Điệp Viên Kỳ Quái

chương 93: phát hiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đúng là do tôi sơ xuất!” Đội trưởng Hàn liền kể lại đầu đuôi sự việc, không hề rũ bỏ trách nhiệm.

“Cậu nói luật sư của nghi phạm tên là gì?” Cục trưởng Diêu lại hỏi.

“Tên là Lý Hương Quân.” Đội trưởng Hàn thành thực trả lời.

Lý Hương Quân, Lý Hương Quân? Cục trưởng Diêu lặng lẽ lẩm bẩm hai lần, sau đó liền giật mình, cuối cùng đã nhớ ra Lý Hương Quân là ai.

“Cậu vừa nói người rút súng trong phòng giam tên là gì?” Cục trưởng Diêu sa sầm mặt hỏi tiếp.

“Họ Hứa, tên là Hứa Tất Thành.” Đội trưởng Hàn nói: “Nhìn thẻ ngành là trực thuộc ban ngành đặc biệt, chức danh cấp Sở Phó, không ghi rõ là chức vụ gì, rất có thể là làm công tác đặc biệt. Hơn nữa hình như có quen biết với luật sư Lý Hương Quân.”

“Có thể không quen biết sao? Cả nhà người ta đều làm nghề này!” Cục trưởng Diêu trong lòng chửi thầm, vì công việc, ông và Hứa Tất Thành từng gặp gỡ vài lần, cũng loáng thoáng biết được thân thế của Hứa Tất Thành.

“Hai người này có nói họ có quan hệ gì với nghi phạm không?” Cục trưởng Diêu lạnh mặt hỏi.

“Không nói!” Đội trưởng Hàn trả lời khẳng định: “Từ đầu tới cuối đều không hề nhắc tới, suy đoán theo tình hình thì quan hệ của hai người này với nghi phạm chắc không bình thường.”

Vì tên nhóc này mà có thể rút súng chỉ vào cảnh sát trong đội cảnh sát, quan hệ có thể bình thường sao? Cục trưởng Diêu lạnh lùng nghĩ.

“Còn có vấn đề gì nữa? Nói hết ra đi!” Cục trưởng Diêu trầm giọng nói. Cục trưởng Cục thành phố đã nhúng tay vào, vậy thì vụ án này chắc chắn không thể che giấu được bất cứ bí mật nào cả, sớm muộn gì cũng sẽ được điều tra rõ ràng. Huống hồ còn có Lý Hương Quân và Hứa Tất Thành, đội phó Triệu này chắc không giữ được rồi.

“Đúng là vẫn còn vấn đề, nhưng không chắc có phải là thật hay không!” Đội trưởng Hàn đắn đo rồi nói: “Nghi phạm khai rằng cậu ta bị người khác vu oan hãm hại. Cả việc anh Triệu dùng hình ép cung cũng là do người khác sai bảo, hơn nữa người sai bảo đội phó Triệu là thư ký Tôn.”

“Ai? Tôn Cương?” Cục trưởng Diêu giật mình sợ hãi, lớn tiếng hỏi.

“Đúng vậy!” Đội trưởng Hàn trả lời: “Nghi phạm nói rằng là cậu ta hỏi được từ đội phó Triệu!”

“Bốp!” Cục trưởng Diêu tức giận trợn tròn mắt, đập tay xuống bàn làm việc.

“Việc này tạm thời cậu đừng nói với ai cả, để tôi hỏi trước đã!” Sắc mặt Cục trưởng Diêu sa sầm nói.

Đội trưởng Hàn trầm ngâm một lát, cảm thấy vẫn cần phải báo lại việc này với Cục trưởng Diêu.

“Nghi phạm chắc có biết việc gì đó, khi thám tử Tiết của Chi cục khu Bắc tới ghi chép, nghi phạm đã truyền đạt thông tin gì đó với thám tử Tiết, nhưng rõ ràng là có né tránh chúng ta, tôi nghi ngờ, người vu oan đổ tội mà nghi phạm nghi ngờ rất có thể có quan hệ với người nào đó trong Cục công an khu chúng ta, hơn nữa nghi phạm cũng biết việc này.”

“Được, tôi biết rồi!” Cục trưởng Diêu mặt sa sầm, ngắt điện thoại.

Mấy phút sau, thư kí Tôn Cương của Cục trưởng Diêu gõ cửa bước vào.

“Cục trưởng, anh tìm tôi!” Vừa bước vào, Tôn Cương liền hỏi. Nhưng khi lại gần bàn làm việc, thấy sắc mặt khó coi của Cục trưởng Diêu, Tôn Cương lập tức giật mình.

Cục trưởng Diêu nhìn chằm chặp thư ký của mình, ánh mắt sắc lạnh giống như hai lưỡi kiếm khiến thư ký Tôn không khỏi rợn người, cuối cùng chột dạ nhìn qua chỗ khác.

Nhìn suốt một phút, Cục trưởng Diêu mới lên tiếng nói: “Vụ học sinh dùng ma túy ở trường Thực Nghiệm số là sao?” Giọng nói giống như gió đông lạnh giá, vô cùng đáng sợ.

“Cái gì… là sao cơ?” Thư ký Tôn ánh mắt né tránh hỏi.

“Bốp!” Một tiếng, Cục trưởng Diêu cầm điện thoại di động đặt trên mặt bàn lên ném vào đầu thư ký Tôn. Thư ký Tôn không kịp đề phòng, kêu lên một tiếng, dùng tay ôm trán, mắt lộ vẻ khiếp sợ.

“Ai cho phép cậu to gan như vậy? Mẹ kiếp, cậu có biết không, Cục trưởng Điền cấp thành phố cũng đã can dự! Mẹ kiếp, cậu muốn chết thì cũng đừng kéo tôi theo!” Cục trưởng Diêu giống như một con dã thú phát điên, trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu, dữ tợn chửi rủa. Ông ta ngay lập tức nghi ngờ thư ký của mình nhận hối lộ của người khác, cáo mượn oai hùm, mượn quyền thế của mình nên mới cố tình để gã Triệu của đội phòng chống ma túy dùng hình ép cung với Tống Triều Dương.

“Cục… Cục trưởng… tôi…” Nghe nói lãnh đạo cấp cao nhất của thành phố đã can dự, thư ký Tôn lập tức mất hết chủ ý.

“Mẹ kiếp, bây giờ hãy tới ngay phòng giám sát, nói rõ toàn bộ mọi việc, đừng ôm tâm lý ăn may, cậu có biết là những ai nhúng tay vào vụ án này không? Tới tôi cũng không dám đắc tội.” Cục trưởng Diêu gằn giọng quát lên.

“Nhưng… nhưng… là Kim Tiền bảo tôi làm vậy!” Thư ký Tôn sợ hãi nói.

“Ai? Kim Tiền?” Cục trưởng Diêu lập tức trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹt thở, không sao thở ra được.

“Là Kim Tiền gọi điện cho tôi nói rằng trường cậu ta có học sinh sử dụng ma túy, lại còn mang ma túy vào trường, có học sinh đã báo cảnh sát, gọi vào số điện thoại báo án của Chi cục khu Tây. Tên nhóc này hai ngày trước đã đánh cậu ấy, cậu ấy không nhịn được cơn giận này vì thế mới nhờ tôi sắp xếp báo thù…” Thư ký Tôn khai toàn bộ không dám giấu giếm.

Cục trưởng Diêu ôm ngực, ngồi bệt xuống ghế, một hồi lâu không định thần lại được.

“Cục trưởng… Cục trưởng…” Thư ký Tôn hoảng hốt, đỡ Cục trưởng Diêu, vuốt cho ông ta thở bình thường.

“Khốn kiếp…” Cục trưởng Diêu nghiến răng nghiến lợi chửi một câu, cũng không biết là chửi ai.

Nửa giờ sao, Diêu Kim Tiền hoảng hốt chạy tới Cục công an Chi cục khu Tây, xông thẳng tới phòng làm việc của Cục trưởng Diêu.

“Ba, ba sao vậy?” Diêu Kim Tiền vịn vào cửa phòng nghỉ trong văn phòng làm việc, thở dốc, vì chạy gấp nên mặt đỏ bừng.

“Anh Tôn nói rằng ba không được khỏe, rốt cuộc là sao vậy!” Diêu Kim Tiền hỏi Cục trưởng Diêu đang dựa vào đầu giường trong phòng nghỉ. Bên cạnh, ngoài thư ký Tôn ra còn có một người đàn ông khôi ngô lực lưỡng, là tài xế của Cục trưởng Diêu.

“Hơi tức ngực, cảm giác khó thở!” Cục trưởng Diêu thở gấp hai hơi, sắc mặt tái mét, nhìn giống như bị bệnh thật.

“Vậy tại sao không tới bệnh viện!” Diêu Kim Tiền vẻ mặt lo lắng, bước tới đầu giường hỏi Cục trưởng Diêu.

Cục trưởng Diêu nhìn tài xế, đưa mắt ra hiệu. Tài xế liền gật đầu, đóng cửa phòng nghỉ lại.

Diêu Kim Tiền không hề phát giác ra điều gì bất thường, còn tưởng rằng ba mình bị bệnh thật, chỉ mải lo lắng.

Nhân lúc Diêu Kim Tiền không chú ý, tài xế liền nhào tới, đẩy ngã Diêu Kim Tiền lên giường, thư ký Tôn cũng nhanh chóng xông lên, ấn chắt lấy hai tay Diêu Kim Tiền, Cục trưởng Diêu mau chóng ngồi dậy, lấy một chiếc còng tay ở dưới gối ra, cạch cạch hai tiếng, còng tay Diêu Kim Tiền ra sau lưng.

“A… đau…” Diêu Kim Tiền đau đớn kêu lên hai tiếng, căn bản không kịp phản ứng.

“Ba… ba làm gì vậy?” Diêu Kim Tiền xoay người lại, cố gắng giãy giụa nhưng phát hiện ra còng tay mình đã bị ba mình khóa chặt.

“Các cậu ra ngoài trông chừng, không được cho ai vào!’ Cục trưởng Diêu sắc mặt sa sầm nói với thư ký và tài xế.

Thư ký Tôn và tài xế gật đầu bước ra khỏi phòng nghỉ, đóng chặt cửa lại.

Nhìn ba mình tháo thắt lưng da cảnh sát thường dùng, trong mắt Diêu Kim Tiền ánh lên vẻ hoảng sợ, khiếp đảm nói: “Ba, ba muốn làm gì vậy? Rốt cuộc là sao vậy?”

“Là sao? Mẹ kiếp, mày gây họa lại còn tới hỏi tao?” Cục trưởng Diêu nghiến răng nghiến lợi, giơ thắt lưng da lên quất xuống người Diêu Kim Tiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio