Điệp Viên Kỳ Quái

chương 161: kiêng dè

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Tứ Hải về lại thư phòng, châm một điếu thuốc, đây là một điều rất hiếm thấy vì ông đã cai thuốc được rất nhiều năm rồi. Không phải vì hút thuốc rất có hại cho sức khỏe mà là vì người hút thuốc, trên người thường có mùi thuốc.

Lý Tứ Hải hít mạnh một hơi, kết quả bị sặc ho liên tục. Đã nhiều năm không hút thuốc, bất ngờ hút thuốc chắc chắn sẽ không quen.

Lý Tứ Hải dập đầu thuốc, khẽ thở nhẹ, trong đầu suy nghĩ vấn đề của Tống Triều Dương.

Sau Tết, ông giao vấn đề nhập hộ khẩu và vấn đề nhập học của Tống Triều Dương cho Lý Hương Quân giải quyết. Sau đó, ông căn bản cũng không hỏi tới, có người tới thời gian quy định sẽ báo cáo tình hình của Tống Triều Dương cho ông. Điều này không phải là vì không không quan tâm tới Tống Triều Dương mà là vì Tống Triều Dương quá quan trọng đối với ông, Lý Tứ Hải sợ rằng mình quá chú ý tới cậu ta sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Thân phận của Tống Triều Dương tới nay là bí mật lớn nhất của ông, ông không hề tiết lộ với ai, bao gồm cả người có quan hệ sinh tử với mình là Bộ trưởng Hình. Bởi vì có thêm một người nữa biết được sẽ có thêm một phần nguy hiểm bị bại lộ. Điều Lý Tứ Hải lo lắng nhất chính là khiến người của mình, cũng chính là nhân viên trong cơ quan an ninh biết được thân phận của Tống Triều Dương. Nhưng ông không ngờ rằng chỉ một thời gian ngắn ngủi, thân phận của Tống Triều Dương đã có nguy cơ bị bại lộ.

Điều nguy hiểm nhất trong đó chính là Tống Triều Dương đã gián tiếp lọt vào trong tầm nhìn của anh ruột Lý Tam Giang của ông.

Thân phận của Tống Triều Dương quá nhạy cảm, bất luận là thân phận thật trước đây hay là thân phận giả bây giờ đều có thể dùng để làm rất nhiều rất nhiều việc.

Ông rất rõ năng lực của Lý Tam Giang. Tuyệt đối không giống như những gì người trong cơ quan an ninh tưởng tượng: Tuổi tác cao, kiến thức lạc hậu, không theo kịp thời đại. Nếu nói Lý Tứ Hải kiêng dè ai nhất, trong cơ quan an ninh, Lý Tam Giang tuyệt đối đứng hàng đầu tiên, kiêng dè hơn cả Hướng Đông Nam.

Hướng Đông Nam tuy phần lớn cuộc đời làm công tác tình báo nhưng trên người ông ta có dấu ấn quân nhân rõ rệt. Tốt là tốt, xấu là xấu, biểu hiện rất rõ ràng. Nói khó nghe chính là quá ngay thẳng. Thực ra, xét về tính đặc thù của ngành nghề ông ta làm, đây cũng là khuyết điểm rõ ràng.

Lý Tam Giang tính tình thận trọng đa nghi, lại rất kín kẽ, rất có kinh nghiệm và khôn khéo, biết mua chuộc lòng người, khuyết điểm trên người không rõ ràng. Nói chính xác là Lý Tam Giang bảo vệ nhược điểm của mình quá tốt.

Vì thân phận của Tống Triều Dương quá nhạy cảm, Lý Tứ Hải căn bản không dám giao việc của Tống Triều Dương cho người khác xử lý, ở việc này, người ông có thể tin tưởng chỉ có Lý Hương Quân và Tư Hình.

Nhưng thân phận của Tư Hình có chút đặc biệt, dễ thu hút sự chú ý hơn cả Lý Hương Quân. Huống hồ so với Lý Hương Quân, kinh nghiệm xử lý việc này của Tư Hình kém hơn một chút. Dù sao thì Tư Hình không có nhiều các mối quan hệ xã hội như Lý Hương Quân, vì thế Lý Tứ Hải đành phải để Lý Hương Quân xử lý việc này.

Việc này nếu như lọt vào tai Lý Tam Giang, có khiến Lý Tam Giang nghi ngờ hay không?

Thân phận hiện giờ Lý Tứ Hải sắp xếp cho Tống Triều Dương có chút đặc biệt. Theo quy định, sẽ là do cơ quan an ninh chuyên trách phụ trách giải quyết, nhưng ông lại giao cho Lý Hương Quân, điều này khiến người biết nội tình không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Phải giải thích thế nào? Lẽ nào nói là người thân?

Ông và Lý Tam Giang là anh em ruột, cùng một mẹ sinh ra, có người thân nào của ông mà Lý Tam Giang không biết chứ?

Trong đầu Lý Tứ Hải bất ngờ lóe lên một tia sáng, xuất hiện bóng dáng của người dì.

Đúng vậy, có thể nói là người thân của Nhược Phương, sao lại quên mất điều này chứ.

Khi sắp xếp thân phận cho Tống Triều Dương, chẳng phải cũng đã nghĩ tới điểm này sao?

Lý Tứ Hải lập tức vỗ tay, miệng nở nụ cười trút bỏ được gánh nặng, và còn có cả nét mừng rỡ khi gian kế thành công.

Cứ để Lý Tam Giang đau đầu đi, có lẽ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

Lý Tứ Hải tin tưởng tuyệt đối rằng, chỉ cần liên quan tới Nhược Phương, vợ hiện tại của mình, cũng chính là người dì đang cùng Lý Hương Quân ăn cơm, thì cho dù Lý Tam Giang có nghi ngờ thế nào đi nữa cũng không dám thò tay về phía Tống Triều Dương, cho dù ngấm ngầm cũng không dám, bởi vì mình tuyệt đối sẽ có thể làm đến mức một mất một còn.

“Cốc cốc cốc…” Bên ngoài có tiếng gõ cửa, còn có cả giọng của Lý Hương Quân.

“Ba, con vào nhé!” Lý Hương Quân gọi ở ngoài cửa.

“Vào đi!” Lý Tứ Hải đáp.

Sau khi Lý Hương Quân bước vào liền ngồi trên chiếc ghế mây trong thư phòng, hít hơi thật mạnh, sau đó lại ngạc nhiên hỏi: “Ba, ba hút thuốc sao?”

“Ba con hút thuốc thì có gì to tát chứ?” Lý Tứ Hải trừng mắt lườm Lý Hương Quân, nói thản nhiên như không.

Lý Hương Quân há miệng, nhưng lại thôi không nói gì cả. Lý Hương Quân nghi ngờ rằng việc của Tống Triều Dương khiến ba mình phải nhọc lòng suy nghĩ.

“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc!” Lý Tứ Hải ngắt ngang những suy nghĩ vẩn vơ của Lý Hương Tư.

“Vâng!” Lý Hương Quân đáp một tiếng, nói với Lý Tứ Hải: “Ba, ba có việc gì cần dặn dò, con nghe đây!”

“Vụ án của Tống Triều Dương điều tra tới đâu rồi?” Lý Tứ Hải hỏi.

Lý Hương Quân liền nói sơ qua về vụ án, nói cả hai lựa chọn mà Đội trưởng Tiết phân tích.

Lý Tứ Hải khẽ nhíu mày, ngón tay gõ trên mặt bàn, phát ra tiếng lạch cạch.

Thấy Lý Tứ Hải trầm tư, Lý Hương Quân không lên tiếng làm phiền, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Sau vài phút, Lý Tứ Hải mới nói: “Khuyên Tống Triều Dương, ra ngoài sớm!”

“Vâng, con biết rồi!” Lý Hương Quân đáp.

“Với năng lực hiện tại của phía cảnh sát, trong thời gian ngắn sẽ không bắt được hai kẻ mạo danh giáo viên và bác sỹ này đâu!” Lý Tứ Hải nói tiếp, “Phong cách làm việc của hai kẻ này rất giống với gián điệp hoặc đặc công chuyên nghiệp, phương pháp theo dõi thường lệ không có tác dụng gì với chúng cả!”

“Đúng là những kẻ chuyên nghiệp thật sao?” Lý Hương Quân trợn tròn mắt, có chút kinh ngạc nói: “Tống Triều Dương và Đội trưởng Tiết đều nói rằng hai người này rất chuyên nghiệp, thì ra đúng là chuyên nghiệp như vậy!”

Lý Tứ Hải khẽ nhướng mày nhưng không mấy rõ rệt, nói với Lý Hương Quân: “Sau khi xong việc hãy cám ơn chú Tiết của con, người ta đã giúp con một việc lớn!”

“Việc này không cần ba nói con cũng biết phải xử lý thế nào!” Lý Hương Quân làm mặt hề với ba mình.

“Còn có một số thông tin liên quan tới Tống Triều Dương, trước đây chưa nói với con, là vì không ngờ Tống Triều Dương lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ba sẽ cho người sắp xếp ra, con mang về xem cẩn thận! Còn cả người của tập đoàn Đỉnh Lập cử tới, con hãy nghĩ cách sắp xếp để anh ta gặp mặt Tống Triều Dương. Đương nhiên cũng nhất định phải có được sự đồng ý của Tống Triều Dương mới được.” Lý Tứ Hải lại nói.

“Ba, con biết rồi!” Lý Hương Quân liền đáp lời.

“Sau khi xong con hãy đọc kĩ tài liệu, đừng tưởng rằng đây là một việc đơn giản, quan trọng nhất là phải nói trước với Tống Triều Dương một tiếng.” Lý Tứ Hải nhíu mày nói.

Trước đây Lý Tứ Hải không ngờ rằng Tống Triều Dương lại lọt vào tầm mắt của Lý Tam Giang nhanh như vậy. Cũng may thân phận của Tống Triều Dương không có bất cứ sơ hở nào, điều quan trọng nhất lúc này chính là để Tống Triều Dương hiểu đầy đủ thân phận hiện giờ của mình trước khi có người đi điều tra thân phận của cậu ta.

“Được rồi, đi làm việc của con đi!” Lý Tứ Hải bực bội xua tay như đuổi ruồi, “Có thời gian hãy thường xuyên về nhà, cho dù không về với ba thì cũng về với dì con, nuôi đứa con không bằng nuôi con chó!”

“Ba, ba còn cứ nói vậy nữa là con giận đấy!” Lý Hương Quân giả bộ tức giận, thực ra là đang làm nũng. Kì thực cô cũng biết, thời gian gần đây mình đúng là đã thiếu quan tâm tới ba và dì.

“Mau biến đi!” Lý Tứ Hải trừng mắt, sao ông có thể không nhận ra Lý Hương Quân đang chột dạ.

“Hừm!” Lý Hương Quân lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy vung đuôi tóc, bước trên đôi giày cao gót, ngẩng đầu đi ra khỏi thư phòng.

“Dì ơi, con đi đây!” Lý Hương Quân chào dì, nhưng lại bị dì gọi lại. Hai người thì thầm một hồi lâu trong phòng khách, khi Lý Hương Quân rời đi, dáng vẻ giống như luống cuống bỏ chạy.

“Anh nói xem, con gái lớn những hai tư hai lăm tuổi rồi mà vẫn không mau mau tìm bạn trai đi!” Dì cầm khăn, nói với Lý Tứ Hải vừa bước ra khỏi thư phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio