"Lãnh đạo!” Sau khi điện thoại kết nối, Mục Hán liền kêu lên.
“Bây giờ tôi cần biết mọi thông tin trước sau liên quan tới vụ việc này, tôi gửi anh địa chỉ, anh mau chóng tới đây, đích thân nói cho tôi nghe toàn bộ sự việc!”
“Vâng, tôi sẽ lập tức đi ngay!” Mục Hán nói trong điện thoại.
“Khi ra ngoài hãy chú ý một chút, xem có bị bám đuôi không.” Đỗ Tu Hải nói.
“Tôi hiểu rồi.” Mục Hán trả lời một câu sau đó ngắt điện thoại.
Dòng xe lúc dừng lúc chạy, thời gian trôi đi rất nhanh, sau khi chạy xe hơn một giờ đồng hồ, Đỗ Tu Hải liền rẽ vào con đường đi ra ngoại ô.
Xe ở đây tương đối ít, tốc độ chạy xe nhanh hơi rất nhiều.
“Tít, tít, tít…” Điện thoại thông dụng mang theo người của Đỗ Tu Hải đổ chuông, Đỗ Tu Hải liền giảm tốc độ xe lại, cầm điện thoại lên, nội dung tin nhắn chỉ hiển thị hai chữ cái “OK”, mặc dù là số lạ nhưng Đỗ Tu Hải biết, tin nhắn này do Tiểu Đào gửi tới.
“Gửi qua đây!” Đỗ Tu Hải trả lời, sau đó từ từ lái xe dựa sát lề đường. File được gửi tới rất nhanh, chỉ mất không tới ba phút, Tiểu Đào đã gửi toàn bộ tài liệu điều tra được cho Đỗ Tu Hải.
Đỗ Tu Hải mở tài liệu ra, hiện ra trước mắt anh trước tiên là một tấm ảnh của Tống Triều Dương, theo Đỗ Tu Hải, ngoài gương mặt quá mức đẹp trai ra thì không còn điểm gì đặc biệt cả.
Nhưng Đỗ Tu Hải thấp thoáng có cảm giác, tại sao khi mình nhìn thấy gương mặt đẹp trai trong điện thoại này lại có cảm giác hơi quen thuộc.
Đỗ Tu Hải chưa xem ngay thông tin thân phận của Tống Triều Dương mà đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, từ từ dựa vào chỗ dựa của ghế lái.
Trong đầu không ngừng nghĩ đi nghĩ lại toàn bộ những thông tin có liên quan tới gương mặt Tống Triều Dương, nhưng một hồi lâu sau Đỗ Tu Hải vẫn không nghĩ ra bất cứ hình ảnh gì về Tống Triều Dương.
Anh chắc chắn rằng trước đây mình chưa từng gặp mặt Tống Triều Dương, anh lại mở điện thoại ra, bên dưới là thông tin chi tiết về Tống Triều Dương.
“Tống Triều Dương?” Đỗ Tu Hải thầm đọc tên Tống Triều Dương, tiếp tục xem tiếp.
Người Bảo Thị tỉnh Ký Bắc, đây là nơi sinh của Tống Triều Dương, thông tin rất chân thực, sau khi Tống Triều Dương sinh ra, cho tới khi bà qua đời, cậu ra nước ngoài, toàn bộ thông tin trong khoảng thời gian này, bao gồm nơi sinh sống cụ thể, mọi trường học từng đi học, thậm chí còn bao gồm một số khoảng thời gian và nhân vật quan trọng trong những năm qua.
Ví dụ như hàng xóm, bạn bè người thân, bạn học, giáo viên… của cậu đều được ghi lại tường tận, nhưng những ghi chép trong hai năm từ năm tuổi tới tuổi là hoàn toàn trống trơn.
Tài liệu hiển thị hai năm này cậu sống hoàn toàn ở nước ngoài, nhưng cụ thể là làm gì thì không điều tra được. Trên tài liệu thậm chí còn không nhắc tới Tống Trường Sinh và tập đoàn Đỉnh Lực.
Khi điều tra thông tin của cậu ta, Tiểu Đào không gặp khó khăn gì cả, ngược lại rất đơn giản, anh không hề điều tra thông qua con đường chính quy, hợp thức hóa mà thông qua các quan hệ cá nhân, thông qua phòng ban khác để điều tra những thông tin này.
Dựa vào quyền uy của phòng ban này, bất luận là Đỗ Tu Hải hay Tiểu Đào đều cho rằng phần tài liệu này không thể nào là giả, tin rằng là phần còn thiếu không phải là phần họ có thể tìm hiểu.
Hai người đương nhiên không thể nào biết được Tống Trường Sinh là người nước ngoài hữu hảo, là nhà tư bản có quyền thế, có mối quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo cấp cao. Những thông tin liên quan tới người nhà ông, ngoài những điều có thể công khai ra, những thông tin không thể công khai chắc chắn đều được liệt vào hàng tuyệt mật.
Huống hồ bây giờ mọi hồ sơ và thông tin liên quan tới Tống Triều Dương đều được Lý Tứ Hải đích thân sắp xếp, rất ít người biết được, những điều muốn để người khác nhìn thấy cũng không hề thiếu, những điều không muốn để người khác nhìn thấy, cho dù thân phận và địa vị như Bộ trưởng Hình cũng tuyệt đối không thể điều tra ra được chứ đừng nói là Đỗ Tu Hải.
“Hử? Quan hệ không phức tạp, chắc chỉ là người bình thường!”
Đỗ Tu Hải xem xong tài liệu, trong lòng nghĩ thầm, ngoài hai năm ra nước ngoài là trống ra, mọi thông tin khác xem ra cũng không có chỗ nào bất thường cả.
Điểm duy nhất khiến người ta cảm thấy khác với người thường là Tống Triều Dương từ nhỏ là trẻ mồ côi, không, phải nói là thời gian ba mẹ ở bên cậu ta rất ngắn ngủi.
Đỗ Tu Hải tắt tài liệu liên quan tới Tống Triều Dương lại, mở một phần tài liệu khác, so sánh hai bên, nội dung phần tài liệu này vô cùng ít, vô cùng đơn giản, nhìn qua sẽ hiểu rõ.
“Đúng rồi!” Đỗ Tu Hải lập tức phát hiện ra điểm không đúng, trong phần tài liệu vừa rồi không hề nhắc tới ba mẹ của Tống Triều Dương.
Chỉ nói là làm việc ở nước ngoài nhưng trong phần tài liệu này thì có nhắc tới, ba mẹ của Tống Triều Dương đã mất trong vụ tai nạn máy bay chấn động thế giới ba năm về trước.
“Tai nạn máy bay, tai nạn máy bay…” Đỗ Tu Hải lẩm bẩm hai lượt, sau đó khẽ nhíu mày.
Đỗ Tu Hải là nhân viên nội bộ, nhạy bén hơn người thường rất nhiều, mặc dù anh cũng nghe được những tin đồn tương tự nhưng điều này không cản trở anh nắm bắt được một số thông tin nhạy cảm trong nội dung tin đồn.
“Giữa hai người chắc không có quan hệ gì cả!” Đỗ Tu Hải thầm nhủ một câu, anh lắc đầu, tiếp tục xem tiếp.
Tài sản thừa kế nước ngoài, người thân, hộ khẩu, người ủy thác, Lý Hương Quân, văn phòng luật sư, Đỗ Tu Hải vừa xem tài liệu vừa chọn ra những từ ngữ quan trọng, dần dần phân tích ra được mối quan hệ bên trong. Sau khi xem xong anh liền dựa đầu vào chỗ dựa ghế lái, bắt đầu sắp xếp các điểm mấu chốt.
Sau chừng ba bốn phút, Đỗ Tu Hải mở mắt ra, khẽ thở phào một hơi, sự việc không nghiêm trọng như mình tưởng tượng. Nếu như những thông tin trong tài liệu không sai, các mối quan hệ và thân thế của Tống Triều Dương không quá phức tạp, quan hệ với Lý Hương Quân cũng không thân mật, vốn dĩ chỉ là quan hệ giữa người ủy thác và người được ủy thác, mình chẳng qua chỉ là lo lắng viển vông.
Từ trước tới nay, áp lực cực lớn khiến anh luôn trong trạng thái chim sợ cành cong, gặp chút động tĩnh cũng trở nên lo sợ, lần này cũng tương tự vậy.
Đỗ Tu Hải cho rằng mình cũng có hiểu biết đôi chút về Lý Hương Quân, Lý Hương Quân rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, vô cùng thông minh. Phần lớn có thể là do bẩm sinh, một bộ phận còn lại đương nhiên là kết quả bồi dưỡng từ nhỏ của Lý Tứ Hải. Lý Hương Quân mặc dù xuất thân trong gia đình đặc biệt như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe thấy cô lợi dụng thân phận và sức ảnh hưởng của ba mình đề làm việc gì đó quá giới hạn. Cho nên con đường cô đi từ trước tới giờ luôn vô cùng thuận lợi, vô cùng bằng phẳng, dường như không gặp phải bất cứ trở ngại nào quá lớn.
Vì chịu sự ảnh hưởng của ba mình nên cô có trong tay các mối quan hệ vô cùng lớn mạnh. Vì phong cách đối nhân xử thế và giải quyết công việc của Lý Tứ Hải tương đối đặc biệt, chỉ cần là người từng ở bên cạnh ông hoặc tiếp xúc với ông, thời gian lâu dần, không một ai là không cảm thấy bội phục và kính nể ông. Điều đó cũng khiến cho phàm là việc liên quan tới Lý Tứ Hải, bao gồm cả Lý Hương Quân, những người khác đều chủ động giơ tay giúp đỡ.
Đỗ Tu Hải có thể tượng tượng ra được, sức mạnh mà Lý Hương Quân có thể điều động lớn tới cỡ nào, điểm này có lẽ ngay bản thân Lý Hương Quân cũng không ngờ tới được. Vì thế vừa rồi sau khi Mục Hán gọi điện cho Đỗ Tu Hải, Đỗ Tu Hải mới căng thẳng và sợ hãi như vậy.
Sự việc chưa phát triển tới mức tồi tệ như mình nghĩ, tình hình cũng không phức tạp và nguy hiểm tới vậy. Tâm trạng Đỗ Tu Hải lập tức dịu xuống, anh thấy rằng mình không nhất thiết phải vội vã đi gặp Mục Hán. Đỗ Tu Hải châm một điếu thuốc, lại cầm điện thoại vệ tinh của mình lên, gọi vào số của Tiểu Đào.