– Tam đệ muội, chuyện này ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, Lục gia ta đã đáp ứng ngươi, nhưng đó là chuyện lão gia tử đồng ý, nếu ngươi có ý kiến thì đi tìm lão gia tử mà bàn, về phần khác, chúng ta đã quyết định, dù cho giằng co với Triệu gia thì chuyện này cũng không sửa đổi, hy vọng ngươi có thể tự hiểu. Lục Đông nói ra. – Tốt cho Lục gia, tốt lắm. Triệu Tuệ giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì, nàng có một tay bị lão gia tử bắt được, lúc trước nàng hạ thủ trên người Lục Lâm Thiên cho nên hiện tại cũng không thể nói thêm cái gì. – Đệ muội, vậy là được rồi, cho dù La Lan ngang hàng cùng ngươi thì thế nào, nàng vẫn là một nha hoàn thôi. Lục Nam nói nhỏ. – Hừ. Triệu Tuệ hừ lạnh một tiếng, nói: – Lục Trung đâu rồi, hắn nói như thế nào, vì cái gì xuất quan cũng không tới gặp ta. – Tam đệ đã bế quan lần nữa. Lục Đông nói nhỏ. Thần sắc Triệu Tuệ cực độ khó nhìn, lập tức nhìn chằm chằm vào mọi người trong đại sảnh, vì kế hoạch trong tộc nên nàng phải nhịn, hiện tại còn không phải lúc trở mặt với Lục gia. – Hừ. Triệu Tuệ hừ lạnh lần nữa, lập tức nói: – Các ngươi đã có quyết định, cần gì phải để cho ta tới, Lục gia các ngươi tự quyết định là tốt rồi. Nói xong Triệu Tuệ rời khỏi đại sảnh. Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt Lục Lâm Thiên bế quan luyện đan đã năm ngày. Mà lúc này tại trấn Thanh Vân trở nên náo nhiệt, vũ giả ở mấy thành trấn gần đó, còn có người trong các tiểu gia tộc đi tới trấn Thanh Vân, trong lúc nhất thời trấn Thanh Vân trở nên cực kỳ náo nhiệt, dòng người hối hả nhược xuôi, so với mấy ngày thường còn náo nhiệt hơn nhiều. Trên đường, trong một tửu quán bên đường, mọi người đàm luận chỉ có một chuyện, chính là Vân Dương Tông tuyển đệ tử mới ba năm một lần, nhắc tới Vân Dương Tông, trên trấn Thanh Vân này không người nào không biết, thân là vũ giả cùng linh giả thì càng như sấm bên tai. Vân Dương Tông, một trong tam tông tứ môn, đệ tử ngàn vạn, thế lực khổng lồ, trấn Thanh Vân chính là địa bàn của Vân Dương Tông, mà Vân Dương Tông cũng là thánh địa của tất cả vũ giả nơi này. Vân Dương Tông ba năm mới nhận đệ tử một lần, hơn nữa người không có thiên phú không thu, mỗi một lần tuyển nhận đệ tử mới, trên trấn Thanh Vân chỉ nhận năm người, mà cả trấn Thanh Vân đều tranh đoạt năm vị trí này, nhất là dùng năm đại gia tộc trấn Thanh Vân tranh đoạt càng lợi hại nhất. Mỗi ba năm một lần, Vân Dương Tông phân danh ngạch đệ tử mới trên cơ bản đều rơi vào trong túi các đại gia tộc, các tiểu gia tộc rất ít khi đạt được danh ngạch, từ bồi dưỡng đệ tử, tiểu gia tộc kém đại gia tộc rất nhiều. Mà năm đại gia tộc trên trấn Thanh Vân phân biệt là Dương gia, Tần gia, Lục gia, La gia còn có Vương gia, năm đại gia tộc này ở trấn Thanh Vân không kém bao nhiêu, cũng ngăn cản lẫn nhau, nhưng đều muốn vượt qua bốn đại gia tộc khác. – Lần này không biết là người trong các gia tộc nào tiến vào Vân Dương Tông đây. – Đây còn phải nói, nhất định là người trong năm đại gia tộc, những người khác muốn đi vào, chỉ sợ cũng không dễ dàng. – Chuyện này cũng không nhất định, chỉ cần là thiên phú không tồi, cũng có thực lực đi vào, dù sao đến lúc đó Vân Dương Tông sẽ có cường giả tự mình tới đây lựa chọn đệ tử. – Nhưng mà đệ tử trẻ tuổi trong năm đại gia tộc từ nhỏ được bồi dưỡng rất tốt, những người khác làm sao so được, trừ phi là thiên tài trong thiên tài thì không kém bao nhiêu. – Đúng thế, dựa vào tình thế những năm trước mà nhìn, năm danh ngạch đều là người trong năm đại gia tộc. – Nghe nói lần này Lục gia có vận khí rất tốt, ra một vũ giả song hệ, còn có một vũ giả tam hệ, đều là Vũ Sĩ, thiên phú dọa người ah. – Nghe nói vũ giả tam hệ chính là Lục Lâm Thiên, trước kia bị gọi là thiếu gia củi mục của Lục gia, từ nhỏ bị kiểm tra không cách nào trở thành vũ giả, không nghĩ tới bây giờ đột nhiên trở thành vũ giả tam hệ. – Tóm lại, Lục gia lần này vận khí cũng không tệ ah, vũ giả song hệ, vũ giả tam hệ, sau đó không lâu thực lực Lục gia sẽ tăng mạnh a. Trên phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi đang nghị luận chuyện Vân Dương Tông chọn đệ tử mới, mà Lục Lâm Thiên là vũ giả tam hệ Lục gia cũng bị truyền ra, không ít người cũng biết rõ Lục gia có một vũ giả tam hệ xuất hiện, đây là chuyện mọi người chấn kinh. Trong mật thất dưới kho củi Lục gia, Lục Lâm Thiên tiếp tục luyện chế đan dược, linh lực rót vào Hỏa Long Đỉnh hóa thành hỏa diễm nóng bỏng, cả gian mật thất cũng trở nên vô cùng nóng bỏng. Tám ngày trôi qua, lúc nào linh khí Lục Lâm Thiên hao hết thì ngồi xuống điều tức, sau đó lại luyện chế đan dược, tám ngày dốc sức liều mạng, rốt cục cũng luyện chế được một lượng lớn Quán Đính Đan. Phanh… Hỏa Long Đỉnh mở ra, dược hương nồng đậm truyền ra ngoài, một viên đan dược sáng bóng xuất hiện. – Thu. Lục Lâm Thiên quát một tiếng, đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay. – Một trăm lẻ tám viên. Lục Lâm Thiên nói nhỏ, trên mặt của hắn đầy vui vẻ, lúc này có một trăm phần dược liệu Quán Đính Đan, hắn luyện chế lại ra một trăm lẻ tám viên Quán Đính Đan, trên chuyện khống chế dược liệu, chính mình không thể nghi ngờ là tiến bộ không ít, có thể tiết kiệm không ít tài liệu, mà phẩm chất đan dược so với trước kia cũng không kém hơn bao nhiêu. Lục Lâm Thiên lại không biết, một trăm phần tài liệu dược liệu Quán Đính Đan lại luyện ra một trăm lẻ tám viên Quán Đính Đan, nếu bị một ít linh giả biết được, nhất định sẽ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, đây không nghi ngờ là kỹ xảo và khả năng khống chế dược lực đạt tới trình độ kinh người. Nói như vậy, cho dù là linh giả cấp độ Linh Phách luyện chế đan dược nhị phẩm cũng khó có thể làm được một bước này, mà Lục Lâm Thiên hiện tại chỉ là Linh Sĩ đã làm tới bước này, điểm này trừ thiên phú thật tốt ra, linh hồn lực cũng vượt xa người khác. Sưu sưu… Tiểu Long leo ra khỏi áo Lục Lâm Thiên, nhìn chằm chằm vào Quán Đính Đan trong tay Lục Lâm Thiên, cái lưỡi tham lam duỗi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một viên Quán Đính Đan. – Tiểu Long, ta quên ngươi đói, thế nhưng mà thứ này ngươi không thể ăn. Nhìn thấy tiểu Long, Lục Lâm Thiên mới nhớ tới, tiểu Long đã tám ngày không ăn uống gì. Xuy xuy… Thân hình Tiểu Long giãy dụa, tham lam nhìn chằm chằm vào Quán Đính Đan trong tay Lục Lâm Thiên, dường như đang nói cái gì đó. – Ngươi nói ngươi muốn ăn Quán Đính Đan, được! Lục Lâm Thiên hỏi, liên hệ với tiểu Long trong lúc vô hình đã hiểu rõ tiểu Long muốn nói gì. Xuy xuy… Tiểu Long khẽ gật đầu, giãy dụa cái đuôi, nó ngửi mùi thuốc đã không nhịn được rồi, con mắt nhìn chằm chằm vào một viên Quán Đính Đan. – Ngươi xem ra cũng đói, ngươi tham ăn thì ăn đi. Đối với tiểu Long, Lục Lâm Thiên giống như đối với thân nhân của mình vậy, một viên Quán Đính Đan cũng không có gì không nỡ.