn dò em này nọ làm gì? Trong suốt một năm chúng ta kết hôn trước kia, anh chưa từng đưa cho em vật dụng phòng thân.”
Hoắc Tri Hành cũng không phải muốn gạt anh, hắn nghĩ dặn dò nhắc nhở anh một câu, để cho anh cẩn thận đề phòng là được rồi, chứ nếu nói nhiều hơn, Đồng Thu nhất định sẽ lo lắng.
“Tri Hành!” Đồng Thu thu hồi bộ dáng vui đùa ngày thường, nghiêm túc nói, “Tuy rằng chúng ta hiện tại đã…… ly hôn, nhưng mà em cảm thấy loại chuyện này, em vẫn còn có quyền phải được hiểu rõ, anh nói xem có đúng không?”
Anh càng như vậy, Hoắc Tri Hành trong lòng lại càng khó chịu.
Còn không phải sao, người ta cũng đã ly hôn với hắn rồi mà còn phải hoảng hốt lo sợ, may mắn là Hoắc Tri Hành xưa nay không hề có ý định buông bỏ Đồng Thu, ly hôn, nhưng hai người trước giờ vẫn không có cắt đứt liên hệ, hiện tại hắn dù ít dù nhiều vẫn có thể ở cạnh Đồng Thu, có chuyện gì hắn cũng có thể kịp thời phát giác, chứ nếu như lúc trước ly hôn xong liền không qua lại, Đồng Thu chẳng phải là quá xui xẻo rồi sao?
“Ba năm trước lúc anh còn ở đại đội hình cảnh từng bắt một người.” Hoắc Tri Hành ngoan ngoãn nói thật, “Gã khi đó rất hận anh, lúc bị anh bắt gã nói sớm muộn gì cũng sẽ giết anh.”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười, làm cho mặt đau nhói, khiến Đồng Thu lại càng nhíu chặt chân mày.
“Giết anh thì không có khả năng, mạng của anh rất cứng. Nhưng mà gần đây anh nghe tin hắn được tạm tha, đã ra tù, cho nên mới lo lắng, anh thì không có chuyện gì, chỉ sợ khiến em bị liên lụy.”
Đồng Thu nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Này, anh nói xem, chúng ta thế này có được tính là cùng chung hoạn nạn không?”
Hoắc Tri Hành giơ tay vuốt tóc Đồng Thu: “Tốt nhất là đừng, anh hy vọng không có cái nạn này.”
“Đúng vậy, có điều lại nói, gã này cũng quá không biết xấu hổ rồi….” Đồng Thu nhìn hắn cười.
“Là làm sao?”
Đồng Thu mang theo ý cười, ngoắc ngoắc ngón tay, bảo hắn lại gần anh một chút.
Hoắc Tri Hành cúi đầu lại gần, Đồng Thu dán sát vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Anh có chết thì cũng phải chết trên giường của em! Anh vẫn còn thiếu em một bài thi đó!”
Thầy giáo Đồng thật sự rất có tiền đồ, Hoắc Tri Hành lần này xem như đã hiểu.
Hắn thật sự nhịn không được muốn cười, cho dù mặt đau cũng phải cười.
“Được thôi!” Hoắc Tri Hành nói, “Thầy giáo Đồng về nhà chờ đi, chuẩn bị sẵn sàng, hôm nào rảnh rỗi, chúng ta thi lại.”
Không khí nghiêm trọng vừa rồi cuối cùng cũng được thả lỏng, Đồng Thu nhìn mặt mũi Hoắc Tri Hành, vừa đau lòng vừa lo lắng.
Thật đúng là lo lắng mà, anh nghĩ, nhưng mà có thể làm gì bây giờ, cũng không thể bởi vì người này làm anh lo lắng mà đá hắn đi được….., thật sự không nỡ bỏ!
Từ khi Hoắc Tri Hành bị Thương, Đồng Thu bắt đầu ân cần thăm hỏi mọi lúc.
Hoắc Tri Hành cũng vậy, vừa chú ý động thái của Trâu Khải, vừa yêu cầu Đồng Thu thường xuyên báo cáo hành trình với hắn.
Đồng Thu cười nói với hắn: “Chúng ta bây giờ, giống như đang chống khủng bố vậy đó.”
“Cẩn thận dù sao cũng không sai.” Hoắc Tri Hành thật sự rất cẩn thận, sáng nào cũng hỏi một lần, “Bình xịt hơi cay em có mang theo không?”
Đồng Thu bị hắn khiến cho dở khóc dở cười: “Có mang có mang, em một đại nam nhân, ngày nào cũng giống như cô gái nhỏ mang theo bình xịt phòng sắc lang, đúng là rất có tiền đồ.”
“Dù sao thì có còn hơn không.” Hoắc Tri Hành thật sự sợ anh xảy ra chuyện.
Đi ra ngoài không thể mang dao, hơn nữa Đồng Thu chưa được huấn luyện qua, nếu mang theo dao ngược lại còn nguy hiểm hơn, bình xịt phòng sắc lang với anh là thích hợp nhất.
“Đúng rồi, chúng ta sáng mai gặp nhau ở ga tàu hay sao?” Đồng Thu muốn nói không thì tối hay hai người đến nhà nhau, ngày mai cùng ra bến xe, tận dụng một đêm trước khi xuất phát, có thể làm càn thi lại.
Ở trong đầu thầy giáo Đồng đã thử qua mấy tư thế.
Nhưng Hoắc Tri Hành lại nói: “Ừm, hôm nay anh trực ca đêm, ngày mai trực tiếp gặp ở ga tàu, em thu thập hành lý cẩn thận, đừng để quên cái gì.”
Thầy giáo Đồng nghe vậy, trong lòng không khỏi thất vọng.
“Vậy được rồi.” Đồng Thu nói, “Sáng mai gặp lại.”
Thoắt cái, một tuần cứ vậy là trôi qua, mặt Hoắc Tri Hành đã hết sưng, nhưng vết thương vẫn còn, hết cách rồi, chỉ có thể mang theo khuôn mặt như vậy đi chúc thọ ông nội, cực kỳ mất mặt.
Khuya hôm đó Đồng Thu về nhà, thành thành thật thật thu thập bành lý, thu được một nửa, nhìn thấy treo trong tủ quần áo mấy cái….. quần chữ T.
Từ nửa tháng trước lúc lớp anh xảy ra chuyện, lại đến đợt vừa rồi Hoắc Tri Hành bị thương, suốt nửa tháng anh chưa có làm, thi lại nói mấy lần cũng chưa thi được. Lúc này nghỉ lễ mùng tháng , chắc là có thể….
Đồng Thu chọn cái, một cái mặc trên người, một cái nhét vào va-li.
Mùng tháng là kỳ nghỉ ngắn, vừa vặn thích hợp để thi lại!
Tác giả có lời muốn nói: Cảnh sát Hoắc đang bồi bổ cơ thể.