– Lục thiếu gia chờ một chút, ta bảo người đi chuẩn bị dược liệu. Vũ chấp sự nói xong, hắn ra khỏi phòng nhỏ đi chuẩn bị dược liệu cho Lục Lâm Thiên. – Lục thiếu gia, lần này xem ra là muốn tham gia tỷ thí trấn Thanh Vân a. Độc Cô Băng Lan nói. – Độc Cô tiểu thư biết không ít ah, đúng thế, cứ nghe Vân Dương Tông là một trong tam tông tứ môn, ta cũng muốn đi xem xem. Lục Lâm Thiên nói ra. – Gọi Độc Cô tiểu thư xem ra quá khách khí, về sau Lục thiếu gia cứ gọi ta là Băng Lan là tốt rồi. Độc Cô Băng Lan nói nhỏ. – Băng Lan tiểu thư. Lục Lâm Thiên cũng không có khách khí, nhưng mà trong lòng thì không được tự nhiên, xưng hô tiểu thư này ở kiếp trước mà gọi một nữ nhân khác, vận khí không tốt nói không chừng sẽ ăn tát, nhưng mà ở chỗ này thì không giống, mình cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục. – Ta sau này sẽ gọi Lục thiếu gia là Lâm Thiên a, như thế không lạnh nhạt, Lục thiếu gia sẽ không để tâm chứ? Độc Cô Băng Lan mỉm cười nói ra. – Xin cứ tự nhiên. Lục Lâm Thiên nói nhỏ, chuyện này hắn tự nhiên không quan tâm nhiều. – Lục thiếu gia, dược liệu ngươi cần đã chuẩn bị xong. Vũ chấp sự cầm hai bao tới, bên trong là một đống dược liệu. – Ta đây không quấy rầy, lần sau lại đến trả nợ. Lục Lâm Thiên nói xong, cầm theo hai bao dược liệu rời đi, rời khỏi Thiên Bảo Môn, vừa rồi giao năm mươi viên Quán Đính Đan, còn có hai nghìn kim tệ, lại thêm viên Tăng Nguyên Đan, Đề Khí Đan, còn có mười viên Quán Đính Đan lúc trước, hiện tại chính mình thiếu nợ Thiên Bảo Môn hẳn còn thiếu không nhiều, giữ lại tiền vốn, tối đa cũng chính còn lại bốn nghìn kim tệ, tăng thêm dược liệu mình luyện chế lần này, đoán chừng là có thể thanh toán sạch sẽ. Đi tới một chỗ không người, Lục Lâm Thiên nhanh chóng cầm dược liệu trong tay ném vào trữ vật giới chỉ, lập tức đi thẳng ra sau núi, tiểu Long ở tại hậu sơn thời gian không ngắn rồi. Thẳng đến hậu sơn, Lục Lâm Thiên dường như có thể cảm giác được tiểu Long tồn tại, trong rừng cây ở sơn cốc, Lục Lâm Thiên nhìn qua phương xa, bỗng dưng không gian chung quanh xuất hiện gợn sóng vô hình. – Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi. Một giọng nói vang vọng trên không trung, người tới mặc một bộ hắc y, ngay cả mặt cũng mang vải đen, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, khí thế băng lãnh xuất hiện, từ giọng nói mà suy đoán, người tới là một trung niên. – Thực lực thật mạnh! Cảm nhận được thực lực hung hãn của đối phương, Lục Lâm Thiên lập tức cảm giác chân khí trong người của mình bị áp chế. – Ngươi là ai? Lục Lâm Thiên lui ra phía sau mấy bước, nhìn thấy khí thế của người này, cũng biết người này hẳn tới đối phó chính mình, về phần người tới là người nào, Lục Lâm Thiên không cần suy đoán cũng biết là do ai phái tới, bất kể là Lục Lâm Thiên trước kia hay là mình hiện tại, thù nhân của mình trừ Triệu Tuệ thì không còn ai khác. – Người muốn gϊếŧ ngươi! Hắc y nhân kia lạnh nhạt nói ra, khí tức quanh người vô cùng rét lạnh. – Chẳng lẽ ngay cả tên cũng không dám nói sao? Lục Lâm Thiên hỏi, thực lực đối phương chính mình nhìn không thấu, nhưng rõ ràng không phải đối thủ, chỉ có kéo dài thời gian tìm cơ hội đào tẩu, đối phương tu luyện cũng chính là thủy hệ vũ kỹ, có thể chuyển hóa thủy hệ thành băng hệ, tu vị hẳn đạt tới tình trạng khủng bố. – Ngươi còn không xứng biết rõ, chẳng lẽ ngươi còn muốn kéo dài thời gian, hừ. Trong mắt hắc y nhân hiện ra ý cười mỉa mai, cười lạnh nói ra. – Đi. Lục Lâm Thiên chạy trốn, trừ trốn thì mình không nghĩ ra biện pháp nào khác, mũi chân đạp một cái, thân hình lùi lại nhanh chóng. – Muốn chạy trốn, nằm mơ! Nhìn hành động của Lục Lâm Thiên, sát khí quanh người hắc y nhân hiện lên, lãnh ý bắn ra từ mắt, bàn chân đạp mạnh một cái, thân hình như thiểm điện lao thẳng về phía Lục Lâm Thiên. Thời điểm hắc y nhân đuổi theo Lục Lâm Thiên, trong tay đánh ra một thủ ấn, khí tức hàn băng tràn ngập chung quanh, sương mù nhàn nhạt lượn lờ trong đó, không gian chung quanh chấn động mạnh, không khí mang theo hàn khí lạnh thấu xương, sương mù hoàn toàn che lấp ánh mắt Lục Lâm Thiên. Bị hàn khí và sương mù chung quanh che phủ tầm mắt, săc mặt Lục Lâm Thiên biến hóa, hắn biết rõ, lần này chỉ sợ phiền toái lớn, thực lực của chính mình căn bản không phải đối thủ của hắc y nhân, muốn chạy trốn cũng không có cơ hội. Trong đám sương mù này, Lục Lâm Thiên cảm giác mình đã mất đi phương hướng, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn, lúc này tốc độ của mình bị khắc chế, không cách nào tiến thêm một bước. – Thực lực đối phương quá mạnh mẽ. Trong nội tâm Lục Lâm Thiên kinh hãi, cảm giác tử vong tràn ngập nội tâm. – Tiểu tử miệng còn hôi sữa, bảo ta tới đối phó ngươi là đại tài tiểu dụng, nhưng mà cũng tốt, phải trừ hậu hoạn về sau. Hắc y xuất hiện tại trước người Lục Lâm Thiên, trên người tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, uy áp của khí tức vô hình bao phủ Lục Lâm Thiên, chân khí trong người Lục Lâm Thiên lúc này như đông cứng lại, căn bản không thể ngưng tụ. Thần sắc Lục Lâm Thiên chìm xuống, đây là uy áp của cấp độ, thực lực của mình cách xa đối phương quá lớn, căn bản cũng không có sức phản kháng. – Đi chết đi. Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, thủ ấn trong tay biến đổi, đánh ra một chưởng, không khí chung quanh cứng lại, một hàn khí lăng lệ áp bách thẳng về phía Lục Lâm Thiên. Vèo… Đúng lúc này trong sương mù màu trắng nồng đậm, một đạo hào quang màu vàng nhạt xuất hiện, chính là tiểu Long ở trong sơn cốc vài ngày trước. Thân hình nhỏ nhắn của tiểu Long lúc này tỏa ra hào quang chói mắt, trên cái đầu nhỏ ngưng tụ hỏa diễm nóng bỏng, ngọn lửa này phun ra khiến hàn băng chung quanh nhanh chóng hóa thành hư vô. – Ồ… Đột nhiên nhìn thấy con rắn nhỏ này, ánh mắt hắc y nhân cũng kinh ngạc, lập tức cười lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng: – Một đầu tiểu yêu thú, cùng chết đi. Dưới một chưởng này, chân khí hàn băng ngưng tụ, chung như thiểm điện bao phủ không gian, chụp thẳng vào tiểu Long. Xùy… Lưỡi tiểu Long phun ra, chu cái miệng nhỏ, thân hình màu vàng của nó đột nhiên thể hiện tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, lập tức thoát khỏi công kích của hắc y nhân, há mồm trực tiếp cắn vào cổ hắc y nhân. – Đây là yêu thú gì? Hắc y nhân kia kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt trầm xuống, lập tức lùi lại, trong tay bắn ra một chưởng hàn băng đánh vào người tiểu Long, tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng. Ba! Thân hình nhỏ nhắn của tiểu Long bị một chưởng này đập bay, nện vào mặt đất cách đó mấy chục mét. – Tiểu Long. Trong lòng Lục Lâm Thiên cả kinh, cũng không biết tiểu Long thế nào, mà bây giờ hắc y nhân đã đánh tới, một đạo chưởng ấn hàn băng đánh ra, quát: – Tiểu tử, chết đi! – Thanh Linh Khải Giáp. Lục Lâm Thiên cấp tốc ngưng tụ Thanh Linh Khải Giáp, vào thời điểm này, mình cũng chỉ có thể liều mạng, cho dù biết rõ không phải đối thủ của đối phương. Vèo… Một tiếng xé gió vang lên, tiểu Long không biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắc y nhân, cái đầu nhỏ của nó mang theo thần thái dữ tợn, thân hình màu vàng nhạt mang theo hỏa diễm màu vàng kim.