Mặc dù tàn ảnh quá nhanh, dường như không thể nhìn rõ nhưng phần lớn những người có thực lực vẫn có thể phần nào bắt được. Là Minh Nguyệt Thánh Tôn giơ tay lên tát lên mặt của Hoàng Hoang.
Cái tát vô cùng giòn, rất thật, không chỉ là tát bốp một cái cho xong.
Cách biệt về thực lực quá lớn, trong lúc Hoàng Hoang bay ra ngoài thì xương mặt bên trái vỡ vụn, máu chảy đầm đìa, trông rất thê thảm.
“Đồ hỗn láo! Bổn tọa nói, ai cho ông chen mồm vào? Nhìn rõ vị trí của mình đi!”, Minh Nguyệt Thánh Tôn lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt lạnh lùng đó không hề che giấu vẻ khinh bỉ, dường như nếu còn có lần sau thì sẽ giết chết Hoàng Hoang.
Hoàng Hoang rơi mạnh xuống đất, run rẩy quỳ xuống mà không dám có gì bất mãn.
Có hơn chục cường giả của Cực Kiếm các cùng đến với Minh Nguyệt Thánh Tôn. Lúc này có người sáng mắt lên, cảm thấy Minh Nguyệt Thánh Tôn hơi quá tay. Tiếc rằng họ chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám thể hiện ra vẻ bất mãn. Dù sao thì Minh Nguyệt Thánh Tôn cũng là Thánh Tôn của Cực Kiếm các, mà không phải là Thánh Tôn bình thường.
Diễm Huyền Kình ở bên cạnh lúc này chau mày cúi đầu, thậm chí nắm chặt nắm đấm.
Ông không thể ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như này.
Theo như ông thấy, chỉ cần người của Cực Kiếm các đến thì tất cả đều giải quyết được. Bởi vì thiên phú võ đạo của Tô Minh thì không có thế lực nào có thể phản kháng.
Nhưng không thể ngờ… Đầu óc Minh Nguyệt Thánh Tôn lại có vấn đề, không hề làm theo lẽ thường!
Trầm Dã ở phía sau Diễm Huyền Kình sắc mặt cũng trở nên khó coi, cũng cúi đầu xuống.
Mấy trăm người còn lại của Chúng Sinh các muốn cùng Diễm Huyền Kình đồng cam cộng khổ giờ đây cũng có hành động như vậy, trong sự khiếp sợ còn le lói sự phẫn nộ nhưng họ không dám thể hiện ra, chỉ biết trầm ngâm, cúi đầu.
Còn hơn 2 triệu người đã rời khỏi Chúng Sinh các thì lúc này tâm thế bình ổn hơn nhiều, thậm chí còn thấy vui sướng. . Truyện Cung Đấu
Hì hì….
Bảo Diễm Huyền Kình nhà ông đi cầu cạnh Cực Kiếm các, không ngờ đến phải không? Đúng là mất cả chì lẫn chài!
Đúng là đáng đời!
Tốt nhất là ông bị người của Cực Kiếm các giết chết đi!
Cái này gọi là, cái gì mà chúng tôi không có được thì ông cũng đừng hòng có. Chúng tôi không sống được thì ông cũng đừng mơ được sống. Trong lòng rất nhiều tu giả võ đạo đều có suy nghĩ này.
“Bổn tọa chỉ đợi một tiếng! Nếu trong một tiếng mà Tô Minh không xuất hiện thì bổn tọa sẽ coi như những lời ông nói đều là giả, là lừa bịp. Vậy thì bổn tọa sẽ rời khỏi Chúng Sinh các. Tất nhiên, nếu tâm trạng tốt thì ta sẽ không đi mà ở lại đây xem Chúng Sinh các của các người bị diệt thế nào trong tay vương triều Cửu Minh”, Minh Nguyệt Thánh Tôn lại nói với giọng khinh bỉ: “Cũng chẳng phải vì vương triều Cửu Minh tấn công đến mà Chúng Sinh các nhỏ bé bị diệt. Để sống sót mà nghĩ ra cách dụ Cực Kiếm các mắc câu ư? Nghĩ rằng Cực Kiếm các có thù với vương triều Cửu Minh nên dễ dàng mắc lừa sao? Đúng là nực cười. Cực Kiếm các có thù với vương triều Cửu Minh cũng là chuyện giữa những thế lực ở cấp bậc văn minh cao, là chuyện của thần long, chứ đâu phải chuyện con kiến nhãi nhép như các người có thể can dự vào?”
Đây là những suy đoán và suy nghĩ trong lòng Minh Nguyệt Thánh Tôn.
Cô ta cảm thấy đây là sự thật.
Dù sao thì nền văn minh càng cao thì càng dễ xuất hiện những yêu nghiệt siêu cấp.