Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương : Lui sâu vào Phi Vân sơn mạch
- ---oo----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Thoáng chốc, Đoàn Ngọc và Thiết Trụ đã dùng lối đánh thần tốc, như chớp giật ngang tai tiêu diệt hơn mười ba tu sĩ Thai Tức đỉnh phong. Tuy là nói bọn hắn dùng cách thức đánh lén chứ chẳng quang minh chính đại gì, nhưng bọn hắn chỉ có hai người, đây cũng được xem là một thành tích không tệ. Nhưng càng về sau thì độ khốc liệt của trận chiến càng tăng lên. Đoàn Ngọc và Thiết Trụ lúc gần cuối toàn đụng phải những tên cáo già, trong mình chứa đầy pháp bảo phòng thân, khiến cả hai thọ thương không ít.
- Hừm, dánh đánh lén ta. Ngươi có phải là dư đảng của Yêu Linh Thánh Tông?
Khoảnh khắc Đoàn Ngọc đánh lén sau lưng một tên tu sĩ Bạch gia, thì từ người tên này chợt xuất hiện một vòng sáng màu vàng nhạt bảo hộ gã thoát khỏi đòn đánh của Đoàn Ngọc. Vòng sáng này thậm chí mạnh đến nỗi hất Đoàn Ngọc bay ngược trở lại, rơi xuống đất một cái rầm.
May mắn cho hắn là Thiết Trụ vẫn luôn theo dõi, sẵn sàng ứng cứu khi cần thiết. Thiết Trụ hét lớn một tiếng, thi triển Địa Long Biến Thân thuật, da dẻ nhanh chóng biến thành màu đất, xông vào nện ầm ầm vào màn sáng bảo hộ kia.
Vạn Yêu quyết chính là một môn công pháp vô cùng đặc biệt của Yêu Linh Thánh Tông. Người tu luyện công pháp này cần có một đại lượng tinh huyết nhất định của một loại yêu thú nào đó, tiếp theo đưa số tinh huyết này vào người, vận dụng Vạn Yêu quyết để luyện hóa. Về sau, người tu luyện Vạn yêu quyết sẽ có khả năng biến thân thành loại yêu thú kia.
Trên khuôn mặt gã Bạch gia vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, gã cười nhạt, tay vỗ nhẹ lên túi trữ vật ở bên hông, lập tức một luồng sáng xanh bắn thẳng về phía Thiết Trụ, nhắm lồng ngực gã đâm vào. Đoàn Ngọc thấy thế hoảng hốt, vội la lớn:
- Thiết Trụ, cẩn thận!
- Không cần lo, ngươi đã quá xem thường Địa Long Biến Thân Thuật của ta rồi!
Thiết Trụ rống lên một tiếng, một lớp vỏ màu nâu đậm như màu vỏ cây lấy đan điền của gã làm trung tâm, dùng tốc độ cực nhanh lan ra khắp thân thể gã. Tinh huyết Địa Long tồn tại trong người Thiết Trụ được Vạn Yêu Quyết thúc động đến tận cùng, khiến cho từ xương chậu của Thiết Trụ, một chiếc đuôi dài màu nâu đen cũng mọc ra. Giờ phút này, nhìn Thiết Trụ chẳng khác gì một con Địa Long cấp một thực sự.
- Gào!
Trong đáy mắt Thiết Trụ ánh lên vẻ man tàng hoang dã, thú tính của gã đã được kích thích toàn bộ.
Ngay chính khoảnh khắc Thiết Trụ biến thân xong, đạo ánh sáng xanh kia cũng đã tới nơi, đâm thẳng vào lồng ngực của gã, hiện nguyên hình là một thanh phi kiếm sắc bén.
Tên Bạch gia đang cười đắc chí thì đột nhiên trợn ngược mắt lại, biểu lộ vẻ không thể tin nổi. Bởi vì gã nhìn thấy thanh phi kiếm màu xanh vốn vô cùng cứng rắn sắt bén của mình bị cong queo lại như cọng bún, linh quang trên thanh phi kiếm cũng tắt ngóm, làm nó rơi xuống đất kêu keng một tiếng.
- Không thể nào? Đây là một thanh phi kiếm được đúc thành từ Kim Tinh nguyên chất, lý nào lại không xuyên qua nổi da thịt của tên yêu đạo nhà ngươi?
Tên Bạch gia đang hoang mang thì chợt nghe Đoàn Ngọc từ phía sau lưng quát lớn một tiếng, đồng thời một đạo ánh sáng bạc như sao băng xẹt qua bầu trời, chém xuống vai gã.
Thứ công phu Đoàn Ngọc thi triển chính là Hoành Thiên Kiếm Quyết do Trương Cuồng truyền thụ. Sở dĩ Đoàn Ngọc không thường xuyên sử dụng kiếm quyết này là bởi vì nó tuy mang lực lượng rất lớn, nhưng chân khí bị tiêu hụt khi thi triển lại quá nhiều, hầu như chỉ một kiếm mà đã lấy đi mất hơn một nửa số chân khí của hắn. Nếu không phải bị ép tới mức sinh tử tồn vong thì Đoàn Ngọc cũng sẽ không mạo hiểm mà sử dụng Hoành Thiên Kiếm Quyết.
Ầm! Hoành Thiên Kiếm Quyết quả nhiên lợi hại, ngay từ kiếm đầu tiên đã phá tan vòng bảo hộ của gã Bạch gia kia, đồng thời chấn gã văng ngược về phía sau. Thiết Trụ cũng rất nhanh, lao tới định xé xác gã ra. Nhưng nào ngờ vừa tới gần thì đã bị bắn ngược lại mấy thước, khóe miệng rỉ máu.
Tên Bạch gia cười gằn, trong tay xuất hiện một quả Phích Lịch đạn màu đen kích thước bằng trái cam. Đây là một loại vũ khí giống như thuốc nổ ở ngoài phàm thế, nhưng uy lực thì to lớn hơn nhiều. Vừa rồi Thiết Trụ vì quá ham giết gã mà đã lĩnh trọn nguyên một trái Phích Lịch đạn vào ngực, tuy Phích Lịch đạn không thể xé tan lớp vảy Địa Long trên người Thiết Trụ, nhưng phản lực khi nổ tung đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của Thiết Trụ bị tổn thương không nhẹ.
- Có vài tên khác đang tới gần. Cùng kết liễu hắn thôi!
Đoàn Ngọc sau khi nghe được tiếng bước chân dồn dập phát ra ở đằng xa thì biến hẳn sắc mặt, hướng Thiết Trụ nói lớn. Thiết Trụ gật đầu, cả hai liều mạng lao vào tên Bạch gia kia, mặc kệ vô số Phích Lịch đạn bắn tới oanh tạc vào người.
……………………………………..
Lúc này tại chỗ của Tiểu Bàn, Trần Tư Tư không ngừng dùng mọi cách, từ mỹ nhân kế đến uy hiếp hăm dọa để Tiểu Bàn thả cô ta ra. Nhưng Tiểu Bàn vốn là một tên mập béo ăn no rửng mỡ, đầu óc nếu không muốn nói là bã đậu, thế nên trong tâm làm gì có khái niệm mỹ nhân và sợ sệt.
Trần Tư Tư vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Vị đại ca đẹp trai, xin giúp tiểu muội một lần đi mà, tiểu muội sau khi thoát ra được thì sẽ lấy thân báo đáp ca ca.
Trần Tư Tư ánh mắt nhu tình liếc nhìn Tiểu Bàn khiến gã rợn tóc gáy, vội vàng liếc mắt đi chỗ khác.
- Không được. Nếu… nếu thả cô thì Đoàn Ngọc sẽ không vui đâu.
- Hừm. Tại sao huynh lại sợ hắn vậy, hắn có quan hệ gì với huynh à?
- Không… không có. Nhưng mấy ngày nay luôn là hắn bảo vệ cho ta, ta… ta không thể nào phụ lòng hắn!
Tiểu Bàn kiên quyết nói.
- Ngươi!
Trần Tư Tư tức đến mặt mũi chuyển hồng. Cặp đào tiên trước ngực theo hơi thở gấp của nàng cũng nhấp nhô phập phồng, cảnh tượng này có thể khiến toàn bộ đàn ông trong thiên hạ chảy máu cam, nhưng đương nhiên Tiểu Bàn là một ngoại lệ.
- Ưm ưm!
Bạch Phong sau khi bị Đoàn Ngọc điểm huyệt đạo quăng vào một góc thì luôn giãy dụa, cứ kêu ưm ưm không ngừng. Giờ phút này khi nhìn thấy bộ ngực tuyệt đẹp của Trần Tư Tư nhảy múa loạn xạ trước mặt mình thì như được uống thêm thuốc kích thích, càng kêu ưm ưm to hơn.
Tiểu Bàn quay đầu lại nhìn Bạch Phong, như nhớ lại gì đó rồi tức tối nói:
- Hừ. Tên kiêu ngạo nhà ngươi, mỗi lần sang Ngô gia chúng ta là đều tìm cách chế giễu châm chọc người Ngô gia, hôm nay lọt vào tay ta, để xem ta xử trí ngươi thế nào.
Dứt lời, gã mập Tiểu Bàn dùng thế thái sơn áp đỉnh, lấy nguyên cặp mông to tướng đầy thịt mỡ của mình bay tới ngồi lên bụng Bạch Phong một cái ầm, khiến y ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
- Chết này, về sau còn dám châm chọc Ngô gia chúng ta nữa không, chết này!
Cứ mỗi từ “chết này”, Tiểu Bàn lại nhún mạnh một cái, khiến tim gan phèo phổi Bạch Phong sau mỗi cái nhún cũng muốn trào ra. Loại công kích này quả thật còn hiệu quả hơn cả thiết quyền của Thiết Trụ.
Trần Tư Tư cũng cảm thấy xót xa thay cho Bạch Phong, chỉ khẽ hừ:
- Bạch huynh cứ nhẫn nhịn một chút, lát nữa người của tiểu muội và Bạch gia các huynh đến đây, chúng ta sẽ báo thù sau…
- Ưm ưm!
Bạch Phong tuy bị hành hạ nhưng khi nhìn vào bộ ngực của Trần Tư Tư thì càng có thêm động lực, nghiến răng cố gắng nhẫn nhịn.
Rầm! Chợt bên ngoài có một tiếng động lớn vang lên khiến Trần Tư Tư, Tiểu Bàn cùng Bạch Phong đồng thời nhìn về phía đó. Kẻ vừa xuất hiện đâu phải ai khác ngoài hai người Đoàn Ngọc cùng Thiết Trụ. Nhưng bộ dáng cả hai hiện giờ vô cùng thê thảm.
Đoàn Ngọc áo quần toàn thân te tua, cơ bắp bên bả vai trái rách toạt ra, nhìn thấy cả xương cốt trắng hếu bên trong. Trên ngực, dưới đùi, eo hông của hắn đều có những vết thương kinh khủng như vậy. Máu đỏ thấm ra ướt đẫm cả áo, vì mất máu quá nhiều nên khuôn mặt của Đoàn Ngọc cũng dần trắng bệch đi.
Vừa vào đến nơi Đoàn Ngọc đã té một cái rầm vào vách tường. Hắn đã kiệt sức hoàn toàn.
Thiết Trụ vì có vảy Địa Long bảo hộ nên bị thương nhẹ hơn Đoàn Ngọc. Thương tích của gã đa phần là nội thương. Thấy Đoàn Ngọc bị thương nặng như vậy thì gã điên này liền sốt sắng sang băng bó cho hắn.
Ánh mắt Trần Tư Tư từ kinh hãi chuyển sang vẻ không tin nổi:
- Ngươi quả thật đã giết hết mười sáu tu sĩ Thai Tức đỉnh phong bên ngoài rồi sao?
- Cô nghĩ ta nói đùa à?
Khóe môi Đoàn Ngọc nở nụ cười nhạt. Đừng nói gì Trần Tư Tư, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin về những điều mình vừa làm. Một tu sĩ Thai Tức tầng tám liên thủ với một tu sĩ Thai Tức đỉnh phong giết sạch toàn bộ mười tám tu sĩ Thai Tức đỉnh phong khác, tin tức này mà truyền ra ngoài thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió. Tuy trọng thương suýt mất mạng, nhưng Đoàn Ngọc vẫn vô cùng hài lòng về kết quả này.
- Năm tháng trước ngươi không có bộ dáng điên cuồng như thế này.
Trần Tư Tư nhìn những vết thương sâu hoắm ghê rợn trên người Đoàn Ngọc, khẽ cắn môi. Đoàn Ngọc đáp:
- Nếu cô gặp phải những chuyện ta đã phải trải qua trong mấy tháng nay, thì ắt hẳn sẽ không có gì ngạc nhiên.
Trần Tư Tư hỏi tiếp:
- Ngươi định sẽ làm gì chúng ta?
Đoàn Ngọc suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm ra câu trả lời. Dưới sự tra tấn của những vết thương trên cơ thể, đầu óc hắn cũng khó lòng giữ vững được sự minh mẫn.
- Ta đã giết hết toàn bộ người của cô, lát nữa Bạch gia không thấy Bạch Phong quay về, ắt sẽ đến đây tìm kiếm. Trước mắt chúng ta sẽ cùng di chuyển sâu vào Phi Vân sơn mạch, tuy có hơi nguy hiểm một chút nhưng tin chắc người Bạch gia tạm thời khó long tìm ra.
Thiết Trụ cau mày, nói:
- Nhưng phía sâu trong Phi Vân sơn mạch tồn tại rất nhiều yêu thú cấp cao. Thậm chí ngay cả yêu thú cấp ba thực lực ngang với cao thủ Quy Nguyên cảnh cũng có. Không khéo chúng ta tự đâm đầu vào lửa.
- Bây giờ không có sự lựa chọn nào khác. Đợi khi ta thương thế phục hồi rồi sẽ đi tìm bọn Trần Lạc, Lý Bá. Di chuyển ngay thôi, thời gian không còn nhiều nữa.
Đoàn Ngọc cắn răn, nén đau đứng dậy, hướng về phía cửa bước đi. Tiểu Bàn cùng Thiết Trụ áp giải Trần Tư Tư và Bạch Phong nhanh chóng theo sau. Hướng đi của họ chính là nơi tối đen sâu thẳm trong Phi Vân sơn mạch.