Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương :Phá giải phong ấn
- ---oo----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Bọn người Mộc Vị, Đoàn Ngọc sau khi qua được đầu bên kia cầu Thông Thiên, đoạn nối liền với mảnh đất phía bắc Thiên Kiếm tông, thì nơi đây lập tức sương mù phủ kín, khiến tất cả chẳng còn thấy được gì nữa. Nhưng chỉ trong chốc lát sương mù đã tản ra, một khung cảnh lạ lùng chợt hiện lên trước mắt cả bọn.
Một không gian hoàn toàn khác với khi đừng từ bên ngoài cầu Thông Thiên nhìn vào!
Không gian này như một mảnh thiên địa trơ trọi. Xung quanh không một bóng cây ngọn cỏ, trên dưới không có một bóng mây hay mặt trời nào.
Chỉ có một toà tháp cao sừng sững gồm mười ba tầng lầu!
Trên cánh cửa phía dưới lầu một của tháp treo một tấm biển màu đỏ, trên viết ba chữ rồng bay phượng múa màu đen tuyền: Tàng Kiếm các!
Nhưng nơi đây không chỉ tồn tại một ngọn tháp, mà bên dưới ngọn tháp còn xuất hiện hai mươi gã đệ tử Thiên Kiếm tông đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, thần thái nghiêm trang hướng về Tàng Kiếm các này tu luyện. Theo hô hấp của những người này, có thể thấy rõ từ ngôi Tàng Kiếm các xuất hiện từng đoàn ánh sáng nhỏ đủ màu sắc, kích thước bằng cây kim dung nhập vào cơ thể họ, tạo nên một cảnh tượng vô cùng phi thường.
Nhưng họ dường như vẫn còn chưa biết đã có ma đạo tu sĩ thâm nhập được vào nơi đây.
Mộc Vị nhìn những đệ tử này, khoé miệng nở nụ cười nhạt. Y xoè tay ra, đưa cho Đoàn Ngọc một tấm mặt nạ hình quỷ dữ, nói:
- Ngươi mau đeo cái này vào, bọn chúng trừ phi đạt tới cảnh giới Quy Nguyên hậu kỳ, bằng không, sẽ không thể nhìn được thấy mặt thật của ngươi. Về sau, ngươi vẫn có thể tham gia Đại hội tuyển chọn đệ tử.
Tuy không biết vì sao Đoàn Ngọc có một vị sư phụ tu vi cao như vậy, mà vẫn muốn gia nhập vào ngũ đại môn phái, nhưng Mộc Vị cũng không tiện hỏi. Y biết có một số chuyện người ta phải giữ bí mật cho nhau.
Đoàn Ngọc gật đầu, đeo tấm mặt nạ quỷ này vào. Khuôn mặt của mặt nạ màu trắng bệch đầy những vết sẹo ngang dọc, hai mắt của mặt nạ trợn trừng lộ ra vẻ đầy sát khí, bây giờ, nhìn Đoàn Ngọc chẳng khác nào một tên hung thần ác sát vừa từ dưới cõi U Minh hiện lên.
Phía bên kia, tên đệ tử mặc đạo bào trắng ngồi hàng đầu đột nhiên cử động mạnh, gã xoay người lại, mở hai mắt ra. Đôi mắt ngập tràn thần quang mạnh mẽ bắn về Mộc Vị cùng Đoàn Ngọc. Nhưng dù gã có phản ứng nhanh đến đâu, cũng khó lòng nhanh bằng tu sĩ Quy Nguyên cảnh.
Chỉ thấy Mộc Vị cười nhạt một tiếng, một luồng khói đen chớp mắt đã bao phủ hết hai mươi gã đệ tử này, khiến họ không thể cử động được. Đến bây giờ tất cả mới hốt hoảng phát hiện có kẻ vừa xâm nhập vào cấm địa.
Mộc Vị nhìn gã thanh niên có cặp mắt tinh anh kia, có chút tán thưởng nói:
- Không hổ là đại đệ tử của Thiên Kiếm tông. Lục Hàm Hư, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Thì ra gã kia chính là Lục Hàm Hư! Đoàn Ngọc nhìn về phía gã trong lòng không khỏi kinh ngạc. Gã này thần thái tinh minh, hai mắt mạnh mẽ, thân hình lại đều đặn cân đối, sau lưng gã đeo một thanh bảo kiếm vỏ ngoài màu lam nhạt. Nhìn Lục Hàm Hư không hề giống tiên nhân, nên nói gã giống một thiếu hiệp trừ gian diệt ác nơi võ lâm phàm trần thì đúng hơn.
Lục Hàm Hư tức giận nhìn Mộc Vị quát lớn:
- Ma đạo lớn mật, dám ngang nhiên xông vào cấm địa của Thiên Kiếm tông!
Mộc Vị cười cười hỏi:
- Xông vào thì làm sao? Bằng vào một tên Tiên Thiên trung kỳ như ngươi mà đòi cản ta sao?
- Ngươi!
Lục Hàm Hư đỏ mặt không nói nên lời. Gã cũng biết khoảng cách giữa mình và Mộc Vị quá xa, Mộc Vị chỉ cần nửa đầu ngón tay cũng có thể giết chết được gã. Nhưng hôm nay để cho ma đạo ngang nhiên xông vào cấm địa, chính là tạo thành nỗi sỉ nhục lớn của tông môn, đối với điều này Lục Hàm Hư còn cảm thấy khó chịu hơn là việc bị Mộc Vị giết chết.
- Hừ, cho dù phải liều cái mạng này ta cũng không để cho các ngươi huỷ hoại thanh danh Thiên Kiếm tông. Hạo Nhiên, xuất!
Lục Hàm Hư buông tiếng quát lớn, thanh kiếm sau lưng thoát khỏi chiếc vỏ màu lam nhạt bắn thẳng lên trời, lưỡi kiếm toát ra ánh sáng bạc như ánh trăng, xé toang màn ma khí dày dặc đang trùm lên người gã. Tiếp theo Lục Hàm Hư mũi chân khẽ chạm đất, lấy đà phóng nhanh qua kẽ hở đó, thoát khỏi màn khí đen, lộn người ra phía sau.
Thanh Hạo Nhiên kiếm xong việc lập tức rơi trở về tay Lục Hàm Hư, động tác của gã hoàn toàn không có chút dư thừa nào, hiển nhiên đã được tính toán rất kỹ.
Mộc Vị thấy vậy bật cười vỗ tay:
- Hay, hay lắm! Quả nhiên không hổ danh xưng Đại đệ tử của Thiên Kiếm tông, đệ nhị thiên tài, tuổi chỉ chưa tới bốn mươi mà tu vi đã đạt đến Tiên Thiên trung kỳ, lại có bản lĩnh không tệ.
Lục Hàm Hư không quan tâm đên lời khen của Mộc Vị, nhưng khi liếc mắt nhìn sang cô bé áo đỏ thì sắc mặt gã liền biến đổi, thét lớn:
- Tiểu Phượng muội muội! Tên ma đầu khốn khiếp, ngươi định làm gì muội ấy?
- Không làm gì cả, chẳng qua chỉ muốn huyết tế con bé này để phá giải phong ấn trên cánh cửa kia thôi!
Mộc Vi liếm môi, ánh mắt độc ác nhìn về cánh cửa bằng gỗ đen của Tàng Kiếm các. Đoàn Ngọc đưa mắt nhìn theo về hướng đó thì thấy trên cánh cửa này, bên cánh trái có khắc hình một con chim phượng hoàng màu đen đang ngẩng cao đầu, tương tự bên cánh phải lại khắc hình một con giao long cũng màu đen đang giương nanh múa vuốt, bộ dáng trông rất uy vũ.
Đến đây, trong lòng Đoàn Ngọc đã đoán ra được vài phần sự việc. Ban nãy hắn có nghe Mộc Vị nói Lý Tiểu Phượng thân mang Phượng Hoàng chi thể, dùng máu huyết có thể giải trừ được phong ấn. Vậy mười phần là liên quan tới hình con chim phượng khắc trên cánh cửa kia. Nhưng mà nếu theo suy luận đúng đắn, thì hẳn muốn phá giải phong ấn cần phải có thêm một người mang Long thể tương đương mới được. Vậy người đó là ai đây?
Lục Hàm Hư sắc mặt âm trầm, Lý Tiểu Phượng vốn là con gái Lý Đạo Tông, chưởng môn Thiên Kiếm tông. Cô bé này vốn là một trong ba đại thiên tài của Thiên Kiếm tông, năm nay mới chỉ mười hai tuổi nhưng cảnh giới đã đạt tới Thai Tức tầng sáu, nghe dự đoán của các trưởng lão thì nhiều khả năng cô bé này sẽ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên khi vừa tròn mười bảy tuổi, tư chất như vậy đúng là vô cùng kinh thế hãi tục.
Người Thiên Kiếm tông vốn dĩ coi Lý Tiểu Phượng như một bảo bối vô giá, luôn bảo vệ cô bé rất kỹ càng nghiêm chỉnh. Nhưng ngặt nỗi Lý Tiểu Phượng bẩm sinh tính cách đã hiếu động, ham thích rong chơi bên ngoài.
Cô bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc lại lanh lợi thông minh dị thường, cộng thêm tu vi khá cao khiến cho những đệ tử trong tông rất khó quản thúc, luôn bị cô bé qua mặt trốn ra ngoài chơi.
Những lần đi chơi lúc trước đều an toàn, nhưng lần này, Lý Tiểu Phượng đã vấp phải cạm bẫy có chủ đích từ đám người Mộc Vị. Bốn tên đệ tử của y đều là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong tầng mười ba, thế nên Lý Tiểu Phượng không hề có cơ hội trở tay và bị bắt gọn.
Nếu hôm nay Lý Tiểu Phượng có mệnh hệ gì thì Thiên Kiếm tông đúng là đã tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, việc này khiến Lục Hàm Hư tuy rất muốn liều mạng với Mộc Vị nhưng cũng đành phải ngừng lại để suy nghĩ kỹ càng.
Lục Hàm Hư im lặng hồi lâu, chợt gã hít sâu vào một hơi, sau đó thở dài nói:
- Nếu như ta chỉ cách cho ngươi tiến vào Tàng Kiếm các mà không phải giết Tiểu Phượng muội muội, ngươi có đồng ý không?
- Hàm Hư! Huynh không được làm thế!
Mười chín tên đệ tử Thiên Kiếm tông đồng thời hét lớn.
Tàng Kiếm các chính là trọng địa Thiên Kiếm tông, là nơi ẩn chứa huyền cơ của họ, chính là nhờ Tàng Kiếm các này mà Thiên Kiếm tông suốt ngàn năm qua luôn duy trì ưu thế là đệ nhất tông môn của Việt quốc. Lúc này Lục Hàm Hư có ý định dẫn dắt người của Âm Ma điện xâm nhập vào, nếu để chúng lấy đi thứ quan trọng gì trong đó thì cả bọn có chết cũng không đền hết tội.
Chỉ thấy Mộc Vị trầm mặt xuống, quát:
- Câm mồm!
Đồng thời theo giọng nói Mộc Vị phát ra, màn khói đen đang bao phủ mười chín tên đệ tử kia liền xảy ra biến hoá, khói đen phân tán ra hình thành từng luồng, sau đó chui thẳng vào thất khiếu của họ, khiến khuôn mặt họ biến dạng, hình thành đủ loại biểu cảm như kinh sợ, la hét, khóc lóc...
Chỉ trong giây lát khung cảnh đã trở về trạng thái im lặng. Mộc Vị phất áo, màn khói đen trở lại lòng bàn tay, chui vào đan điền y. Cùng lúc gương mặt y lộ ra nét thoả mãn.
Linh hồn của mười chín tên đệ tử kia đã bị Mộc Vị dùng một loại ma pháp cực kỳ tà ác của Âm Ma điện, Hoá Hồn đại pháp để thôn phệ cắn nuốt. Điều này giúp y khôi phục một phần lớn nguyên khí đã mất sau khi phá giải phong ấn đầu tiên ở cầu Thông Thiên.
Lục Hàm Hư tận nhìn thấy hành động tàn ác của Mộc Vị nhưng cũng đành buông tay bất lực, gã hiện giờ ngoài việc vớt vát hy vọng bảo vệ Lý Tiểu Phượng ra thì chẳng còn ý nghĩ gì khác.
Mộc Vị liếm môi nói:
- Sao nào? Ngươi sẽ dẫn ta vào trong Tàng Kiếm các phải không? Nhớ đừng nên gạt ta, chỉ cần ta muốn thì cả ngươi và con bé này đều chết trong tức khắc!
- Được! Nhưng ngươi phải thề trước trời đất, sau khi vào Tàng Kiếm các xong thì phải thả ngay Tiểu Phượng ra!
Mộc Vị cười nhạt, gật đầu, đưa tay lên thề độc:
- Trời đất chứng giám, ta, Mộc Vị xin thề nếu sau khi vào được Tàng Kiếm các mà không thả Lý Tiểu Phượng, thì sẽ bị vạn kiếm xuyên tâm, chết không toàn thây, hồn sa vào U Minh đạo, vĩnh viễn chết không được siêu thoát.
Lục Hàm Hư nghe thế thì cũng tạm thời yên tâm. Ở trong tu chân giới rất coi trọng lời thề, vì tu sĩ tu hành theo quy tắc của trời đất, cho nên trời đất ảnh hưởng rất nhiều đến tâm cảnh cùng tu vi của bọn họ. Nếu đã là lời thề có sự chứng giám của trời đất mà còn dám giả dối, thì mười phần sẽ bị lời thề ứng nghiệm.
- Được. Nay ta sẽ dùng khẩu quyết của Thiên Kiếm tông cùng một ít máu của Tiểu Phượng muội muội để mở cửa, ngươi chỉ cần cắt nhẹ ở cổ tay muội ấy một chút là được rồi.
Mộc Vị gật đầu, y lời cắt nhẹ một đường trên cái cổ tay trắng nõn nà của Lý Tiểu Phượng trong sự ánh mắt sợ hãi của cô bé, sau đó dùng một chén ngọc hứng lấy. Lục Hàm Hư tuy vô cùng đau lòng, nhưng cũng đành nhắm mắt cho qua.
Đoàn Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm, rất may là hắn không phải chứng kiến cảnh một cô bé mười hai tuổi bị hiến tế đến chết. Đến giờ phút này, Đoàn Ngọc mới hiểu ở tu chân giới có thực lực là có tất cả, có thực lực thì tất cả mọi việc đều do một tay mình sắp xếp, tất cả mọi người đều phải theo ý mình. Hắn thầm nhủ sau hôm nay phải cố gắng tu luyện, đồng thời ra ngoài lịch lãm mở mang thêm kiến thức cho bản thân, mai sau ở tu chân giới mới tránh khỏi cảnh bị người ta bắt nạt.