Điệp Viên Kỳ Quái

chương 201: phát điên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Triều Dương nhìn Mục Đức Cao bằng ánh mắt hững hờ, cậu chẳng ngờ là mình còn chưa tìm cậu ta gây rắc rối thì thôi, cậu ta đã tự nhảy ra rồi.

“Mục Đức Cao, cậu ra oai gì ở đây thế?” Lý Tương Tư chán ghét nhìn Mục Đức Cao, cao giọng nói.

Tuy Tống Triều Dương không nói với cô chuyện cậu biết chắc chắn đến % là mình bị Mục Đức Cao hãm hại. Nói chính xác hơn thì Tống Triều Dương nhận định thẳng luôn Mục Đức Cao chính là hung thủ đứng đằng sau, tiếc là cậu không có chứng cứ.

Nhưng Hứa Tất Thành đã sớm phân tích với Lý Tương Tư chuyện này do Mục Đức Cao gây ra. Mà nguyên nhân rất đơn giản, chính bởi cô qua lại quá thân thiết với Tống Triều Dương nên Mục Đức Cao nảy sinh lòng đố kỵ.

Mục Đức Cao dùng thủ đoạn nham hiểm để hãm hại Tống Triều Dương, điều này đã vượt qua mức giới hạn tâm lý của Lý Tương Tư.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Mục Đức Cao lại là con người nham hiểm đến vậy.

Vì vậy mà trong quãng thời gian Tống Triều Dương không ở trường, cô chưa từng nhìn Mục Đức Cao tử tế lấy một lần. Chỉ cần Mục Đức Cao vừa tìm cô nói chuyện thì sẽ lập tức bị cô nạt lại. Mục Đức Cao hận thấu xương, cơn thịnh nộ vẫn luôn tích tụ lại nhưng lại chẳng có chỗ nào để phát tiết. Vậy nên khi Mục Đức Cao nhìn thấy Tống Triều Dương thì cậu ta tựa như đã tìm được chỗ để trút giận.

Mục Đức Cao đã tức giận đến nỗi mất hết lý trí, cậu ta bước thẳng tới trước bàn học của Tống Triều Dương và Lý Tương Tư, ánh mắt cậu ta tựa như lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tống Triều Dương rồi lại dùng ánh mắt dịu dàng hơn một chút nhìn sang Lý Tương Tư, ngữ khí vẫn vô cùng lạnh lùng.

“Các cậu như vậy không ảnh hưởng đến việc người khác học bài sao?”

“Hê hê hê…” Lý Tương Tư phát ra một tràng cười khẩy rồi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mục Đức Cao, cô nói: “Lớp trưởng còn đang nhìn chẳng nói gì thì thôi, cậu có quyền gì chứ? Cậu là cái thá gì…”

Tính cách của Lý Tương Tư trái khoáy, cô thường xuyên ăn to nói lớn, tự xưng bà đây nhưng dù gì thì môi trường giáo dục và sinh trưởng của cô cũng rất tốt nên về cơ bản cô chưa từng nói gì khó nghe với bạn bè hay các bạn trong lớp. Tất nhiên nguyên nhân chính vẫn là vì không ai dám gây sự với cô.

Nhưng vì cô mà Mục Đức Cao hại Tống Triều Dương suýt phải ngồi tù, bây giờ lại vì cô mà Mục Đức Cao bắt nạt các bạn trong lớp, nên thực sự là Lý Tương Tư không nhịn được nữa, cô chưa bao giờ căm ghét ai đến vậy.

Mặt Mục Đức Cao lúc thì tái mét, lúc lại trắng bệch, môi tức đến nỗi tím tái run lập bập.

Trong trường này chưa từng có ai dám nói trước mặt cậu là “Cậu là cái thá gì?” Dùng loại lời nói như thế này mà dây vào cậu thì hoặc là bị cậu hành cho phải ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là bị cậu xử đến mức phải rời khỏi trường.

Thế nhưng câu nói như này lại thốt ra từ miệng Lý Tương Tư, đây là sự đả kích quá lớn với Mục Đức Cao.

Trực giác của cậu mách bảo bằng Lý Tương Tư có thể nói ra câu này với cậu thì có nghĩa là quan hệ bình thường giữa hai người họ không thể nào hàn gắn được nữa rồi, chứ đừng nói đến việc yêu nhau.

Nữ thần mà cậu yêu mến lại nói ra câu nói quá đáng như vậy, hơn nữa thì niềm hy vọng lớn nhất trong lòng sau khi dùng mọi thủ đoạn, tốn biết bao tâm huyết lại tựa như một cái bong bóng khổng lồ, chớp mắt tan thành mây khói. Mục Đức Cao cảm giác như ngọn lửa tức giận bốc ngùn ngụt lên đầu khiến cậu ta hận một nỗi không thể huỷ diệt được tất cả mọi thứ trước mắt mình. Kể cả có xé toạc cả thế giới này ra thì cũng không thể nguôi đi cơn thịnh nộ của cậu.

Đôi mắt của Mục Đức Cao trợn tròn lên, hai con ngươi tựa như sắp long ra đến nơi vậy, hai hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh ken két khiến người ta phải rùng mình. Ngũ quan trên mặt cậu ta trở nên nhăn nhúm méo mó giống như bị cắt một bộ phận nào đó ra xong lại bị người ta vằn vò rồi đập lên mặt vậy.

Lớp học im phăng phắc bởi tất cả học sinh đều chưa ai từng trông thấy bộ dạng đáng sợ này của Mục Đức Cao, thậm chí họ còn cảm nhận được nộ khí toát ra từ người cậu.

“Mẹ nhà mày, tao giết chết mày!” Mục Đức Cao chỉ tay vào Tống Triều Dương rồi nặn ra mấy chữ, tay kia thuận đà cầm hộp bút trên bàn của Lý Tương Tư lên rồi ném thẳng vào mặt Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương hơi nghiêng đầu tránh được hộp bút mà Mục Đức Cao ném đến. Hộp bút văng vào bức tường đằng sau Tống Triều Dương rồi kêu “bốp!’ một tiếng rất to, bút mực, thước kẻ và các thứ khác rơi đầy xuống đất, một cái compa bật nảy lại vừa hay rơi xuống trên bàn trước mặt Mục Đức Cao.

Trông thấy Tống Triều Dương chẳng hề hấn gì, lý trí của Mục Đức Cao lúc này hoàn toàn đã bị cơn thịnh nộ lất át, cậu ta cầm cái compa ở trên mặt bàn lên, một chân giẫm lên ghế của Lý Tương Tư rồi phi người lên chọc cái compa về mắt của Tống Triều Dương.

Các bạn học đều sợ hãi đến mức ngây ra, họ hoàn toàn chẳng ngờ là Mục Đức Cao lại cầm compa chọc vào mắt Tống Triều Dương. Kể cả bọn họ không vì kinh hãi mà ngây ra thì cũng chẳng kịp phản ứng nữa rồi.

Bởi động tác của Mục Đức Cao quá nhanh, từ ném cái hộp bút về phía Tống Triều Dương cho đến việc cầm compa lên rồi phi người bổ nhào vào Tống Triều Dương, tất cả những việc này đều chỉ xảy ra trong vòng vài giây.

Không ai biết Mục Đức Cao từng tập võ, hơn nữa trình độ cũng chẳng thấp.

Nhưng nếu để so sánh với Tống Triều Dương thì Mục Đức Cao chẳng phải là chỉ kém có một chút.

Đáng tiếc là Mục Đức Cao đã bị cơn thịnh nộ làm cho u mê đầu óc, cậu ta không còn chút lý trí nào nữa, hơn nữa Mục Đức Cao lại càng phán đoán sai tình thế lúc này.

Do cậu thông qua việc cha mình là Mục Hán không điều tra ra được bất kỳ thông tin gì có liên quan tới Tống Triều Dương, nên vẫn cứ tin là Tống Triều Dương chẳng qua chỉ là một học sinh không quyền không thế, lần này có thể bình an vô sự thoát nạn hoàn toàn là nhờ vào Lý tương Tư.

Bởi vậy mà Mục Đức Cao nhận định rằng Tống Triều Dương chỉ là một kẻ ăn bám, còn bản thân cậu ta lại là một cái tên nổi đình nổi đám trong trường, cậu không tin là Tống Triều Dương chưa từng nghe tới. Do đó mà Mục Đức Cao cho rằng kể cả Tống Triều Dương có nghi ngờ mình thì cậu ta cũng chẳng dám làm gì mình. Cũng chính vì lẽ đó mà Mục Đức Cao không tin là mình đánh không lại Tống Triều Dương, nên vẫn dám xông về phía Tống Triều Dương.

Cậu ta không tin là sau khi mình thất thủ thì Tống Triều Dương sẽ mạnh tay.

Còn một nguyên nhân nữa đó là Mục Đức Cao vẫn không biết về thân thủ của Tống Triều Dương. Cậu ta chưa từng tận mắt trông thấy Tống Triều Dương ra tay với người khác, việc mà Tống Triều Dương xử lý đám anh em Ngũ Phúc cũng chỉ là nghe người ta kể lại. Mục Đức Cao nghĩ là người ta đã thổi phồng lên về thân thủ của Tống Triều Dương, khả năng là còn phóng đại quá đà. Do vậy mà Mục Đức Cao cho rằng nếu Tống Triều Dương bất ngờ bị tấn công mà không phòng bị thì khả năng lớn là cậu ta không thể né được.

Vốn dĩ Mục Đức Cao định đợi đến lúc Tống Triều Dương ra ngoài sẽ bảo mấy kẻ lưu manh có thân thủ tốt của Vương Hưng Nghiệp hay cha âm thầm ra tay với Tống Triều Dương, nhưng hôm nay quả thực là Mục Đức Cao không nhịn nổi nữa rồi.

Còn như hậu quả của việc Tống Triều Dương bị cậu đánh trọng thương hay bị cậu giết là gì thì Mục Đức Cao cũng chẳng kịp suy nghĩ. Hoặc giả trong tiềm thức của mình, một học sinh có gia cảnh bình thường không quyền không thế như Tống Triều Dương kể cả có bị cậu ta giết thì dựa vào quyền thế của gia đình, cha cũng có thể xử lý ổn thoả.

Dường như Tống Triều Dương căn bản chẳng ý thức được nguy hiểm trước mắt mình, cậu còn chẳng có ý định né. Trong con mắt quan sát của các bạn xung quanh, cái compa trong tay Mục Đức Cao đang đâm vào mắt của Tống Triều Dương.

Khi cái compa trong tay Mục Đức Cao sắp sửa chọc vào mặt mình thì tay trái của Tống Triều Dương nhanh như chớp vung lên, năm ngón tay cong nhẹ giống như móng vuốt sắt. Dưới con mắt của người bình thường thì chỉ thấy bỗng có một đường vút lên không trung tóm lấy cái tay đang cầm compa của Mục Đức Cao.

Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp!” khẽ vang lên, cổ tay đang cầm compa của Mục Đức Cao bị Tống Triều Dương tóm chặt trong lòng bàn tay. Tống Triều Dương hạ trọng tâm, hai mũi chân hơi hẹp vào trong, ngực cậu vươn thẳng, xoay eo dồn toàn bộ sức lực vào năm ngón tay trái.

“Rắc!” một tiếng, âm thanh rõ ràng đến mức vọng đến tai của tất cả mọi người. Các bạn trong lớp còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mục Đức Cao thét lên xé nóc nhà tựa như khi đồ tể chọc tiết lợn vậy.

Cái compa trong tay Mục Đức Cao rơi xuống đất, toàn thân cậu ta dường như nhũn ra, tấm thân đang phi về hướng Tống Triều Dương rơi “rầm!” xuống bàn, cánh tay phải vẫn đang bị Tống Triều Dương siết chặt.

“A, tay của tôi…” Mục Đức Cao thét lên thảm thiết, đau đến mức toàn thân run rẩy. Khuôn mặt vốn đỏ bừng vì tức giận trong chốc lát đã trở nên tái mét, mồ hôi trên trán không ngừng lấm tấm rỏ xuống, khuôn mặt vẫn dữ tợn như vậy.

“A….” Mục Đức Cao lại thét lên hai tiếng rồi ngừng lại, cậu ta nghiến chặt răng rồi gắng gượng chịu đau, cổ họng nặn ra tiếng gầm tựa như dã thú.

Tống Triều Dương hơi ngạc nhiên nhìn Mục Đức Cao, cậu đánh giá cao cậu ta! Cậu chẳng ngờ Mục Đức Cao trông như một tiểu sinh nho nhã, điềm tĩnh không những có chút thân thủ mà lại còn có vài phần cứng cỏi.

Bởi Tống Triều Dương đã bóp nát xương cổ tay của Mục Đức Cao.

Nỗi đau này không phải cái mà người bình thường có thể chịu đựng nổi.

Bởi không chỉ đơn giản là gãy xương, Tống Triều Dương còn gần như đã dồn toàn bộ sức lực vào lòng bàn tay nắm lấy khớp cổ tay của Mục Đức Cao, thậm chí có thể nói là xương cốt vỡ lìa. Bình thường người ta hay nói mười ngón tay đi liền với trái tim, chỉ cần bị thương một đầu ngón tay thôi người thường đã không chịu nổi rồi.

Mục Đức Cao gắng nhịn cơn đau, hai mắt vằn lên những vạch máu màu đỏ, trợn lên nhìn chằm chằm vào Tống Triều Dương.

“Tống Triều Dương, mày chết chắc rồi… tao thề…” Mục Đức Cao nặn ra vài chữ từ kẽ răng.

“Mục Đức Cao, cậu điên rồi à?” Lý Tương Tư bị doạ cho khiếp vía cuối cùng cũng hoàn hồn lại, mặt mũi trắng bệch.

Lúc này, cô vẫn không dám tin là Mục Đức Cao lại dám đâm compa vào mắt Tống Triều Dương, điều này có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng của Tống Triều Dương.

Các bạn trong lớp cũng đã định thần lại, kêu lên những tiếng khiếp sợ, suýt chút nữa bọn họ đã nhìn thấy Mục Đức Cao giết người.

“Hê hê hê…” Mục Đức Cao bật cười: “Đúng đấy, tôi điên rồi!”

Tống Triều Dương buông tay Mục Đức Cao ra, Mục Đức Cao hơi giơ cái tay bị bẻ gãy lên, tay kia dùng sức bấu vào bàn rồi đứng thẳng người dậy.

Mục Đức Cao nở một nụ cười tàn nhẫn nhìn Tống Triều Dương, dường như khuôn mặt xinh đẹp này của Tống Triều Dương đã khắc sâu trong não của cậu ta. Mãi một lúc lâu sau, cậu ta mới quay đầu sang nhìn Lý Tương Tư.

“Mày là đồ đê tiện…” Mục Đức Cao nhìn Lý Tương Tư rồi nghiến răng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio