Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương : Quyết định
- ---oo----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Mười ngày sau đó, khắp cả tu chân giới Việt quốc đều nổi sóng vì sự tình xuất hiện ở Thiên Kiếm tông. Ở các tửu lầu, quán ăn hay bất cứ nơi nào có sự xuất hiện của tu chân giả cũng đều có những lời bàn tán, đàm luận sôi nổi về vụ việc Trấn Ma ngục bị phá vỡ, khiến hơn năm trăm ma nhân yêu đạo tràn ra ngoài, quấy phá tông môn này.
Tuy sự việc không quá nghiêm trọng, Thiên Kiếm tông cũng không chịu tổn thất gì to tát, nhưng ngược lại, thanh danh đệ nhất tông phái mà họ luôn duy trì mấy năm nay bị tổn hại nặng nề. Kẻ đứng ra đầu con sóng gánh chịu trách nhiệm không ai ngoài Đại đệ tử Lục Hàm Hư.
Toàn bộ năm trăm ma nhân lúc trước phá ngục đã bị giết sạch hơn nửa, số còn lại bị bắt trở vào ngục. Theo thống kê của Thiên Kiếm tông thì có khoảng hai mươi lăm tên ma nhân đào thoát trong cuộc nổi loạn lần này. Và họ đã bố cáo thiên hạ, treo giải thưởng rất lớn cho ai bắt được những ma nhân trên.
Kẻ được treo thưởng lớn nhất là một thiếu niên có dung mạo anh tuấn, đôi mắt vô cùng có thần. Y họ Đoàn tên Ngọc.
Còn kẻ bị treo thưởng nhiều thứ hai tên gọi Bùi DIệc, là đệ tử cũ của Thiên Kiếm tông. Do lúc trước đắc tội với một vị trưởng lão trong tông mà bị bắt giam vào trong Trấn Ma ngục.
Lại nói về bọn Đoàn Ngọc sau khi thoát ra được khỏi Thiên Kiếm tông, thì cả bọn theo Bùi Diệc chạy một mạch về một nơi không xa cách đó khoảng một trăm dặm.
Bùi Diệc dẫn mọi người vào một cái động phủ nhỏ xíu trong dãy núi ở đó. Cái động này nhìn kích thước bên ngoài thì vô cùng bé, bên trong lại tối tăm không thể nhìn thấy chút ánh sáng mặt trời nào. Nhưng khi đi sâu vào đến tận cùng, thì ở dưới mặt đất xuất hiện một miệng giếng. Khi cả bọn nhảy xuống miệng giếng liền đến được cái nơi vô cùng an toàn mà Bùi Diệc giới thiệu.
Dưới mặt đất chính là một động phủ vô cùng đồ sộ và rộng lớn. Tuy nơi đây có hơi tối tăm, nhưng cả bọn đều là người tu đạo, phất tay một cái là có thể tạo ra Hỏa thuật nên việc này không quan trọng lắm.
Đoàn Ngọc và mười người Bùi Diệc tạm thời lánh nạn ở đây tránh đợt truy lùng của Thiên Kiếm tông thêm mười ngày. Trong mười ngày này Đoàn Ngọc đã dần làm quen với đám Bùi Diệc, qua đó cũng hiểu thêm về xuất thân và tính cách của bọn người này.
Bùi Diệc tu vi cao nhất trong bọn, lúc trước Đại trưởng lão của Thiên Kiếm tông muốn cướp đi đạo lữ song tu của gã. Nhưng vì đạo lữ song tu của gã cũng là một kẻ chung tình, không chịu đi theo tên Đại trưởng lão kia, cho nên tên Đại trưởng lão kia đã nghĩ ra âm mưu vu cáo cho Bùi Diệc là người của ma đạo. Cuối cùng khiến vị đạo lữ song tu của gã vì chán ghét nên tự động rời xa gã. Bùi Diệc vốn xuất thân không phải ma đạo, bởi thế tình tình cũng có phần cương liệt, nhưng lại rất dễ gần.
Ba kẻ tiếp theo là ba ma nhân đích thực. Ba người này là ba đệ tử của một phân đàn Âm Ma điện, họ bị Thiên Kiếm tông bắt được khi đang giết người phàm tế luyện pháp bảo. Kẻ dẫn đầu trong ba người này tên gọi Trần Lạc, hai kẻ còn lại lần lượt là hai anh em Lý Bá và Lý Nham.
Con người gã Trần Lạc Đoàn Ngọc không thích lắm, bởi vì hắn ta suốt ngày im lặng, mặt mũi thì lạnh lùng âm trầm, đúng theo tiêu chuẩn của kẻ ác. Còn hai anh em sinh đôi Lý Bá, Lý Nham thì thân thiện hơn nhiều, cả hai rất thích đùa giỡn chọc ghẹo mọi người trong động, nên cũng chiếm được một phần thiện cảm của mọi người.
Tiếp đến là một tên trung niên cao mà ốm như cây cột cờ, mặt mũi đen thui. Gã này tên gọi Thiết Trụ, tính tình có phần hơi buồn cười. Gã ta sau khi được Đoàn Ngọc chia cho mấy viên hạ phẩm yêu đan cấp một thì mừng rỡ như mèo đói lâu ngày nhìn thấy mỡ. Về sau, khi bất kỳ ai lại gần gã, gã đều cứ nghi ngờ rằng kẻ đó đang mưu đồ muốn đoạt mấy viên yêu đan này đi.
Nghe đâu Lý Bá kể, năm xưa Thiết Trụ từng vì tu luyện Vạn Yêu quyết của Yêu Linh Thánh Môn mà bị tẩu hỏa nhập ma, mỗi lần ma tính đại phát là đi khắp nơi giết người vô số. Xui xẻo cho gã là một lần gã bị đệ tử Thiên Kiếm tông bắt gặp, ném luôn vào Trấn Ma ngục, định giam cầm gã cho tới chết. Nhưng nhờ vậy, quá trình tẩu hỏa nhập ma của gã mới thuyên giảm và khỏi hắn sau ba mươi lăm năm. Tuy thế, hiện tại Thiết Trụ đôi khi vẫn còn vẻ ngơ ngẩn, điên điên khùng khùng.
Bốn người khác vì không có gì nổi bật, và họ cũng chẳng có vẻ thân thiện, muốn làm quen chút nào nên Đoàn Ngọc cũng ngó lơ.
Còn kẻ làm cho Đoàn Ngọc cảm thấy thích thú và yêu mến nhất, chính là một tên thân hình béo tròn ủn ỉn có khuôn mặt vô cùng hiền lành phúc hậu. Gã ta tính tình ngây ngô, ăn nói thật thà đơn giản. Trên người không nhiễm chút tà khí nào. Suốt mấy ngày nay người Đoàn Ngọc thân nhất ngoài Bùi Diệc chính là gã. Nghe Bùi Diệc và mấy người trong động gọi gã là Tiểu Bàn.
- Ta nói ta họ Ngô thật mà các ngươi không tin!
Tiểu Bàn tức giận nhìn đám người Lý Bá, Lý Nham, Bùi Diệc hậm hực nói.
Lý Bá vỗ đùi cười ha hả:
- Nếu ngươi đã là hậu nhân của Ngô gia danh chấn phía Ly quận Nam Việt quốc kia thì tại sao lại còn bị bắt giam vào Trấn Ma ngục. Chuyện nực cười! Ha ha!
- Ta, ta…
Tiểu Bàn ấp úng không giải, không ngừng nói vấp. Chợt gã lại nghe Lý Nham xen vào:
- Ta đã từng gặp qua người của Ngô gia. Họ ai nấy đều là tu chân cao thủ, thực lực không thua sút người của Thiên Kiếm tông là mấy. Còn ngươi thì sao? Vừa béo lại vừa mít đặc, đến cả môn Hỏa Thuật cơ bản nhất cũng phát ra không xong, thế mà cũng dám mạo nhận là hậu nhân Ngô gia.
Bùi Diệc có vẻ như muốn gỡ rối cho Tiểu Bàn, nên mỉm cười hỏi:
- Này Tiểu Bàn, cậu làm sao mà bị bắt vào Thiên Kiếm tông thế. Bộ dáng cậu có chút nào nhìn giống ma nhân yêu đạo đâu?
Trần Lạc đang ngồi một góc cũng có vẻ tò mò, nên chuyển ánh mắt sang người Tiểu Bàn.
- Ta… ta không biết… biết nữa. Hai tháng trước, lúc ta… ta đang đi nhà xí ở trong bụi cây. Tự nhiên từ đâu xuất hiện hai tên đệ tử Thiên Kiếm tông tu vi cao… cao cường, đánh ngất ta rồi đem về nhốt vào Trấn Ma ngục. Ta nghe đâu chúng nó nói, là ta phạm… phạm tội cưỡng hiếp thiếu nữ nhà lành nơi phàm trần.
Chờ tên béo này nói hết câu mà Đoàn Ngọc cũng tim đập chân run, toát mồ hôi hột. Nếu đúng như những lời tên này nói, thì hắn quả thật quá xui xẻo đi mà. Đang đi nhà xí mà cũng bị đổ oan là cưỡng hiếp đàn bà con gái thì chẳng còn gì để nói.
Lý Bá nhìn Bùi Diệc bĩu môi chế giễu:
- Nghe đâu Thiên Kiếm tông là thủ lĩnh tu chân chính đạo, không ngờ còn có những vụ bắt người nhảm nhí thế này xảy ra.
Bùi Diệc lắc đầu cười khổ:
- Đây cũng là lần đầu tiên ta nghe Thiên Kiếm tông có nhầm lẫn tai hại đến vậy.
Đoàn Ngọc đưa mắt nhìn một lượt mọi người trong động. Rồi chợt lên tiếng:
- Đã qua mười ngày. Tình hình bên ngoài chắc cũng đã ổn định dần. Không biết tương lai mọi người có dự kiến thế nào.
Hai huynh đệ song sinh Lý Nham Lý Bá đồng thời nói:
- Cũng chẳng rõ nữa. Chúng ta đã bị giam trong Trấn Ma ngục gần hai mươi năm, tên tuổi ở Âm Ma điện chắc cũng đã bị xóa mất.
Tục lệ trong các môn phái là vậy.
Khi một đệ tử muốn xuất sơn ra ngoài thì đều phải để lại tên tuổi danh tính, tùy theo tu vi và độ quan trọng trong môn phái mà đệ tử đó sẽ có một quãng thời gian ra ngoài nhất định. Ở đây hai huynh đệ Lý Nham Lý Bá tu vi chỉ có Thai Tức tầng mười một, thời hạn để ra ngoài tông môn chắc cũng chỉ khoảng năm năm là hết. Bây giờ đã trải qua hai mươi năm, Âm Ma điện chắc chắn đã xóa tên hai người ra khỏi môn hộ rồi.
Lý Bá buồn rầu cúi đầu nói tiếp:
- Hiện tại hai huynh đệ chúng tuổi tác đã gần năm mươi. Vì trong Trấn Ma ngục không có linh khí tu luyện nên tu vi suốt bao lâu mà vẫn dừng lại ở Thai Tức tầng mười một, bây giờ cũng chẳng có môn phái nào dám thu nhận nữa đâu.
Đoàn Ngọc quay qua hỏi Trần Lạc:
- Còn người thì sao?
Trần Lạc vẫn biểu tình lơ đễnh như cũ, chỉ đáp:
- Ta sao cũng được. Làm một tán tu cũng chẳng có gì là không tốt.
Đoàn Ngọc chuyển ánh mắt sang gã cao ốm Thiết Trụ.
- Nhìn ta làm gì. Yêu đan ngươi đã cho ta rồi thì không được lấy lại nữa đâu.
Đoàn Ngọc bực tức nói:
- Ta muốn hỏi ngươi dự định sắp tới sẽ đi đâu? Chẳng lẽ nãy giờ ngươi không nghe câu chuyện của chúng ta à?
Thiết Trụ nhìn Đoàn Ngọc với ánh mắt dè chứng, rồi đáp:
- Yêu Linh Thánh môn của ta nằm ở phía Phong quận phía Nam Việt quốc, ta sẽ quay trở về đó.
Còn bốn người kia thì trả lời sau ít ngày nữa họ sẽ tự động tách nhóm ra để đi riêng. Chuyện này Đoàn Ngọc cũng không thèm quan tâm, hắn chỉ hỏi họ cho có mà thôi.
- Còn ngươi Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn ngọng ngịu trả lời:
- Ta… ta muốn về nhà. Ngô gia ở… ở phía Ly quận Nam Việt quốc. Ta sẽ đi chung với Thiết Trụ.
Khoảng cách giữa Ly quận và Phong quận rất ngắn. Cho nên Tiểu Bàn nhờ Thiết Trụ hộ tống mình cũng là điều vô cùng hợp lý. Ai nhè nghe Thiết Trụ bỉu môi nói:
- Hừ, ta muốn đi một mình. Ngươi đi theo ta làm gì, đang có mưu đồ gì với ta à.
Bùi DIệc lắc đầu cười, mặc kệ Tiểu Bàn và Thiết Trụ hầm hừ với nhau, quay sang hỏi Đoàn Ngọc:
- Huynh đệ, mấy ngày nay ta thấy đệ dường như rất gấp gáp, chẳng lẽ còn có chuyện gì cần xử lý à.
Đoàn Ngọc đáp:
- Đúng vậy. Ta có một người thân đang bị mắc kẹt ở Bạch gia, cũng ở phía Nam Việt quốc. Ta phải tới đó làm rõ thật hư sinh tử của y.
Đoàn Ngọc kể lại chuyện của Trương Cuồng cho Bùi Diệc nghe. Nghe xong Bùi Diệc mặt liền biến sắc, vội can ngăn:
- Không được đâu Đoàn huynh đệ. Nếu nói vậy, thì chắc hẳn Lục Hàm Hư sẽ dùng đại ca của ngươi làm mồi dụ ngươi ra đấy. Lục Hàm Hư rất thông minh, sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.
- Ta biết. Nhưng mà huynh ấy có thể hy sinh vì ta, sao ta lại không thể mạo hiểm vì huynh ấy?
Nói xong, Đoàn Ngọc đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, ở đó hắn phảng phất như nhìn thấy hình ảnh của Trương Cuồng lúc gã đứng ra che chở cho hắn.
Chết? Chết thì sao chứ? Trải qua biết bao nhiêu chuyện ở Thiên Kiếm tông, bây giờ Đoàn Ngọc đã không còn sợ chết nữa.
Bởi vì bây giờ hắn biết có một thứ thậm chí còn đáng sợ hơn cái chết.
Đó là sự cô độc. Sự cô độc khi từng người, từng người thân nhất lìa xa mình.