Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương : Đấu trí một lần
- ---oo----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Sau khi bay được vài vòng, con chim phượng chợt chuyển hướng, lao thẳng đến chỗ Lý Đạo Tông khiến lão mặt mày tái mét, tay cầm Vệ Đạo kiếm không ngừng run rẩy. Từ con chim phượng này, lão cảm thấy một luồng áp lực nặng nề không thể tả, giống như bản thân đang phải đối mặt với hồng hoang yêu thú thời thượng cổ vậy.
- Đừng sợ, có ta đây!
Đoàn Ngọc vội lao ra, cầm Lưu Tinh kiếm đâm thẳng đến con chim phượng. Chỉ thấy nó liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay lập tức hắn có cảm giác giống như bộ não vừa bị một ngọn lửa xộc thẳng vào thiêu đốt, khiến đầu hắn đau rát dữ dội.
Đoàn Ngọc té xuống, hai mắt tạm thời không thể mở ra được nữa.
Con chim phượng hạ gục Đoàn Ngọc xong, thì bay thẳng vào người Lý Tiểu Phượng đang được Lý Đạo Tông ôm trong lòng, tốc độ nó nhanh đến độ khiến lão phản kháng không kịp.
- Con gái! Con gái! Con sao rồi, mở mắt ra nhìn cha đi!
Sau khi con chim phượng dung nhập vào người cô bé thì liền biến mất. Tiếp theo cũng không còn dị biến gì phát sinh nữa. Nhưng cô bé giờ đây như ngất đi, mặc cho Lý Đạo Tông lay mấy cũng không tỉnh dậy.
Bên kia, Đoàn Ngọc dần dần khôi phục lại được sự tỉnh tảo, nhưng lực lượng hắn sau đòn tấn công của con chim phượng cũng mất sạch, giờ bản thân đã quay về lại cảnh giới Thai Tức như cũ. Hắn lồm cồm bò tới chỗ Lý Tiểu Phượng, hỏi:
- Cô bé sao rồi?
- Ca ca…
Chợt thấy Lý Tiểu Phượng chầm chậm mở mắt ra, giọng nói tuy yếu ớt nhưng vẫn chứng tỏ cô bé sao. Lý Đạo Tông mừng rỡ, vội vàng quay sang ôm quyền cúi đầu với Đoàn Ngọc.
- Ổn rồi. Cảm ơn đạo hữu ban nãy đã tương trợ, ơn tình này Lý Đạo Tông ta vĩnh viễn không bao giờ quên.
- Cho ta đi, không đánh hội đồng ta là ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Đoàn Ngọc nói thầm một câu. Ai ngờ Lý Đạo Tông tai rất thính, cau mày hỏi lại:
- Cái gì?
- À không có gì.
Đoàn Ngọc chống kiếm đứng dậy, nhìn về bọn Thanh Thuỷ, rồi lại liếc mắt sang Mộc Vị nói:
- Hiện tại tông phái các vị đã bắt được gã môn hạ Âm Ma điện này. Ta tuy đi chung với y, nhưng rốt cuộc cũng không gây ra tổn thất gì cho quý phái, hơn nữa còn cứu được tính mạng của Tiểu Phượng. Quý phái có hay không muốn bắt giữ ta?
Đoàn Ngọc tuyệt nhiên không hề nhắc đến rằng mình đã một chưởng đánh chết Tam trưởng lão của Thiên Kiếm tông, sợ rằng một khi nói ra, cho dù bọn họ có muốn bỏ qua, nhưng cũng đành trở mặt với mình vì danh dự tông môn.
- Không không, ta biết đạo hữu đi chung với tên ma đạo này chẳng qua là để bắt được y. Trên người đạo hữu toàn là chính khí, không nhiễm chút uế tà, làm sao có thể liên quan tới bọn ma đạo được chứ?
Lý Đạo Tông xua tay đáp. Rồi lão hướng bọn Thanh Thuỷ lớn giọng:
- Thanh Thuỷ, Hàm Hư nghe lệnh! Chuyện hôm nay trong Tàng Kiếm các có liên quan tới Phượng Hoàng Chân Long kiếm, về sau không được truyền ra ngoài nửa chữ. Còn về Tam trưởng lão, hắn đã bị trưởng lão Mộc Vị của Âm Ma điện ám hại, nếu ai hỏi thì cứ việc trả lời. Hiện tại bốn người các ngươi hãy mau áp giải Mộc Vị tới Trấn Ma ngục, giam giữ y tại đó. Mau đi ngay!
Bọn Thanh Thuỷ, Lục Hàm Hư nghe vậy thì liền đứng dậy, cung kính ôm quyền cúi đầu chào Đoàn Ngọc rồi vội áp giải Mộc Vị ra ngoài.
…………………………………………� �…..
Sau khi ra khỏi Tàng Kiếm các, Thanh Thuỷ chân nhân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lục Hàm Hư cùng Ngũ trưởng lão và Thất trưởng lão, cười một cái đầy ý vị, nói:
- Các ngươi giỏi nhỉ? Ban nãy còn dám đâm sau lưng bổn toạ!
Ngũ trưởng lão và Thất trưởng lão sắc mặt trở nên âm trầm, chưa biết đáp sao thì Lục Hàm Hư đã lên tiếng:
- Đại trưởng lão, chuyện đã qua không nên nhắc lại. Ngay cả chưởng môn tuy thấy hết toàn bộ những gì chúng ta đã làm nhưng cũng làm ngơ bỏ qua, đại trưởng lão còn để tâm làm gì?
Thanh Thuỷ nheo mắt hỏi lại:
- Sao ngươi biết chưởng môn đứng ngoài quan sát chúng ta?
Lục Hàm Hư cười đáp:
- Là suy đoán thôi. Đại trưởng lão thử nghĩ xem, tại sao chưởng môn lại có thể xuất hiện đúng lúc tên đeo mặt nạ kia ra đòn như vậy chứ? Hẳn là ban đầu chưởng môn đã đứng ngoài thăm dò tình hình, quan sát rõ mọi việc. Cuối cùng khi thấy tình huống quá nguy cấp mới xuất hiện thôi.
Ngũ trưởng lão gật đầu, như đã hiểu ra:
- Nói như vậy là…
- Đúng vậy! Nếu chúng ta chết thì Thiên Kiếm tông sẽ chịu tổn thất cực lớn. Về sau khó lòng giữ được ngôi vị đệ nhất tông phái Việt quốc nữa. Thế cho nên chưởng môn đành phải làm lơ bỏ qua cho chúng ta.
Nghe Lục Hàm Hư nói xong, Thanh Thuỷ khẽ nhếch mép, khuôn mặt thể hiện sự châm biếm:
- Hàm Hư, càng lúc ta càng cảm thấy ngươi rất thông minh đấy.
- Đại trưởng lão quá khen!
Lục Hàm Hư cũng cười tủm tỉm đáp lại như muốn trêu ngươi Thanh Thuỷ.
- Ha ha, được lắm. Xem như ngươi giỏi.
Thanh Thuỷ cười lớn, rồi dậm chân một cái, thân hình bay thẳng ra khỏi cầu Thông Thiên, hướng về khu phía Nam của Thiên kiếm tông.
………………………………..
- Hoá ra là như vậy!
Bên trong tầng mười ba Tàng Kiếm các, sau khi nghe Lý Đạo Tông giải thích về lý do giả câm giả điếc trước hành động phạm thượng của bọn người Thanh Thuỷ, Đoàn Ngọc liền hiểu ra sự việc, gật gù khâm phục không thôi.
- Hây, nhân sinh vốn phức tạp. Đôi khi vì đại cuộc mà phải nín nhịn việc nhỏ.
Đoàn Ngọc nghe Lý Đạo Tông nói mà cảm thán thốt:
- Làm người đứng đầu một tông môn quả không dễ chịu chút nào!
- Đúng vậy. Khả năng càng cao thì trách nhiệm càng lớn, ai bảo ta là người có tu vi cao nhất trong tông làm chi?
Lý Đạo Tông thở dài, đỡ Lý Tiểu Phượng ngồi dậy, cô bé sau khi được Lý Đạo Tông truyền chân khí vào người thì đã khôi phục rất nhiều. Cô bé hỏi Đoàn Ngọc:
- Ca ca, giờ người phải đi sao?
Nhìn cặp mắt Lý Tiểu Phượng long lanh rướm lệ, Đoàn Ngọc quả thật không nỡ gật đầu. Chợt hắn nghe Lý Đạo Tông hỏi:
- Vừa nãy có phải đạo hữu đã kích hoạt được Chân Long kiếm?
Vừa nghe Lý Đạo Tông hỏi câu này, trong lòng Đoàn Ngọc liền giật thót. Vốn dĩ hắn cũng thèm thuồng thanh thần kiếm kia lắm, nhưng hiện tại thực lực bản thân đã bị phục hồi nguyên trạng, trở về cảnh giới Thai Tức. Nếu còn tham lam ở lại thì chỉ sợ tự đưa mình vào con đường chết mà thôi.
- Đừng lo lắng, ta hoàn toàn không có ý gì.
Lý Đạo Tông trông thấy vẻ mặt của Đoàn Ngọc liền cười lớn, rồi nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy ý vị.
Định thử ta ư? Đoàn Ngọc thoáng chút trầm tư, tuy hắn không hiểu ý định của Lý Đạo Tông là gì, nhưng dù sao cẩn thận vẫn trên hết, thôi đã chót giả bộ thì cứ giả bộ đến cùng. Nghĩ thế hắn cũng cười đáp:
- Đúng. Ta đã kích hoạt được Chân Long kiếm, nếu quý phái có lòng thì ta xin nhận vậy!
- Ồ. Vậy đạo hữu cứ tự nhiên.
Nào ngờ Lý Đạo Tông gật đầu một cách rất dễ dàng, khiến Đoàn Ngọc không biết tiếp tục phải hành động thế nào. Vốn hắn tính là khi Lý Đạo Tông từ chối, thì chứng tỏ lão không muốn mất Chân Long kiếm, mình chỉ cần cương thêm tí nữa rồi rút lui, để Chân Long kiếm lại cho lão ta. Nào ngờ giờ đây lão lại cho hắn tự nhiên tới chỗ Chân Long kiếm, làm ý đồ ban đầu của hắn hoàn toàn tan vỡ.
Ánh mắt Lý Đạo Tông trở nên sắc bén, lão nghiêm giọng:
- Sao vậy? Chẳng lẽ đạo hữu là tu sĩ Hoá Thần mà sợ ta tính kế với mình à?
- Hừ, còn ngươi, ngươi muốn trở mặt với ta à? Vừa rồi còn nói cái gì mãi mãi biết ơn, hoá ra cũng chỉ là lời nói đầu lưỡi mà thôi!
Đoàn Ngọc mặt mày đỏ gay, quát tiếp:
- Nếu như ngươi đã quyết định trở mặt thì tới đây, bản toạ cùng ngươi đánh một trận! Xem rốt cuộc là ai sợ ai?
Sau câu nói này của Đoàn Ngọc, cả tầng mười ba như chìm vào trong không khí tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của ba người Lý Đạo Tông, Đoàn Ngọc, cùng Lý Tiểu Phượng.
Cô bé Lý Tiểu Phượng lúc này dường như ngạc nhiên trước hành động của cha mình nên nhìn ông với vẻ bần thần.
- Được lắm tiểu tử! Rất cứng, so với Lý Đạo Tông ta hồi trẻ rất giống nhau!
Chợt Lý Đạo Tông hít sâu vào một hơi, sau đó gật đầu nhìn Đoàn Ngọc ra vẻ hài lòng.
- Tiểu tử gì chứ! Ngươi dám xúc phạm uy nghiêm của bổn toạ!
Đoàn Ngọc quát lớn, thân hình chớm động tựa như muốn xông về phía Lý Đạo Tông.
- Hừ, không cần phải giả bộ nữa. Nếu ngươi còn cố làm màu, Lý Đạo Tông ta thề có trời là sẽ lột da ngươi tại đây.
Lý Đạo Tông hừ lạnh, tức giận nói.
Hết rồi sao? Đoàn Ngọc ngã phệt ra sau, trong mắt hiện lên sự bất lực. Vốn hắn đã giả vờ đến hết mức có thể, nhưng không ngờ rốt cuộc vẫn bị lão già này lật tẩy. Đoàn Ngọc đoán chắc phen này nếu không bị lão ta dùng Tạo Linh thuật biến thành kiếm linh của Chân Long kiếm, thì cũng bị giết chết sau đó đoạt kiếm mà thôi.
Chợt hắn nghe Lý Đạo Tông cười lớn:
- Tên ngốc. Ta chỉ muốn thử ngươi thôi, hoàn toàn không có ý đồ gì đâu. Nào ngờ tên tiểu tử ngươi tuy tuổi còn nhỏ mà đã học được cách chai mặt như vậy.
Đoàn Ngọc ngơ ngác hỏi lại.
- Thật sao?
Cô bé Lý Tiểu Phượng che miệng cười khúc khích, gật đầu:
- Là thật đó. Cha muội vốn là người hiền hậu, sao lại có thể vì một thanh kiếm mà hãm hại ân nhân của mình chứ.