Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

chương 102: âm mưu động trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ai da, tên khốn nào dám đè lên người bổn công tử vậy. Ặc, còn sờ mó lung tung nữa chứ, cút mau!

Bên trong đám người đang nằm ngổn ngang dưới đất chợt vang lên những tiếng la ó. Vương Thiền bị kẹp chính giữa mười mấy người, sớm đã bị bọn họ đè cho chết ngộp, thậm chí gã còn bị tên khốn nạn nào đấy dí cặp nách ướt đẫm mồ hôi vào mặt. Đến khi vừa cảm giác có một bàn tay vừa mới thọc vào trong quần mình thì gã la hoảng lên một tiếng, không chịu nổi nữa, bất chấp tất cả mà giật cùi chỏ sang bên cạnh. Một tiếng rốp xương gãy vang lên, chỉ nghe người kia kêu một tiếng “úi chà”, sau đó mười mấy người từ từ đứng dậy, lảo đảo tản ra.

Vương Thiền thở hồng hộc, tức giận nói:

- Con bà nó, ai vừa sàm sỡ lão tử bước ra đây, lão tử thề sẽ băm thây xẻ thịt hắn!

Gã nhìn qua thì thấy Liễu Như Yên đang đứng cạnh mình. Gã thoáng tỏ vẻ kinh ngạc, một lúc sau cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ nói:

- Hóa ra là Như Yên cô nương, tại sao cô nương lại “phi lễ” với tại hạ như vậy? Cô nương cũng biết tại hạ có ý chung nhân rồi mà, việc này sẽ làm mất hết danh tiếng của tại hạ mất…

- Chàng nói cái gì?

Vương Thiền bỗng cảm thấy bên hông đau nhói, cúi xuống thì thấy ngay bàn tay trắng nõn nà của Tần Tiên Nhân đang ngấu nghiến da thịt mình. Gã cười khổ:

- Được rồi Tiên Nhân, ta chỉ nói sự thật thôi mà. Ai da, nói sự thật mà cũng bị nhéo sao…

Liễu Như Yên đã sớm thẹn đến đỏ mặt, quát:

- Ai sờ mó nhà ngươi chứ! Ban nãy ngươi có đánh người kia một chỏ, cứ tìm kẻ nào bị thương thì biết!

- À, Vương mỗ thông minh ba năm dại một giờ, thật sự rất xin lỗi.

Vương Thiền vỗ vỗ trán, liếc tới liếc lui thì chỉ thấy có mình Tống Nghĩa đang ôm mũi đau đớn, một dòng màu đỏ từ mũi y chảy xuống thấm đầy trường bào màu xám. Cùng lúc, mặt mũi Vương Thiền bỗng nhiên tối xầm, đi loạng choạng mấy bước, như vừa phải chịu một cú sốc tinh thần rất lớn.

Ít phút sau, Vương Thiền lấy lại sự bình tĩnh, đằng hắng mấy tiếng, rồi thở dài:

- Quen biết Tống huynh bao lâu, thật không ngờ huynh lại là kẻ thích lợi dụng lúc người ta không để ý để sàm sỡ như vậy. Sặc… mà Tống huynh hình như, hình như… còn bị hôi nách nữa chứ!

- Ngươi!

Tống Nghĩa tức giận đưa tay chỉ thẳng mặt Vương Thiền, nhưng khi cảm giác được ánh mắt những người xung quanh đang tập trung trên người mình thì vô cùng xấu hổ, vội vã quay đầu bỏ đi.

- Ồ, thì ra Tống Nghĩa của Thương Minh lại là một tên đồng bóng.

- Thật khổ thân Thương chủ Tống Điềm, ông ta chỉ có một đứa con trai độc nhất vậy mà… Hây, số phận thật quá trớ trêu.

- Nhưng kinh tởm hơn là y còn bị hôi nách nữa chứ. Nhìn bề ngoài nho nhã hào hoa thế kia, thật không ngờ…

Nghe những lời xì xầm bàn tán của mọi người, Tống Nghĩa giận tím mặt. Tuy vậy, những người ở đây đều có cùng cảnh giới với y, cho nên y không thể trút giận lên ai được.

- Thanh Loan, mau cùng ta trở về Thương Minh!

Nghe tiếng Tống Nghĩa quát, Tống Thanh Loan nhìn Đoàn Ngọc bằng ánh mắt khó xử. Đám người Âm Ma Điện cũng bắt đầu tụ lại định rút lui. Nhưng đúng lúc này, tất cả lại nghe Vô Thập Tam chậm rãi buông ra mấy chữ:

- Kẻ nào dám động đậy! Chết!

Sau câu này, con Hắc Xà khổng lồ rít lên một tiếng dữ tợn, thè chiếc lưỡi nhỏ của mình về phía bọn người đối diện. Từng luồng sát khí màu xám từ thân thân Vô Thập Tam cũng tỏa ra bao trùm hết cả khu rừng, giống như một tấm lưới trời phủ xuống, phong tỏa không cho bất kỳ người nào có thể chạy thoát. Đoàn Ngọc lạnh lùng nói:

- Tất cả hãy tạm thời ở lại đây, chờ ta hỏi xong một vài chuyện thì các người có thể đi.

Vì lúc này Vô Thập Tam và Đoàn Ngọc đã ở cùng một phe, cho nên không còn ai đủ khả năng chống lại họ nữa. Đám người Âm Ma Điện và Tống Nghĩa cũng hiểu nên nghe lời nếu không muốn chết, bèn rầu rĩ quay trở lại vị trí cũ, thầm nghĩ hai người này sẽ hỏi mình chuyện gì đây.

Đoàn Ngọc nhìn sang Vô Thập Tam đang đứng ở đằng xa, hỏi:

- Chuyện này do ta toàn quyền phải không?

Vô Thập Tam nhún vai đáp:

- Tùy ý ngươi, miễn sao hỏi cho rõ quan hệ giữa chúng với Bạch Vô Thiên là gì? Còn nữa, tu sĩ Hoàn Hư kia là ai? Tại sao lại muốn đoạt long mạch của Việt quốc?

Đoàn Ngọc quay sang đám người Liễu Như Yên, Tống Nghĩa nói:

- Đó cũng chính là những câu ta muốn hỏi, trả lời xong thì các ngươi có thể đi! Còn nếu không, hừ…

Hắn tuốt Lưu Tinh Kiếm sáng bóng ra, ánh kiếm lập lòa chói mắt cả đám người Âm Ma Điện và Tống Nghĩa.

Chợt Đoàn Ngọc nghe ở dưới đất có một tiếng rên nhẹ, cúi xuống thì thấy gã tộc nhân Bạch gia ban nãy bị Tiểu Hồng đè gãy nát xương đang hấp hối sắp chết. Đoàn Ngọc nhíu mày quan sát vết thương của y, tiếp theo lấy cái pháp bảo đầu rồng ra, nhỏ xuống miệng y mấy giọt linh thủy, cuối cùng truyền linh lực vào cơ thể y, giúp y duy trì hơi thở. Đoạn hắn nói với bốn gã tộc nhân Bạch gia còn lại:

- Mau đưa y về đi. Nhớ chạy cho nhanh, coi chừng ta đổi ý đấy.

Bốn gã tộc nhân mừng muốn chảy cả nước mắt, vội vàng khiêng tên đang nằm dưới đất lên, chạy một mạch về phía Bạch gia. Từ đầu bọn họ đã cảm ứng được tu vi của mười mấy người trước mặt rất cao cường, lại nghe bọn họ nói với nhau cái gì mà Vương Thiền, Tống Nghĩa… mà hai kẻ này chẳng phải là những thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, vang danh thiên hạ của Việt quốc hiện tại hay sao? Cho nên tuy thấy đồng bọn bị trọng thương rất nặng, những vẫn không một ai dám hó hé. May mắn là hiện tại lại được Đoàn Ngọc thả cho về.

Ánh mắt hiền hòa của Đoàn Ngọc không dấu được những người khác.

Khi thấy ánh mắt của hắn, Vô Thập Tam thì nghĩ lòng dạ kẻ này thật sự quá đàn bà, trước sau gì cũng tự chuốc họa vào thân.

Tống Nghĩa thì cho rằng hắn chỉ đang giả nhân giả nghĩa chứ tốt đẹp cái khỉ gió gì chứ!

Riêng Tống Thanh Loan lại nghĩ khác. Nàng cho rằng Đoàn Ngọc làm đúng. Con người ta nếu quá vô tình lạnh lẽo, hay ích kỷ tự tư thì chẳng phải đã mất đi “phần nhân tính” trong mình rồi ư?

Đoàn Ngọc không để tâm ai nghĩ gì về bản thân. Hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:

- Nhanh chóng khai ra, đừng để ta phải động thủ!

Liễu Như Yên thở dài một tiếng, đành nói:

- Được. Dù sao có biết thì các ngươi cũng chẳng thay đổi được gì! Thậm chí dù là chưởng môn các đại phái cũng khó lòng thay đổi cục diện sắp sửa xảy ra.

Cô ả tiếp:

- Tu sĩ Hoàn Hư kia đến từ Thiên Nam đại lục, một nơi cách rất xa Tiềm Long đại lục của chúng ta. Y chính là chưởng môn đương nhiệm của Hạo Nhiên Tông - một trong những tông phái lớn nhất Đông Lâm Tinh, Khương Thái! Mấy năm trước, Khương Thái có liên hệ với Thất Tuyệt Môn - thế lực lớn nhất đứng sau lưng Âm Ma Điện bọn ta. Họ bàn về một việc trọng đại có liên quan tới an nguy của ba đại lục, trong đó có kế hoạch dùng chiến tranh thống nhất ba đại lục lại với nhau. Khương Thái qua bí thư cổ tịch biết được ở Việt quốc có chôn giấu những long mạch cực lớn, nhiều khả năng là lớn nhất Tiềm Long đại lục, số long mạch này có thể giúp ông ta đột phá lên cảnh giới Vấn Đỉnh. Bởi vậy, Khương Thái muốn một công đôi chuyện, vừa đến Việt quốc thu thập long mạch, vừa đứng sau khai mào cho cuộc chiến giữa các Đại Tấn quốc và Việt quốc, cùng với các nhóm nước lớn ở trong Tiềm Long đại lục!

Nghe Liễu Như Yên nói hết một buổi mọi người vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Nếu đúng như lời cô ta nói thì việc này lớn thật, lớn đến mức bọn họ không thể nào can thiệp nổi. An nguy của một đại lục phải do những tu sĩ cảnh giới Quy Nguyên trở lên lo lắng, mấy tên tu sĩ Thai Tức họ tuy mang tiếng thiên tài, những suy cho cùng trước những tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên, Hóa Thần đều không chịu nổi một kích, bởi vậy, quả thật cho dù có nói với họ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cuộc.

Liễu Như Yên nói tiếp:

- Khi long mạch của Việt quốc bị cạn kiệt thì cũng là lúc quân đội Đại Tấn quốc tràn sang xâm lược. Nể tình có duyên gặp mặt, ta nhắc nhở các ngươi nên cẩn thận, hoặc là hãy tìm sang những quốc gia khác để lánh nạn.

Đoàn Ngọc hỏi:

- Chẳng lẽ Khương Thái không sợ bị Tu Chân Liên Minh trừng phạt hay sao? Tu Chân Liên Minh vốn có quy định người tu đạo không được tự ý thành lập quốc gia, hay can dự vào chuyện chính trị các nước mà!

Liễu Như Yên cười nhẹ:

- Lúc trước đúng là thế, các tông môn chỉ được phép đánh lẫn nhau chứ không được huy động lực lượng tu sĩ cả nước ra tham chiến. Nhưng bây giờ khác, Tu Chân Liên Minh có trừng phạt Khương Thái hay không ta không rõ, nhưng tốt nhất các ngươi đừng quan tâm chuyện này. Chúng ta đã nói xong, có thể đi được chưa?

Vô Thập Tam chợt bước tới nói nhỏ với Đoàn Ngọc:

- Giết hết bọn chúng đi! Bon chúng đã kể bí mật này cho ta và ngươi, bí mật này có quan trọng hay không ta và ngươi đều chẳng rõ. Lỡ như họ thừa cơ bỏ trốn rồi chạy về báo lại cho tông môn, thì tương lai chúng ta sẽ phải hứng chịu những đợt đuổi giết đến từ Âm Ma Điện.

Đoàn Ngọc đáp:

- Không những Âm Ma Điện, mà có lẽ ngay cả Bạch gia cũng đã nhúng chân vào vũng bùn này. Nhưng ta nghĩ vẫn nên thả họ…

Vô Thập Tam nhíu mày hỏi:

- Vì sao?

Đoàn Ngọc đáp:

- Vì ta thấy không đáng. Bọn họ cũng là người Việt quốc, trong thời gian này người Việt quốc chúng ta không nên tàn sát lẫn nhau nữa.

- Nhưng mà họ nằm ở phe đối địch, cũng chính là đối tượng âm mưu hãm hại Việt quốc!

- Hãy cho họ một cơ hội, dù sao ta tin tưởng, lần này sau khi được chúng ta tha mạng, họ sẽ thay đổi cách suy nghĩ của mình.

- Ngươi điên rồi! Hừ, đúng là kẻ ngu ngốc chỉ biết hành động theo cảm tính!

Đoàn Ngọc cười khổ không đáp. Cái quan trọng là hắn không muốn giết thêm mạng người nào nữa. Vụ đồ sát gần năm trăm mạng người ở Giới Mang Sơn đã ám ảnh hắn cho tới tận bây giờ. Tuy cảm giác tội lỗi đã nhẹ đi rất nhiều, nhưng vẫn khiến đạo tâm hắn hình như hơi lung lay, không được thanh tịnh. Hắn đã bàn với Hắc Phong sau khi xong chuyện, thì sẽ tìm một động phủ nào đó tu luyện Như Ý Tâm Kinh, giúp nội tâm bình ổn trở lại.

Mười mấy ánh mắt nhìn Vô Thập Tam với vẻ chờ mong, cuối cùng chỉ thấy y thở dài khoát tay:

- Cút! Cút càng xa càng tốt! Về sau chớ để ta gặp lại các ngươi, nếu không sẽ chẳng có chuyện bỏ qua như thế này đâu.

Đám người Âm Ma Điện vui mừng đến nỗi co giò lên cổ mà chạy. Tống Nghĩa cũng kéo tay Tống Thanh Loan rời đi, nhưng cô níu lại, đưa hai tay lên miệng làm loa, hướng Đoàn Ngọc hét lớn:

- Lâm Tam, nhớ lời ta, cha ta chỉ đồng ý gả ta cho kẻ mạnh nhất Việt quốc này thôi! Ta chờ ngươi!

Tống Thanh Loan đã bị Tống Nghĩa đưa đi thật xa, nhưng câu nói của nàng vẫn còn văng vẳng khắp khu rừng và trong tâm trí của Đoàn Ngọc. Hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng tự nhủ:

- Được. Kẻ mạnh nhất Việt quốc, cho ta thời gian, ta hứa với nàng sẽ nhanh chóng tới tận Thương Minh cầu thân!

Đến đây, Vương Thiền và Tần Tiên Nhân cũng bước tới trước mặt Đoàn Ngọc chắp tay nói:

- Lâm đại ca, chúng ta phải về báo tin khẩn cấp cho sư môn, hẹn ngày tái ngộ!

Đoàn Ngọc gật đầu:

- Ừm. Còn nữa, những người trong bí cảnh vẫn chưa chết. Bọn họ đã được truyền tống rải rác khắp Phi Vân sơn mạch. Trong số những người sống sót có một thiếu niên tên gọi Phương Mộc, hình như cũng là đệ tử Tinh Đạo Tông, hãy giúp ta chiếu cố y.

Vương Thiền và Tần Tiên Nhân vái hắn một cái sau đó quay đầu rời đi. Lúc này chỉ còn lại mình Vô Thập Tam và Đoàn Ngọc, Phong Vô Ưu ở lại khu vực này. Có điều, Phong Vô Ưu vẫn đứng như trời chồng, chẳng thốt lên được câu nào. Mọi thứ với gã thật lạ lẫm, đám người trước mắt cứ tự biên tự diễn, tới nhanh đi cũng nhanh, thực lực cao cường, lại như chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của gã.

- Sao vậy Phong huynh, đã lâu không, đã lâu không gặp huynh khỏe chứ!

Đoàn Ngọc tháo mặt nạ hình dạ xoa ra, mỉm cười nhìn Phong Vô Ưu nói. Khuôn mặt hắn giờ đây đã biến đổi so với trước khi bước vào Thái Cực Môn. Nó già dặn hơn nhiều, cũng góc cạnh và râu ria hơn một chút, không còn vẻ non nớt giống như xưa nữa.

Đây là lần đầu Vô Thập Tam nhìn thấy mặt thật của Đoàn Ngọc, chỉ trầm ngâm không nói năng gì.

Còn Phong Vô Ưu thì sửng sờ một lúc, lát sau lên tiếng:

- Ngươi… ngươi là Đoàn Ngọc? Kẻ bị thương được ta đưa về Thương Minh vào mấy tháng trước?

Gã vừa nói vừa dùng thần thức dò xét trên người Đoàn Ngọc, nhưng chẳng thu được tin tức gì. Bởi vì Đoàn Ngọc tu luyện Như Ý Tâm Kinh cho nên trừ phi chính tay giao thủ với hắn, nếu không sẽ khó lòng biết được thực lực của hắn tới đâu. Riêng chỉ có Vô Thập Tam tu luyện công pháp đặc biệt nào đó, mới có khả năng cảm nhận được khí tức Đoàn Ngọc.

Quyển ba, Hắc Thủ vươn mình

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio