Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương : Hình ảnh cổ xưa
- ---oo----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Lý Đạo Tông thấy con gái mình vui vẻ trở lại thì bất giác cũng mỉm cười, hỏi Đoàn Ngọc:
- Tiểu tử, ngươi tên là gì?
Đoàn Ngọc trả lời:
- Ta họ Đoàn, tên Ngọc.
- Bao nhiêu tuổi?
- Mười tám.
Lý Đạo Tông gật đầu mấy cái tỏ vẻ hài lòng. Lão im lặng ngẫm nghĩ gì đó lúc lâu rồi nói:
- Tiểu tử, ngươi năm nay mười tám, tu vi Thai Tức tầng sáu, tuy cũng chỉ thuộc hạng tầm thường. Nhưng điểm lợi của ngươi chính là tính cách kiên cường cùng lòng nhân ái của mình.
Đoàn Ngọc nghe vậy lắc đầu, không đồng ý:
- Nhân ái làm sao có thể coi là điểm lợi được. Tu chân giới vốn là nơi cá lớn các bé, nếu ta vẫn cứ giữ tính tình nhu nhược như thế này, thì về sau sẽ không thể làm nên đại sự gì cả.
Chẳng biết từ bao giờ, trong đầu Đoàn Ngọc đã thấm nhuần những tư tưởng của Hắc Phong. Theo lời nói của Hắc Phong thì nhân ái, hay lòng tốt chính là vật cản lớn nhất cản trở con đường tu đạo. Vì vậy Đoàn Ngọc đã thầm quyết, một khi thoát ra khỏi Tàng Kiếm các thì phải thay đổi tâm tình, tuyệt đối không để cho người khác dễ dàng tính kế hay bắt nạt mình nữa.
Lý Đạo Tông lắc đầu, than nhẹ:
- Ngươi nhầm rồi. Thứ tạo nên sự khác biết giữa con người và con thú chính là lòng nhân ái. Tu chân giới rộng lớn ngoài kia có vô số kẻ đạo hành cao cường, thân ngồi vào địa vị chí tôn. Nhưng thực chất bọn chúng suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, cắn nuốt đan dược tăng tu vi, tranh tài đoạt bảo, lục thân bất nhận, hành động chẳng khác gì những con thú hoang ngoài tự nhiên.
Đoạn, lão chắp tay sau lưng, chân bước đi chầm chầm, vừa đi vừa nói tiếp:
- Mục đích của tu chân là gì? Không phải là để siêu việt phàm nhân, trường sinh bất tử sao? Vậy mà càng tu thì lại càng trở về bản ngã thú tính của mình, những kẻ tu hành như vậy thực chất đã lầm đường hết rồi.
Lý Đạo Tông thở dài:
- Bởi thế, lòng nhân ái của ngươi không những không bị coi là chướng ngại, mà nó thậm chí còn là thứ duy nhất giúp ngươi tiến xa trên con đường tu đạo mà vẫn giữ được bản tâm của mình. Đoàn Ngọc, năm đó ta cũng như ngươi, chỉ là một tên tu sĩ hèn hạ thấp kém, kẻ tư chất hơn ta nhiều vô số. Nhưng ngươi có biết vì sao hiện giờ bọn chúng người mất tích, kẻ đạo hành thấp kém nên phải chịu sinh lão bệnh tử, còn ta lại trở thành chưởng môn Thiên Kiếm tông, tu vi có thể liệt vào hàng cao nhất trong chính đạo không?
Ánh mắt Lý Đạo Tông hơi mơ màng, ra vẻ hồi tưởng:
- Năm xưa khi ta còn là một tu sĩ Thai Tức, từng cứu một được một con xà tinh ngàn năm. Con xà tinh này đạo hạnh tuy cao cường, nhưng dưới sự vây công của hơn ba vị tu sĩ Quy Nguyên cảnh đã bị trọng thương sắp chết. Lúc nó trốn thoát chạy tới trước mặt ta, ta hoàn toàn chỉ chỗ cho ba tên tu sĩ kia để bắt nó, đổi lấy họ sẽ thưởng cho ta đan dược cùng vài món pháp bảo. Nhưng ta không làm thế, mà hết lòng tìm cách cứu sống nó.
- Về sau, khi con xà tinh này độ kiếp tiến giai lên Hoá Thần kỳ nhưng không thành công, bị Cửu Thiên Thần Lôi đánh cho thần hồn tan nát. Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, nó đã đem viên xà châu ngàn năm của mình truyền vào thân thể ta, giúp ta thoát thai hoán cốt, thậm chí có cơ hội trở thành Hoá Thần kỳ tu sĩ, tu vi một mạch tăng tiến đến ngày hôm nay. Ngươi thử nghĩ xem, nếu như lúc trước ta lòng dạ độc ác, chỉ đường cho ba tên tu sĩ kia bắt được xà tinh. Thì cùng lắm chỉ được vài viên đan dược cùng pháp bảo tầm thường, nhưng sẽ đánh mất đi cơ hội trở thành Hoá Thần tu sĩ vô cùng quý báu này.
Đoàn Ngọc trầm ngâm một lúc thật lâu, cuối cùng mới buộc miệng hỏi:
- Rốt cuộc tiền bối kể những thứ này cho ta là nhằm mục đích gì.
Lý Đạo Tông mỉm cười:
- Ta thấy ngươi rất giống với ta thời còn trẻ, vô cùng thuận mắt. Nên có ý định thu nhận ngươi làm đệ tử.
Đoàn Ngọc sửng sờ. Vốn tưởng lão già này định giáo huấn mình một chút, nào ngờ lão lại có muốn trở thành sư phụ của mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm đệ tử của Lý Đạo Tông thì có gì không tốt. Tuy hắn vốn ghét Thiên Kiếm tông vì tông phái này có liên hệ với Tu Chân Liên Minh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cái lý do này cũng thật buồn cười và gượng ép.
Chứng kiến phẩm hạnh tốt đẹp của Lý Đạo Tông, Đoàn Ngọc cũng hết sức kính phục lão. Hắn đáp:
- Nếu tiền bối không ngại, thì…
- Không được!
Hắc Phong nãy giờ vẫn im lặng ở trong đầu Đoàn Ngọc quan sát tình hình. Nhưng lúc này đột nhiên quát lớn.
- Đoàn Ngọc, ngươi không được đi theo tên này.
Đoàn Ngọc ngạc nhiên, truyền thần niệm hỏi lại:
- Tại sao? Lão có điểm nào không tốt à?
Hắc Phong im lặng một lúc, cuối cùng dứt khoát thốt:
- Ta nói không được là không được. Nếu ngươi muốn làm đệ tử của lão ta thì ngay sau khi ra khỏi Tàng Kiếm các, ta với ngươi mỗi người một ngã!
Đoàn Ngọc không ngờ Hắc Phong lại làm vẻ nghiêm trọng như vậy. Tuy không hiểu ý đồ của Hắc Phong là gì, nhưng vì một người thân, hắn đành hy sinh một lão già xa lạ mới quen vậy. Đoàn Ngọc ôm quyền cúi người bái tạ Lý Đạo Tông:
- Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng vãn bối tài hèn đức mọn, không dám nhận ân huệ này!
Lý Đạo Tông kinh ngạc, chưa kịp hỏi lại thì đã nghe Đoàn Ngọc nói tiếp:
- Vãn bối có việc bận gấp. Nếu tiền bối không còn gì dặn dò thì xin phép cho vãn bối rời khỏi khu cấm địa này.
- Ngươi!
Lý Đạo Tông tức đến đỏ mặt, lão không ngờ cơ hội bái lão làm sư phụ, cái cơ hội mà đang có hơn ngàn tu sĩ ở Việt quốc này đều mong muốn lại bị một tên nhãi ranh Thai Tức cảnh giới từ chối dễ dàng như vậy. Lý Đạo Tông phất tay, hầm hừ:
- Thôi bỏ đi, bỏ đi. Ban nãy ngươi có khả năng mượn được lực lượng của cảnh giới Hoá Thần kỳ trong nháy mắt như vậy, chứng tỏ xuất thân của ngươi cũng không hề tầm thường. Hiển nhiên là lão già như ta không xứng làm sư phụ ngươi rồi.
Đoàn Ngọc không trả lời, chỉ cúi đầu vái Lý Đạo Tông một vái, quay đầu đi xuống cầu thang tầng mười ba.
- Khoan đã!
Chợt hắn nghe tiếng Lý Đạo Tông gọi ngược lại.
- Tiền bối có gì dặn dò.
Lý Đạo Tông đáp:
- Ban nãy chính ngươi là người đã kích hoạt được Chân Long kiếm, nếu ngươi muốn thì ngươi có thể thử rút nó ra một lần. Giả như thành công thì ngươi cũng có quyền tuỳ ý đem đi, ta sẽ không hề ngăn cản.
Thấy được vẻ mặt e dè của Đoàn Ngọc, lão lạnh lùng nói tiếp:
- Yên tâm, Lý Đạo Tông này thề có trời, sẽ không giở trò gì với ngươi.
- Ngươi cứ thử một lần đi. Có thách hắn cũng không dám lật lọng với ngươi.
Thấy Hắc Phong cũng có vẻ muốn mình lấy Chân Long kiếm, Đoàn Ngọc gật đầu, mũi chân hắn đạp nhẹ xuống đất, lấy đà tung lên không, bay tới bên cạnh Chân Long kiếm.
Khoảnh khắc hắn tới gần nó thì thanh kiếm này chợt phát ra từng đạo ánh sáng mãnh liệt, như muốn chiếu rọi cả căn phòng.
Ánh sáng này làm cho Đoàn Ngọc bị chói đến nỗi không thể mở hai mắt ra được. Nhưng đột nhiên một luồng khí lạnh không hiểu từ đâu xuất hiện, lan toả khắp thân thể hắn, rồi đến hai mắt, làm cho hai mắt hắn trở nên mát dịu, cuối cùng cũng mở được ra.
- Cứ yên tâm, có chuyện gì xảy ra thì Hắc Phong này cũng thay ngươi gánh hết.
Giọng Hắc Phong vẫn luôn vang vọng bên tai Đoàn Ngọc mỗi khi hắn cần sự trợ giúp. Trong lòng hắn cảm động không thôi, hai nắm đấm hắn siết chặt, lần này hắn quyết tâm lấy bằng được Chân Long kiếm để làm hài lòng Hắc Phong.
Chân Long kiếm vẫn phát ra từng đạo hào quang bao bọc thân thể Đoàn Ngọc lại, ánh sáng quá chói loà khiến cho cả Lý Đạo Tông và Lý Tiểu Phượng không thể nhìn rõ tình hình nơi đó.
Cánh tay của Đoàn Ngọc chầm chậm đưa ra, khoảnh khắc hắn chạm vào chuôi kiếm, một luồng khí lạnh mang theo sự băng giá và lạnh lẽo của tuyết, lan theo từng ngón tay cuối cùng truyền thẳng vào tinh thần hắn. Cùng lúc trong đầu Đoàn Ngọc xuất hiện vô số cảnh tượng xẹt qua, những cảnh tượng này mang đến cho hắn một cảm giác bi thương cùng cổ lão đến cùng cực, giống như nó thuộc về quá khứ hàng triệu năm trước vậy.
Linh hồn Đoàn Ngọc như đột ngột biến lớn, vụt thoát ra khỏi Đông Lâm tinh, tiến thẳng vào vũ trụ. Rồi Đông Lâm tinh xa dần trong mắt hắn, thoáng chốc hắn lại thấy bốn mảnh tinh vực cực lớn, lần lượt phân ra bốn phía của vũ trụ. Còn ở giữa bốn tinh vực đó là một vòng xoáy đen rộng lớn vô cùng đang chảy mạnh. Vòng xoáy đen này như hút toàn bộ mọi thứ xung quanh về phía nó, ngay cả những đạo ánh sáng lưu lạc trong vũ trụ cũng không ngoại lệ, chúng bị kéo cong đi và hút vào trong lòng vòng xoáy đen rồi biến mất.