Điệp Viên Kỳ Quái

chương 152: phân tích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ sau vài phút, trong đầu người đàn ông mặc áo khoác liền có kế hoạch tương ứng.

Nhưng những lời cuối cùng Lý Tứ Hải nói với mình là có ý gì?

Lý Tứ Hải tiết lộ những thông tin đó với mình để làm gì?

Trong đầu người đàn ông mặc áo khoác xuất hiện một vài suy nghĩ.

Nói ra, anh ta cũng là nhân viên trực tiếp dưới quyền Lý Tứ Hải. Vụ Tây Á mà anh ta phụ trách vốn do Lý Tứ Hải phụ trách trước đó. Trước mặt Lý Tứ Hải, mặc dù anh ta chưa tới mức là tâm phúc nhưng cũng rất được Lý Tứ Hải tin tưởng.

Tại sao Lý Tứ Hải lại nghi ngờ Lý Tam Giang đang phái người giám sát ông ta?

Là Lý Tam Giang nghi ngờ Lý Tứ Hải có vấn đề hay bản thân Lý Tam Giang có vấn đề?

Nhưng người đàn ông mặc áo khoác không tin Lý Tam Giang hay Lý Tứ Hải có vấn đề, không phải là không tin mà là không dám tin!

Hai người này nếu như có vấn đề thì có khó tin hơn cả việc trời sập xuống!

Người đàn ông mặc áo khoác cố gắng hít thở vài hơi, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập thình thịch của mình. Suy nghĩ này khiến anh ta căng thẳng hơn cả việc thân phận thật sự của mình bị bại lộ.

Có lẽ là vì bản thân anh cũng có mâu thuẫn. Người đàn ông mặc áo khoác đột nhiên tìm cho mình một lý do: Mâu thuẫn giữa hai người rất sâu sắc, thậm chí có thể đạt tới mức độ thù hận, Bộ trưởng Lý Tứ Hải trước đây giữ chức vụ cao, cấp bậc cao hơn Thứ trưởng Lý Tam Giang, Lý Tam Giang không thể báo thù. Bây giờ Bộ trưởng Lý Tứ Hải đã nghỉ hưu, có lẽ Thứ trưởng Lý Tam Giang cho rằng thời cơ phản công đã tới, muốn bắt thóp Bộ trưởng Lý Tứ Hải, vì thế mới phái người giám sát, nhưng bị Bộ trưởng Lý Tứ Hải phát hiện..

Người đàn ông mặc áo khoác lắc mạnh đầu, muốn vứt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu mình.

Bất luận là Lý Tam Giang hay Lý Tứ Hải, người đàn ông mặc áo khoác đều không muốn suy nghĩ tiếp. Và tự nhiên anh ta lại nghĩ tới Mèo Rừng và Lâm Ngữ Đường.

Trước Tết, mặc dù anh ta biết Kim Bằng tới Kinh Thành nhưng không biết thời gian cụ thể, cũng không biết địa điểm dừng chân của Kim Bằng khi tới Kinh Thành, càng không biết mục đích của Kim Bằng.

Nhưng thông qua những gì Lý Tứ Hải vừa mới nói, người đàn ông mặc áo khoác có thể suy đoán ra được, trước Tết, Kim Bằng tới Kinh Thành chắc chắn có liên quan tới Lâm Ngữ Đường. Nếu không Lý Tứ Hải cũng không thể nào biết được Lâm Ngữ Đường, và biết rằng Lâm Ngữ Đường đứng hàng thứ năm. Điều này cũng đồng nghĩa với việc biết được mối quan hệ của Lâm Ngữ Đường và Kim Bằng.

Trên thế gian này, người biết được Lâm Ngữ Đường là cậu năm và quan hệ giữa Lâm Ngữ Đường và Kim Bằng, ngoài bản thân Lâm Ngữ Đường ra, bao gồm cả Kim Bằng, tuyệt đối cũng không quá một bàn tay. Nhưng bây giờ rất có thể còn có thêm Lý Tứ Hải nữa.

Vì thế khi Lý Tứ Hải gọi ra cái tên Lâm Ngữ Đường, lại nói ra cậu ta là cậu năm, nội tâm người đàn ông mặc áo đen liền dậy sóng bất an giống như mặt biển phẳng lặng sau khi bị ném một quả bom nguyên tử, suýt chút nữa mất đi chừng mực trước mặt Lý Tứ Hải.

Người đàn ông mặc áo đen nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, làm thế nào Lý Tứ Hải biết được tình báo này.

Trừ khi có người trong số những người bao gồm cả Kim Bằng và Lâm Ngữ Đường tiết lộ tin tức.

Nhưng người đàn ông mặc áo đen tuyệt đối dám tin rằng, bọn họ biết được Lâm Ngữ Đường chẳng qua cũng chỉ là Kim Bằng có ý để họ biết mà thôi. Người đàn ông mặc áo đen rất chắc chắn rằng, nếu như Kim Bằng muốn, đừng nói là cái tên Lâm Ngữ Đường, cho dù là tướng mạo Lâm Ngữ Đường cũng có thể dễ dàng thay đổi.

Ngoài Lâm Ngữ Đường ra, còn có cả Mèo Rừng trong hình ảnh video.

Xem ra Lý Tứ Hải chỉ biết gián điệp trong video là thuộc hạ của Kim Bằng chứ không biết người này là Mèo Rừng.

Người đàn ông mặc áo đen dựa vào đó để suy đoán, Lý Tứ Hải chỉ biết thằng năm là Lâm Ngữ Đường, Lâm Ngữ Đường chính là thằng năm, chắc chắn không biết thân phận của bốn người còn lại. Hoặc là, ông ta hoàn toàn không biết ý nghĩa của hai chữ “cậu năm”, chỉ là nghi ngờ mà thôi.

Tại sao Mèo Rừng lại tới Kinh Thành, hơn nữa lại còn gây ra động tĩnh lớn như vậy? Người đàn ông mặc áo khoác gẩy tàn thuốc, khổ sở ngẫm nghĩ.

Lẽ nào liên quan tới Lâm Ngữ Đường?

Người đàn ông mặc áo khoác nghĩ tới một khả năng.

Suy đoán này là rất có thể. Người đàn ông mặc áo khoác thầm đoán định.

Nếu không Lý Tứ Hải sẽ không liên hệ Mèo Rừng và Lâm Ngữ Đường với nhau.

Xem ra Lâm Ngữ Đường cũng đang ở Kinh Thành.

Không được, phải cử người điều tra.

Người đàn ông mặc áo đen thầm quyết định.

Mặc dù Mèo Rừng và Lâm Ngữ Đường đều không biết thân phận thật của mình, nhưng mình chí ít cần phải điều tra rõ họ tới Kinh Thành để làm gì.

Nghĩ kĩ lại một lượt video Lý Tứ Hải vừa cho anh ta xem, người đàn ông mặc áo khoác lập tức suy đoán ra được địa điểm Mèo Rừng xuất hiện trong video. Vì trong video, thẻ tên nhân viên lễ tân Rose của ngân hàng đeo rất nổi bật.

Dập tắt đầu thuốc trong tay, người đàn ông mặc áo đen cầm điện thoại lên gọi vào một số điện thoại.

“Đi rồi sao?” Sau khi người đàn ông mặc áo khoác rời đi, Bộ trưởng Hình bước vào từ hướng mà Lý Tứ Hải vừa xuất hiện.

“Ừ!” Bộ trưởng Lý Tứ Hải đáp một tiếng, nhìn bức tường không chớp mắt.

Trên bức tường xi măng vốn dĩ không hề có vết tích trang trí lúc trướcbỗng nhiên xuất hiện một màn hình rất lớn. Màn hình áp sát với mặt tường, như thế được được gắn vào đây từ trước. Chắc là lúc trước đã dùng thiết bị nào đó che đi màn hình.

Trong màn hình đang mở lại một đoạn video giám sát, trong đó là hình ảnh người đàn ông mặc áo khoác nói chuyện cùng Lý Tứ Hải.

Người đàn ông mặc áo khoác chiếm cả màn hình, Lý Tứ Hải nhìn sắc mặt người đàn ông mặc áo khoác không hề chớp mắt.

“Anh vẫn không tin lời anh ta nói?” Bộ trưởng Hình bước tới ngồi xuống bên cạnh Lý Tứ Hải, ngẩng đầu lên nhìn màn hình trên tường hỏi.

“Lão Điểu là người thế nào?” Lý Tứ Hải quay đầu qua hỏi Bộ trưởng Hình.

Bộ trưởng Hình không trả lời, Lý Tứ Hải tự nói một mình: “Hô mưa gọi gió mấy chục năm, không phải nói ngoa, người khác còn chẳng biết rõ hắn ta là nam hay nữ, hành tung của hắn, làm sao Đỗ Tu Hải có thể biết được chứ?”

“Anh cũng đừng quá xem nhẹ người khác như vậy!” Bộ trưởng Hình không đồng tình nói, “Dù thế nào đi nữa, Đỗ Tu Hải cũng là tinh anh trong nội bộ cơ quan an ninh. Mặc dù không nổi tiếng như Quan Thành Quân và Hình Chí Đông, nhưng thành tích của anh ta trong những năm qua cũng rất nổi bật, bằng không tại sao lại chuyên trách một Vụ được!”

“Cậu hiểu rõ mà còn giả vờ hồ đồ sao?” Lý Tứ Hải cười nhạt một tiếng, nói tiếp: “Cậu tư vì theo tôi mà không muốn tiếp tục thăng tiến, nếu không chức vụ sao có thể thấp hơn Đỗ Tu Hải được? Quan Thành Quân phụ trách Sở đặc nhiệm, nhưng trọng trách đâu hề thua kém Cục trưởng?”

“Đây cũng không phải nhân tố để phủ nhận năng lực của người ta! Anh quá võ đoán rồi!” Bộ trưởng Hình lại nói.

“Là cậu lấy chức vụ so sánh trước!” Lý Tứ Hải trợn tròn mắt, bất mãn nói: “Cậu thế này là chống đối phải không?”

“Được rồi, được rồi.” Bộ trưởng Hình xua tay nói: “Chúng ta không tranh cãi nữa, anh hãy phân tích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc anh nghi ngờ Đỗ Tu Hải điều gì?”

“Hãy giúp tôi nhìn xem biểu cảm của cậu ta có vấn đề gì không?” Lý Tứ Hải chỉ vào màn hình nói: “Cậu thẩm vấn nhiều phạm nhân hơn tôi, phân tích biểu cảm khuôn mặt chắc chắn thạo hơn tôi!”

“Trước đây tôi thẩm vấn quan viên, sao có thể sánh được với tinh anh của cơ quan an ninh chuyên nghiệp?” Bộ trưởng Hình nhìn màn hình nói.

“Đừng quá khiêm tốn! Tôi thấy rằng có một số con sâu hại còn tinh ranh hơn cả phần tử gián điệp chuyên nghiệp!” Lý Tứ Hải lại nói.

“Tôi cho rằng tìm một chuyên gia thì vẫn ổn thỏa hơn!” Bộ trưởng Hình quay đầu lại nhìn Lý Tứ Hải nói, “Tôi và anh đều không phải chuyên gia phân tích, còn chưa thể gọi là kẻ nửa vời, huống hồ Đỗ Tu Hải cũng không phải nhân vật bình thường. Tuổi còn trẻ mà đã có thể phụ trách một Vụ, không hề thua kém tôi và anh năm xưa!”

“Anh cũng biết cấp bậc của anh ta, và cũng coi như là nhân viên trực tiếp dưới quyền tôi, bảo người mình đi điều tra người mình, bất luận là vì lí do gì chắc chắn cũng sẽ khiến lòng người lo lắng, sao tôi dám để người dưới quyền mình đi phân tích chứ?” Lý Tứ Hải lại thở dài nói, “Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, thận trọng một chút thì tốt hơn. Nếu không tôi cũng đã không để một mình Tư Hình xử lý công việc!”

Bộ trưởng Hình cúi đầu ngẫm nghĩ sau đó đành gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio