Điều Mặc Sư

chương 7: trần lăng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiến đấu diễn ra quá nhanh, từ lúc bắt đầu đến bây giờ chỉ chưa đến giây. Irien bị thương chưa kịp phát động công kích tiếp theo thì Zhidan đã bị đánh chết. Sắc mặt hắn trở nên trầm trọng, nhưng sát khí thì càng nặng

"Không ngờ ta vẫn xem thường ngươi", Irien nói. "Nhưng ngươi bây giờ nỏ mạnh hết đà mà thôi"

Irien phất tay, một tia sáng bắn ra xuyên thủng đùi Hoa Nghiêm. Tay trái hắn, một thoi năng lượng đang tiếp tục hình thành. Trên tay phải, một cây đinh bằng ánh sáng xanh dần thành hình

Tạp phiến chủ lực của hắn không phải tấm tạp phiến bắn ra thoi năng lượng hắn sử dụng nãy giờ mà chính là cây đinh này. Đinh tiễn tạp, tạp phiến năm sao, kỹ năng duy nhất Đinh tiễn, lực công kích cấp năm đỉnh phong, phụ gia hiệu quả phá phòng %, phạm vi công kích m, phạm vi khóa mục tiêu m, thời gian tụ tập năng lượng giây, thời gian colddown giây. Irien sử dụng tấm tạp phiến đó lúc này không nghi ngờ là muốn một kích tất sát

Hoa Nghiêm nén đau đứng dậy, lúc nãy kỹ năng phòng thủ không còn nên thoi năng lượng đã dễ dàng xuyên thủng đùi y để lại một cái lỗ sâu không thấy đáy trên mặt đất

Bạo đạn tạp, kỹ năng Cao bạo đạn kích hoạt

Giữa hai tay Hoa Nghiêm, năng lượng bắt đầu tụ tập thành một quả bóng bầu dục màu đỏ

Sau giây, thoi năng lượng đã thành hình, Irien lại bắn ra. Tia sáng đâm thẳng vào trán Hoa Nghiêm. Tuy nhiên đầu là nơi có lực phòng ngự mạnh nhất nên nó chỉ có thể để lại một vết xước. Dù vậy uy lực vẫn khiến Hoa Ngiêm choáng váng

Irien thay năng lượng tạp cực nhanh, sau đó tiếp tục bắn ra một thoi năng lượng xuyên qua ngực Hoa Nghiêm

Hoa Nghiêm giống như một pho tượng mặc cho Irien có công kích bao nhiêu lần vẫn đứng sừng sững. Chỉ cần đầu không bị bắn xuyên, y vẫn có thể cầm cự một thời gian.

Bây giờ là chạy đua với thời gian, ai hoàn thành tụ năng lượng trước thì người đó thắng

Đột nhiên mắt Hoa Nghiêm lóe sáng, y gầm một tiếng đẩy quả bóng bầu dục đi. Quả bóng bay càng lúc càng nhanh, khí thế áp tới không gì sánh được

Irien vẫn rất bình tĩnh, hắn khởi động khí lưu tạp vừa tránh vừa lui cực nhanh, nháy mắt đã lùi xa m

Nhưng Cao bạo đạn được khóa mục tiêu vẫn đuổi theo như hình với bóng

Lùi được m ánh mắt Irien trở nên lạnh lẽo, nhiệm vụ của hắn là ám sát Trần Lăng chứ không phải Hoa Nghiêm. Hoa Nghiêm đoán được điều đó nên luôn chắn trước Trần Lăng, do đó hắn buộc phải dùng tới Đinh tiễn, mặc dù làm vậy sẽ cho Hoa Nghiêm cơ hội phản kích

Đinh tiễn tụ tập năng lượng lâu, nhưng lực xuyên thấu không gì sánh được, chỉ có nó mới có thể xuyên qua Hoa Nghiêm mà vẫn đủ lực tiêu diệt Trần Lăng. Lúc này Đinh tiễn đã sẵn sàng, Irien liền không do dự phóng ra

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Cao bạo đạn xuất hiện chắn trước mặt hắn. Hoa Nghiêm đã đoán được ý đồ của hắn

Phốc, phốc. Oanh

Cây đinh phóng ra như một tia sáng dễ dàng xuyên qua Cao bạo đạn, sau đó đâm thẳng vào đầu Hoa Nghiêm đánh y văng ngược ra sau mấy mét, tuy nhiên do bị Cao bạo đạn cản, nó đã không còn đủ lực để tiếp tục công kích Trần Lăng

Phía bên kia, Cao bạo đạn bị xuyên thủng lập tức phát nổ. Lực công kích cấp năm đỉnh phong không bị bất kỳ tấm chắn năng lượng ngăn cản liền bộc phát uy lực kinh người

Một cột lửa bốc lên cao gần m, sóng xung kích lan rộng gần trăm mét quét sạch những gì cản đường.

Nhà cửa xung quanh bị phá hoại nghiêm trọng, Tùng Lâm dù nấp sau một căn nhà vẫn bị sóng xung kích đánh bay, ôm ngực phun ra một ngụm máu.

Irien cách trung tâm vụ nổ chỉ chưa đầy m liền xương cốt cũng không còn.

Cả khu vực bỗng chốc trở nên nhốn nháo, vụ nổ lớn khiến người bị thương rất nhiều. Thử nghĩ nếu ngươi đang ngủ bỗng nhiên bị sóng xung kích đánh cho hộc máu, nhà của tanh banh thì làm sao không hoảng loạn cho được

Tùng Lâm lồm cồm bò dậy, hắn cần phải rời khỏi chỗ này ngay.

Nhưng đi được vài bước hắn sực nhớ vẫn còn một người không biết sống chết, hắn đành quay lại. Nếu bảo hắn nhảy ra cứu người lúc chiến đấu thì xin lỗi, hắn còn yêu đời lắm. Nhưng lúc này chiến sự đã xong, bỏ mặc người không cứu hắn là làm không được đấy.

Cũng may thể lực hắn rất tốt, nên cõng thêm một người chạy đi vẫn không thành vấn đề. Hắn cõng Trần Lăng chạy một mạch về nhà.

Tùng Lâm cũng không ngốc, những người này thân phận khẳng định rất nhạy cảm, nếu đưa đến bệnh viện chắn chắn sẽ dẫn đến rắc rối, thậm chí là họa sát thân. Vì thế hắn đưa về nhà, sau đó mời bác sĩ tới.

Khi bác sĩ ra về thì đã gần ba giờ sáng, vết thương của Trần Lăng quả thật không nhẹ. Lúc này y đã ngủ say.

Bây giờ Tùng Lâm mới có dịp quan sát người này kỹ hơn.

Trần Lăng là một thanh niên khoảng tuổi, thân hình cao gầy nhưng cơ bắp rắn chắc, khuôn mặt y thuôn dài ra dáng tài tử. Trên ngực trái của y có xăm hình cây lưỡi liềm màu đen vừa yêu dị lại vừa bá đạo. Chiếc mặt nạ đã được tháo ra. Tùng Lâm đoán mặt nạ này được làm từ Sam mộc, một loại gỗ siêu cứng rất quý hiếm, nguyên liệu cần thiết để điều chế nhiều loại tạp mặc được đề cập trong quyển sách cũ. Tùng Lâm thầm nghĩ đem cái mặt nạ này đi làm thí nghiệm, bất quá chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, dù gì đây cũng không phải đồ của hắn.

Sáng hôm sau

Khi Tùng Lâm ngủ dậy Trần Lăng vẫn chưa tỉnh. Hắn bèn tập thể dục buổi sáng như thường ngày.

Tập thể dục xong, vừa về đến nhà Tùng Lâm liền cảm thấy không ổn. Hắn không thấy Trần Lăng đâu cả. Nếu Trần Lăng khỏe lại rồi bỏ đi không thèm cảm ơn hắn một câu thì cũng thôi, đằng này vết thương vẫn chưa lành hẳn a.

Hắn tìm trong nhà một vòng, vừa định đi ra ngoài thì thấy Trần Lăng từ ngoài khập khễnh đi vào, sắc mặt tái nhợt nhưng đã khá hơn trước nhiều

"Hồi tối chính ngươi đã cứu ta?", Trần Lăng hỏi

"Phải"

"Ngươi gặp may đấy, nếu người ngươi cứu là hai tên kia thì bây giờ chẳng còn đứng đây nói chuyện được đâu"

Tùng Lâm giật mình, mồ hôi lạnh toát ra. Phải rồi nha, hắn đâu có biết những người này là tốt hay xấu, nói không chừng người mà hắn cứu sẵn sàng giết hắn để bịt đầu mối.

"Bất quá, ngươi biết quá nhiều, ta cũng không chắc ngươi có thể sống đến ngày mai đâu", Trần Lăng nhìn Tùng Lâm với ánh mắt sắc bén

Tùng Lâm căng thẳng lùi lại một bước, hắn biết người này không phải sức hắn có thể đối phó được. Chẳng lẽ hắn phải chết vì làm ơn mắc oán sao!!

Không khí trong nhà trở nên nặng nề chưa từng có

"Ha ha ha, nhìn mặt chú em căng thẳng thật là tức cười đó", đột nhiên Trần Lăng cười phá lên. "Hắc hắc, chú em đừng sợ, ta chỉ hù chú em một chút để làm quen thôi, ai lại đi hãm hại ân nhân của mình bao giờ"

Nhìn Trần Lăng cười hô hố mà Tùng Lâm đầu đầy hắc tuyến. Thằng cha này giỡn ác quá làm hắn hết cả hồn. Tuy nhiên bị hù một lần đã khiến hắn tỉnh ngộ, trở nên cảnh giác hơn. Hắn vẫn chưa thể tin tưởng người này.

"Chú em đừng lo, tinh thần lực của ta đã bị tổn thương, muốn khôi phục cần một khoảng thời gian. Ta là chế tạp sư, không làm hại chú em được đâu. Ta tên là Trần Lăng, thời gian này phải ăn nhờ ở đậu nhà chú em rồi", Trần Lăng chân thành nói. "À mà chú em tên gì?"

.....

Bắt đầu từ lúc này, nhà Tùng Lâm có thêm một người nữa. Nhà vốn đã chật và nóng nay còn chật và nóng hơn. Tùng Lâm bắt đầu suy nghĩ có nên mua máy lạnh hay không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio