Chương : Ngôi nhà mới
Vì trời tối và lại là vòng ngoài nên không có nhiều xe trên đoạn này.
Trên một đoạn vòng ngoài của Tân Dương, một chiếc taxi đang đậu bên đường, tài xế ngồi nghiêng, trên ngực có một con dao găm sắc nhọn, máu từ từ chảy ra.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Phương Hoài Sơn, ba người áo đen nhìn nhau, tựa như đọc được hiểu được ánh mắt của nhau.
Bạch An Tương bị dây thừng trói chặt và ngồi ở ghế sau xe taxi, trên miệng còn dán băng dính, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể che giấu được gương mặt tuyệt vời của mình.
“Tam gia nói thả đi.”
“Vậy thì thả.”
“Thật đáng tiếc.”
“Nếu không thì làm chút?”
“làm chút gì rồi thả, vẫn là thả .”
“đúng tôi cũng nghĩ như vậy.”
Ba người vui vẻ cùng nhất trí với nhau.
Sau đó lại bắt đầu oẳn tù tì.
Cuối cùng, một người đàn ông có ria mép lên xe trước.
Lúc này, Bạch An Tương dù có ngốc đến đâu cũng không biết hắn muốn làm gì, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, mạnh mẽ lắc đầu.
Nhưng cô càng như thế này, người đàn ông râu ria mép càng hưng phấn khuôn mặt tươi cười cũng trở nên biến dạng.
Một bàn tay to khiến Bạch An Tương khiếp sợ từ từ vươn tới trước bộ ngực đầy đặn quyến rũ của cô.
“Đừng sợ, anh đây sẽ làm cho em dễ chịu đến mức phải học đánh vần.” người đàn ông râu mép nở nụ cười dê xồm.
Có lẽ hắn cho tới bây giờ chưa nghĩ rằng, mình sẽ có một ngày làm A làm A với một mỹ nhân tuyệt thế vô song thế này, trong lòng đắc ý không thôi.
hắn cảm giác như đang thống trị cả thế giới vào lúc này.
Sau đó, thật sự truyện đến một tiếng hét, nhưng lại thêm một tiếng hét nữa, và rồi một cộng một bằng hai tiếng hét.
“A!”
“A!”
Chỉ là tiếng hét phát ra từ phía sau.
Râu mép khẽ giật mình, không khỏi nhíu mày, nổi giận quát nói: “Hai người các ngươi tắt cái lại kèn của mình đi, tôi xong liền đến phiên các ngươi, hét la om xòm gì vậy.”
“Thật là….” Tức giận chửi bới, rồi bắt đầu cởi dây thắt lưng của mình ra.
Nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy lạnh ở ngực.
Từ từ cúi đầu xuống.
A, một cái sừng mọc ra trên ngực tôi từ khi nào vậy?
A, đây không phải là sừng, mà là con dao.
Nhìn xem, vẫn còn vết máu trên mũi dao.
Máu?
Hắn đột ngột quay đầu lại, rồi hai con mắt hắn tròn xoe ngay lập tức.
Sau lưng hắn xuất hiện một nam nhân, một nam nhân ở Kinh thành khiến bao nhiêu người nghe danh đều đã sợ vỡ mật..
Thiết Diện!
Thiết Diện rút dao ra khỏi lưng, tên ria mép yếu ớt từ từ rơi xuống.
Khi hắn rơi đè lên người Bạch An Tương, Thiết Diện một phát đã nắm lấy quần áo của hắn và thế là đã bay lên không trung.
Hắn chỉ là nhẹ nhàng vung tay một cái, thân hình ria mép liền bị hắn quăng ra như cái gối bông.
giúp Bạch An Tương tháo dây, Thiết Diện nói: ” Đã làm tiểu thư bị kinh sợ.”
Bạch An Tương quả thực kinh hãi, không chỉ vừa rồi mà bây giờ cũng vậy.
Bởi vì người trước mặt không có mặt mũi.
Anh ta đeo một chiếc mặt nạ trên mặt, ngoại trừ hai lỗ trên hai con mắt, còn lại đều là màu trắng.
Cái hình dáng này xuất hiện vào ban đêm, thì nó còn đáng sợ hơn cả xã hội đen.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?” Bạch An Tương co rút người lại đầu kia của băng ghế taxi.
Thiết Diện dường như đã sớm ngờ tới cô sẽ có hành động như vậy từ lâu nên anh ta cũng không có hành động thái quá mà bình tĩnh nói “Nhị thiếu gia ra lệnh.”
“Nhị thiếu gia?” Bạch An Tương khác biệt.
“Trình gia Nhị thiếu gia.” Thiết Diện nói.
Nghe vậy, Bạch An Tương kinh ngạc “Em trai của Trình Uyên?”
“Đúng vậy.” Thiết Diện trả lời.
Cái này, có chút hơi thái quá, trong đầu Bạch An Tương bắt đầu rối tung lên.
“Nhị thiếu gia nói, nếu tiểu thư muốn đi kinh thành, để tôi đưa tiểu thư đến đó. Ngài ấy cũng muốn gặp chị dâu mình.” Thiết Diện nói xong liền hỏi: “tiểu thư có muốn đi kinh thành không?”
Bạch An Tương do dự một chút, cuối cùng vẫn là yếu ớt nhẹ gật đầu.
…
…
Đúng lúc này, Trình Uyên cũng đi tới chỗ trụ sở mới.
Trại giam tỉnh Giang Bắc.
Anh sẽ ở đây để chờ thẩm phán cuối cùng.
Trong số những người đi cùng anh có Đường Hùng và Đông Nguyệt, Đông Nguyệt trực tiếp ngồi chung xe với anh.
Khi đến gần trại tạm giam, Đông Nguyệt đột nhiên nói: “Tôi đã đọc qua thông tin của anh.”
“Sau đó thì sao?” Trình Uyên lúc này như người chưa từng xảy ra chuyện gì, nhàn nhã nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe thấy lời nói của Đông Nguyệt, không khỏi mỉm cười hỏi.
“Thật khó tưởng tượng nổi, một người như anh sao lại có thể mắc phải sai lầm thấp nhât như vậy?”
Đông Nguyệt vô cùng khó hiểu hỏi, “Rõ ràng là tương lai tươi sáng, nhưng lại…”
Trình Uyên chỉ vào bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, cười với cô nói: “cô nhìn sao sáng trên trời đi.”
Đông Nguyệt theo ngón tay của anh, quả nhiên có vài cái sáng rực.
Trình Uyên nói: “sao sáng ngời được treo trên bầu trời thật tốt biết bao? Nhưng mà, nó không phải biến thành một sao băng sao? Đây cũng chính là số mệnh của nó.”
“Con người cũng như nó, không phải muốn làm gì thì làm. Có những con đường biết là ngõ cụt, nhưng xuất phát từ trái tim thì không thể không đi. Đây là cuộc đời của chúng ta.”
Đông Nguyệt có vẻ không đồng tình với câu nói của Trình Uyên, cô hỏi: “nếu như anh không đi thì có người ép anh sao? Sẽ có người ép anh đi giết người sao?”
Trình Uyên nhẹ gật đầu, “Ừ.”
“ai?”
“Đây.” Chỉ chỉ vào trái tim của mình, Trình Uyên nói, “không ai có thể qua được đây.”
“Vậy anh hiện tại giết người, báo thù, trong lòng có cảm thấy dây dứt không?”
Trình Uyên mỉm cười, “Thật sự là thoải mái hơn nhiều.”
“Thế nhưng là anh muốn chết rồi.” Đông Nguyệt không thể nào hiểu được “Giết người là phải trả giá bằng mạng sống.”
Cô ấy thực sự không thể hiểu được bản thân anh còn có cả một tương lai tuyệt vời, vậy mà chỉ vì dã tâm mà chính tay anh đã giết người và hủy hoại tương lai của mình.
Điều này.
Thật là quá ngu xuẩn.
Cô sợ rằng chỉ số thông minh sẽ không đạt được đến trình độ của một người trưởng thành.
Nhưng hết lần này tới lần khác chính là người như vậy, chỉ trong một năm làm sao có thể có được lòng tin của mọi người như vậy?
“Định mệnh.” Trình Uyên thở phào nhẹ nhõm, vô tư nói.
Đông Nguyệt nghiêm túc nhìn anh một hồi lâu.
Khi xe dừng lại bên ngoài trại tạm giam, Đông Nguyệt nói với Trình Uyên, “Nhìn kỹ những ngôi sao sáng trên bầu trời. Tin tôi đi, những ngôi sao đó sẽ không trở thành sao băng.”
“Ý của câu này là gì?” Trình Uyên suy tư một hồi, khó hiểu.
Đông Nguyệt lắc đầu, “Không có gì cả, đây chỉ là tri thức.”
“…”
“cót két!” Cửa xe được đóng chặt từ bên ngoài được mở ra.
Đúng lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Nguyệt bỗng nhiên nghiêm một chút, cô liền một cước đá vào mông Trình Uyên “xuống xe!”
…
Sau một vài thủ tục, một phen bị giày vò, Trình Uyên đã bị cạo trọc đầu, mặc đồng phục tù nhân, sau đó bị đẩy vào phòng giam.
“Bùm!” Ngay tại cửa sắt đóng lại, Trình Uyên đột nhiên cảm giác được trước mắt có rất nhiều ánh mắt thèm thuồng.
Người đàn ông ở hai hàng ghế xúng xính áo sơ mi và kiểu tóc, nghiêm nghị nhìn anh.
Sau khi đếm sơ bộ, có khoảng hai mươi người trong một phòng, và có hai dãy ghế lớn trong phòng giam.
Thấy vẫn còn trống hai chỗ, Trình Uyên đi tới một vị trí dựa vào tường rồi ngồi xuống.
“này, tên ngươi là gì?”
Lúc này, một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi sắc mặt lạnh lùng hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên cười nhìn hắn “Giết người.”
Nghe vậy người đàn ông đó hơi giật mình, sau đó khóe miệng gợn lên một vòng cung “Haha, giết người, vậy ngươi giết ai?”
“giết rất nhiều, đại đa số đều không biết tên.”
Trình Uyên nói.
“Ahaha …” Người đàn ông đó được một trận cười to.
Sau đó mọi người trong phòng giam cũng cười theo, Trình Uyên cũng cười theo.
Nhưng chưa kịp cười xong, người đàn ông đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt ngưng trọng, thái độ hung dữ gầm thét một tiếng “cút, quz xuống!”