Điệp Viên Kỳ Quái

chương 113: hiểu nhầm (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mèo Rừng cầm ống nhòm, tỉ mỉ chăm chú nhìn lối ra vào tầng hầm của khu Văn Hoa Uyển. Trước đó có ba chiếc xe cảnh sát đến, hai chiếc trước có sáu người bước xuống, cầm súng tiến vào tầng hầm. Những người ở chiếc xe sau đang kéo dây cảnh báo trong khu vực.

Đại khái chưa đến mười phút, tiếp tục có ba chiếc xe cảnh sát chạy đến, trông bộ dạng chắc là của đồn cảnh sát gần đây, những người đi xuống toàn bộ được phân tán đến các đơn vị, tiến vào tầng lầu.

“Trưởng đồn Lưu, sao các anh tới đây vậy?” Một cảnh sát hình sự đang canh gác ngoài chỗ dây cảnh báo hỏi trưởng đồn cảnh sát.

Trưởng đồn Lưu tiến đến, nhìn ngó xung quanh, đè thấp giọng xuống nói: “Chi cục thông báo nơi đây phát sinh một vụ án hình sự nghiêm trọng, chúng tôi đến đây bao vây vòng ngoài trước, sau đó trấn áp kêu gọi đầu hàng, ổn định đám thành phần tội phạm. Đúng rồi, sao các anh nhanh hơn chúng tôi vậy?” Trưởng đồn Lưu nghi ngờ hỏi. Nếu cùng một thời gian tiếp nhận mệnh lệnh, đồn cảnh sát gần hơn vài cây số so với đội cảnh sát hình sự, nói sao thì đáng lẽ đồn cảnh sát cũng phải đến trước mới đúng!

“Là do có người báo án, có kẻ giết người, trung tâm tiếp nhận trực tiếp chuyển đến chỗ chúng tôi…” Cảnh sát hình sự phụ trách gác chỗ dây cảnh báo nói.

“Giết người?” Trưởng đồn Lưu nghi hoặc lên tiếng, “Nhưng ở trong đồn thông báo rằng phát hiện một đám lưu manh có súng?”

“Đâu chỉ riêng súng, còn có bom nữa!” Cảnh sát hình sự phụ trách gác dây cảnh báo bảo, “Đã kích nổ một quả!”

“Không ai bị thương chứ!” Trưởng đồn Lưu liền tỏ bộ dạng kinh sợ, hỏi theo phản xạ.

“Tạm thời vẫn chưa có, tên khốn này vì muốn cảnh cáo chúng ta, uy lực quả bom phát nổ không lớn cho lắm!” Cảnh sát hình sự phụ trách gác dây cảnh báo đáp.

“Vậy tình hình bên trong hiện giờ thế nào?” Trưởng đồn Lưu hỏi tiếp.

“Đội trưởng đang dắt đám anh em giằng co trong đó.” Cảnh sát hình sự phụ trách gác dây cảnh báo nói.

“Hèn chi!” Trưởng đồn Lưu thầm thì một câu, cấp trên thông báo trang bị vũ khí của thành phần phạm tội vô cùng mạnh, đồn cảnh sát không thể xử lý nổi, thì ra chúng cả gan mang theo cả bom nổ!”

Khi nhận được cuộc gọi của Cục trưởng Điền, Cục trưởng Phùng ngay lập tức đưa ra nhiệm vụ huy động lực lượng với đồn cảnh sát, nhưng không nói chi tiết, nên hiện giờ đội cảnh sát hình sự và đồn cảnh sát vẫn cứ tưởng đang cùng xử lý một vụ án.

“Vậy các anh ổn định tình hình trước, tôi đi sơ tán cư dân trong khu vực!” Trưởng đồn Lưu nói.

Tuy Cục ra nhiệm vụ cho anh ta là ổn định thành phần tội phạm, nhưng nếu đội cảnh sát hình sự đến trước, đương nhiên nhường bọn họ xử lý trước. Nhưng xác định được thành phần tội phạm có bom nổ, theo trình tự giải quyết, chắc chắn phải ưu tiên sơ tán quần chúng.

“Cư dân trong khu vực xin chú ý, cư dân trong khu vực xin chú ý, tầng hầm khu vực phát hiện vật thể không rõ, hiện giờ đang điều tra, vì sự an toàn, xin các vị cư dân ngay lập tức xuống lầu, rút lui đến địa điểm an toàn…” Trưởng đồn Lưu cầm chiếc loa công suất lớn to giọng hô hào.

“Tên khốn này mang theo bom nổ?” Mèo Rừng cầm ống nhòm, có chút nghi ngờ nói thầm.

Tiếng cảnh báo loáng thoáng vang đến từ nơi xa, Mèo Rừng nâng cao ống nhòm, nhìn con đường ở phía xa xa. Có rất nhiều xe cảnh sát nhấp nháy đèn báo động, đang tiến về phía bên đây.

Tên tiểu tử này thật láo xược! Dám cả gan mang theo thiết bị gây nổ bên mình, hèn chi dụ biết bao nhiêu cảnh sát đến. Mèo Rừng tấm tắc khen ngợi.

Ơ, sao hình như phía sau cũng có? Từ sau lưng cũng có tiếng cảnh báo vang lên, Mèo Rừng ba bước rút thành hai bước chân, nhanh chóng xuyên qua phòng khách, đến vị trí bóng râm ở phòng bếp, giơ ống nhòm quan sát cẩn thận.

Con mẹ nó, lớn chuyện rồi! Mèo Rừng hung dữ chửi bậy một câu. Xe cảnh sát theo sau càng nhiều hơn, đang lái về phía bên đây, vả lại những con đường lân cận đã được kéo dây cảnh báo, nghiêm cấm xe và người xâm nhập.

Phải nhanh chóng rút lui, sự huy động lớn như vậy, tên khốn đi vào tầng hầm hoặc là thân phận tuyệt đối không thể nào thấp kém, hoặc là mang theo bom nổ có sức phá hoại mạnh mẽ. Cảnh sát cũng tuyệt đối không thể nào tin hắn ta không có đồng bọn, lát nữa chắc chắn sẽ tiến hành điều tra truy bắt toàn diện ở khu vực gần đây, mình vừa thuê căn nhà này chưa được mấy ngày, tuyệt đối thuộc đối tượng nghi ngờ trọng điểm.

Mèo Rừng cất ống nhòm, đặt toàn bộ vật dụng liên quan trong phòng vào một chiếc túi ba lô, sau đó tẩy xóa một lượt dấu chân và vết tích trong phòng, mười phút sau, Mèo Rừng đáp thang máy xuống lầu.

“Đội trưởng La, sao các anh đến đây vậy?” Trưởng đồn Lưu khi nãy cầm chiếc loa công suất lớn to tiếng hô hào trong khu vực hỏi một cảnh sát đầu đội nón bảo hiểm, thân khoác áo chống đạn, đôi tay ôm một cây súng tiểu liên, mặc bộ đồ tác chiến. Theo sau còn có đội cảnh sát được trang bị vũ trang đầy đủ.

“Đương nhiên là tiếp nhận mệnh lệnh trong cục!” Đội trưởng La đáp, “Các anh cũng thật nhanh đó chứ!”

Các cư dân kết thành đoàn rời khỏi tòa nhà, nhưng vì mỗi đơn vị đều có cảnh sát của đồn đang canh giữ trật tự, nên các đoàn người tuy hoảng sợ nhưng không rối loạn, rút khỏi khu vực một cách gọn gàng.

“Nhận được mệnh lệnh, ngay lập tức có mặt ở đây.” Trưởng đồn Lưu nói, “Đội cảnh sát hình sự còn nhanh hơn, trước khi chúng tôi đến đã tiếp xúc với thành phần tội phạm dưới tầng hầm rồi!”

“Hừ, tên Trương Hằng này cánh mọc ở chân hay sao!” Đội trưởng La nói, “Chúng tôi vào trong kia xem thử!” Sau đó vẫy tay với đám nhân viên tổ trọng án phía sau, cả đội cùng đi vào tầng hầm.

Đội trưởng La vừa xuống dưới tầng hầm liền trông thấy Trương Hằng đang ngồi xổm trước cửa, lại nhìn vài viên cảnh sát hình sự bên cạnh nửa ngồi nửa đứng, liền cười lên ha hả, “Trương Hằng, không giải quyết được sao! Hay là để tổ trọng án của tụi tôi làm cho?”

Trương Hằng hơi cau mày, nhưng không thèm đếm xỉa đến đội trưởng La đang đứng cười mỉa ở bên cạnh, tiếp tục nói với Tư Hình bên trong cửa, “Ông bảo ông là cảnh sát, vậy đưa thẻ ngành cảnh sát của ông cho tôi xem thử!”

Tư Hình ở bên trong ngẩn ra một hồi, mò mẫm thẻ ngành trong túi, móc ra suy nghĩ một hồi, nhưng không nhét qua khe cửa.

Đã cầm cự khoảng thời gian dài như thế, đám người ngoài cửa luôn miệng bảo mình là cảnh sát, Tư Hình cũng có chút nghi ngờ. Từ lúc ông gọi điện cho nguyên Bộ trưởng đến giờ đã gần hai mươi phút trôi qua, cho dù cảnh sát có chậm trễ, lết thì đáng lẽ phải lết đến nơi rồi. Vả lại không nghe thấy ngoài kia có tiếng động giao chiến với nhau.

Tiếng của chiếc loa công suất lớn hô hào giải tán quần chúng thì ông nghe được, nhưng ông sợ bọn người này giả mạo, bởi vì loa công suất lớn hô bảo phát hiện bom nổ dưới tầng hầm, đây rõ ràng đang ám chỉ mình.

Nếu đám người này thật sự là cảnh sát, sau khi thấy được thẻ ngành của mình, vậy chắc chắn mình sẽ được ra ngoài một cách bình yên vô sự. Nhưng sau khi đi ra thì sao?

Chắc chắn thân phận của mình bị bại lộ, ban an ninh nhất định sẽ điều tra. Đến khi đó phải ăn nói ra sao? Tùy tiện viện lý do, chắc chắn không thể vượt qua. Dù mình cắn chặt răng không hé nửa lời, người ta cũng sẽ điều tra. Điều tra đến kỹ sư Tăng, tự nhiên sẽ điều tra đến tòa nhà tài chính, Quan Thành Quân thuộc loại người gì, Tư Hình cực kỳ hiểu rõ, đến lúc đó chắc chắn sẽ vì mình mà nghi ngờ nguyên Bộ trưởng, tuy không thể làm gì nguyên Bộ trưởng, thậm chí có thể mình sẽ không bị sao, nhưng sau đó nguyên Bộ trưởng muốn điều tra chuyện gì thêm, chắc chắn sẽ khó khăn chồng chất.

Nếu đám người ngoài đó không phải là cảnh sát mà là thành phần gián điệp và đặc công nước ngoài, vậy kết cục của đám người này chỉ có hai trường hợp, hoặc bị bắt hoặc bị bắn chết, thân phận của mình vẫn sẽ bị bại lộ, vậy thì càng không thể để bọn họ xem thẻ ngành.

Nên thẻ ngành công tác của mình không thể nào lưu lại. Tư Hình cầm hột quẹt, trực tiếp đốt cháy tấm thẻ ngành trong tay.

Hi vọng nguyên Bộ trưởng có thể dùng cách thức an toàn bí ẩn nào đó giúp mình thoát ra, dù là sống hay chết. Tư Hình đã hạ quyết tâm, thật sự chờ đến giây phút cuối cùng, ông sẽ tự kết liễu mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio