Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương : Yêu thú xuất hiện
- ---oo----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Trời đã chuyển dần về đêm, bóng tối theo đó cũng thay thế ánh sáng mà ôm lấy toàn bộ Phi Vân sơn mạch.
Tại một nơi sâu trong cái sơn mạch âm u này, năm người Đoàn Ngọc, Thiết Trụ, Tiểu Bàn cùng hai phạm nhân Trần Tư Tư và Bạch Phong đang ngồi quây quần quanh một đống lửa nhỏ.
- Tên khốn kia, ngươi muốn gì Bạch gia chúng ta đều có thể cho ngươi. Mau thả bản thiếu gia ra!
Bạch Phong bị Đoàn Ngọc dùng dây thừng trói chặt hai tay lại, thêm vào đó phong bế toàn bộ kinh mạch trong người y, chỉ chừa lại cho y cái miệng để mà tra khảo.
Bốp! Thiết Trụ thẳng thừng tát một phát vào mặt Bạch Phong, cặp mắt nhíu lại đầy sát khí:
- Cứng đầu! Nói mau, Bạch gia các ngươi vì sao dám hợp tác cùng Âm Ma Điện tấn công Yêu Linh Thánh Tông của chúng ta? Các ngươi thật ra có mưu đồ gì?
Bạch Phong không trả lời, tỏ vẻ cứng đầu quay mặt đi chỗ khác. Thiết Trụ nổi nóng tát y thêm mấy bạt tai trời giáng nữa, khiến máu mồm y chảy ra không ngừng, nhưng Bạch Phong vẫn rất cứng đầu, không chịu hé miệng dù chỉ nửa lời.
- Nói không?
Thiết Trụ bắt đầu sử dụng những thủ đoạn tàn ác của yêu đạo tra tấn Bạch Phong. Đầu tiên gã điên bẻ gãy từng đốt tay của Bạch Phong, khiến y đau đớn kêu la thảm thiết. Sau chiêu này Thiết Trụ còn dùng lửa dí vào vết thương, làm xương thịt Bạch Phong bị đốt cháy, bốc lên một mùi két lẹt.
Đoàn Ngọc đối với cảnh tượng này chỉ bàng quan quay mặt đi chỗ khác. Hắn hiểu trên đời này có tồn tại nhân quả, nếu Bạch gia của Bạch Phong không diệt toàn bộ tông môn của Thiết Trụ, thì gã điên chưa chắc đã đối xử với y như vậy.
Được một lúc, Bạch Phong này quả nhiên cũng xứng đáng là một trang thiết hán. Dù bị hành hạ như thế mà vẫn không khai nửa lời, Thiết Trụ bất lực đành quay sang nhìn Trần Tư Tư nói:
- Hết cách rồi. Chúng ta đành phải ép cung con tiện tỳ phàm nhân này thôi!
- Khoan!
Đoàn Ngọc phất tay ngăn cản. Hắn quay sang Trần Tư Tư, cố gắng khuyên nhủ cô ta:
- Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết được bí mật đó. Cô có cần giống tên Bạch Phong kia cứng đầu để bị hành hạ không?
Nào ngờ Trần Tư Tư chỉ cười nhạt:
- Ta đương nhiên không ngốc như vậy. Hai ngươi chỉ là hai tiểu tu sĩ Thai Tức, có nói cho hai ngươi thì cũng không làm tổn hại gì với đại cuộc.
Nàng tiếp:
- Chúng ta tiêu diệt Yêu Linh Thánh Tông, chẳng qua là để tìm thấy một tòa bảo điện thời thượng cổ đang được Yêu Linh Thánh Tông che giấu mà thôi. Tòa bảo điện này nghe đồn là được một đại tu sĩ dùng vô thượng pháp lực mở ra trong một không gian khác, trong đó có che giấu bí quyết để có thể Vấn Đỉnh, đạt đến đỉnh của Phàm cảnh!
- Nói láo! Sư phụ ta vốn là chưởng môn nhân của Yêu Linh Thánh Tông, nếu quả tòa bảo điện kia có thật, thì tại sao trước giờ ta lại chưa từng nghe người nói qua vấn đề này?
Thiết Trụ hùng hổ đứng dậy, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt Trần Tư Tư quát lớn. Khi nghe những câu này của Thiết Trụ, Đoàn Ngọc cũng vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ gã điên lại là đệ tử của chưởng môn Yêu Linh Thánh Tông, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, năm nay Thiết Trụ bốn mươi tuổi, bị Yêu Linh Thánh Tông giam cầm hơn hai mươi năm. Tính ra lúc gã bị giam cầm còn chưa đến mười chín tuổi, vậy mà đã là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong, tư chất quả nhiên cực cao.
Chỉ nghe Trần Tư Tư cười nhẹ, ung dung nói:
- Chưa nói chưa hẳn đã là không có. Thông tin trên được một vị tiền bối tu vi tuyệt thế nói cho ta biết. Vị tiền bối này tu vi cao thâm không thể tưởng tượng nổi, nếu các ngươi còn không biết điều, tương lai ắt sẽ phải hối hận.
- Ý cô là vị tiền bối kia chính là một tu sĩ Hoàn Hư, muốn lợi dụng bí mật trong tòa bảo điện kia để đột phá Vấn Đỉnh ư?
Đoàn Ngọc nheo mắt hỏi lại. Quả nhiên chỗ dựa sau lưng của Trần Tư Tư không đơn giản. Vị tiền bối kia liệu có phải là sư phụ của vị thiên tài hoàng tộc Bạch Vô Thiên hay không? Nếu vậy thì Bạch Vô Thiên cần gì phải đầu nhập vào Tinh Đạo Tông? Trong sự việc này lẽ nào còn có âm mưu khác?
Trần Tư Tư cười chế giễu:
- Ngươi sợ rồi sao? Ta tưởng ngươi gan lớn lắm chứ!
- Sợ cái con khỉ, Hoàn Hư ta cũng đá lăn như trái banh!
Đoàn Ngọc gân cổ lên nói, nhưng trên trán mồ hôi lạnh bất giác tuôn ra từng giọt. Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn thì nghĩ: Kẻ không sợ Hoàn Hư tu sĩ chắc chỉ có người điên. Đoàn Ngọc ta đây tuy hay liều mạng nhưng vẫn còn sợ chết lắm.
Đoạn không để cho Trần Tư Tư trả lời, hắn đã nhanh tay điểm vào mấy huyệt đạo trên ngực cô ả. Nào ngờ vì điểm quá nhanh, Đoàn Ngọc cũng không để ý tới đã điểm trúng vào bộ vị nhạy cảm trên người cô ta. Hắn chỉ cảm giác đầu ngón tay lún vào cái gì đó mềm mềm, tiếp theo là một dòng điện từ chỗ mềm mềm đó chạy thẳng vào người khiến lông tóc hắn dựng đứng, ngay cả vị tiểu huynh đệ trong quần cũng hung dữ ngóc đầu dậy.
Khuôn mặt Trần Tư Tư chuyển sang đỏ ửng. Tuy trong lòng vô cùng tức tối nhưng vì bị phong bế huyệt nói nên không thể thốt nên lời, chỉ dùng ánh mắt giết người căm phẫn nhìn Đoàn Ngọc.
- A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!
Đoàn Ngọc chẳng biết vì sao cũng xấu hổ quay đầu đi, không ngừng niệm mấy câu phật hiệu mà lão hòa thượng Vô Hoa hay đọc. Lát sau hắn mới bình tâm lại, bỏ mặc ánh mắt giết người của Trần Tư Tư, lết qua chỗ Thiết Trụ, thỉnh giáo mấy vấn đề về tu luyện trong đường lối tu chân.
………………………………..
Tuy trong người đang mang thân thế cực kỳ nặng nề. Nhưng thời gian có hạn, nguy cơ sinh tử tồn vong đang ở trước mắt. Đoàn Ngọc đành cắn răng cố gắng nâng cao thực lực bản thân lên mức tốt nhất.
Hắn hiện tại đang học cách áp súc chân khí của tu sĩ Thai Tức. Cách này khi nghe tuy có vẻ đơn giản, nhưng lại là điều phần nhiều các tu sĩ đều không thể làm được.
Áp súc nói đơn giản là đè nén chân khí trong đan điền xuống mức tối đa có thể. Nhưng điều này lại có một tác dụng phụ là làm tu vi bản thân tụt xuống khá nhiều. Ví dụ như tu sĩ Thai Tức đỉnh phong khi áp sức chân khí thì cảnh giới sẽ bị tụt xuống thành Thai Tức tầng mười hai hoặc tầng mười một chẳng hạn. Thọ nguyên tu sĩ vốn ít ỏi, việc cảnh giới liên tục không tiến sẽ làm mất đi cơ hội đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên nên chẳng ai muốn áp dụng. Tuy nhiên, lợi ích của phương pháp áp súc này chính là làm linh lực của tu sĩ càng thêm dày đặc. Một tu sĩ có áp súc chân khí luôn mạnh mẽ hơn một tu sĩ đồng cấp không áp súc chân khí.
Ở đây Đoàn Ngọc mới chỉ là tu sĩ Thai Tức tầng tám, một khi áp súc, thì không biết cảnh giới sẽ tụt lại thê thảm cỡ nào. Nhưng ở đời có câu: Muốn đạt được thành quả to lớn hơn người khác thì phải chịu gian khổ lớn hơn người khác. Đoàn Ngọc hiểu được đạo lý này, hắn cam tâm tình nguyện.
Quá trình áp súc chân khí bắt đầu.
Dưới sự chỉ dẫn của Thiết Trụ, Đoàn Ngọc bắt đầu chú tâm dùng ý niệm điều khiển linh lực trong đan điền tụ lại một chỗ. Điểm quan trọng của áp súc linh lực chính là ý chí càng mạnh thì càng áp súc được nhiều. Cũng may mắn cho Đoàn Ngọc là hắn tu luyện minh tưởng cùng phép thiền định trong Như Ý Tâm Kinh, ý chí đã vững mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. Nhờ đó không mấy khó khăn mà hắn đã áp súc thành công linh lực của Thai Tức tầng tám lại chỉ còn Thai Tức tầng tám sơ kỳ.
Một canh giờ trôi qua. Trên khuôn mặt của Đoàn Ngọc đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi lấm tấm. Càng về sau áp súc càng khó, hiện tại Đoàn Ngọc đã áp súc được tu vi của mình xuống chỉ còn Thai Tức tầng bảy sơ kỳ, đang cố gắng hướng đên tầng sáu.
Nhìn Đoàn Ngọc không ngừng hạ thấp tu vi của mình mà Thiết Trụ cũng cảm thấy kinh hãi. Con đường tu luyện vốn rất khó khăn, thời gian dành cho tu sĩ không nhiều, càng tiết kiệm thời gian thì hy vọng trở thành đại tu sĩ càng cao. Vậy mà Đoàn Ngọc lại dùng cách hạ thấp tu vi để gia tăng thực lực, tuy nói là nhất thời sẽ mạnh hơn các tu sĩ khác, nhưng điều này liệu có giúp hắn tiến được xa hơn các tu sĩ kia?
- Minh tưởng! Cố gắng!
Đoàn Ngọc hét lớn một tiếng, dùng toàn bộ ý chí của mình đánh một đòn quyết định. Cuối cùng đã thành công hạ cảnh giới của mình xuống chỉ còn tầng sáu. Hiện tại, hắn đã mất đi những khả năng đặc thù của Thai Tức tầng bảy và tầng tám như Thiên Nhãn Thông, Thuận Phong Nhĩ… ( đại loại là mắt sáng, tai rõ, khả năng nghe và nhìn tốt hơn gấp trăm lần người bình thường), nhưng điều đó không quan trọng lắm, Đoàn Ngọc tin tưởng sớm muộn gì mình cũng sẽ lại đột phá tới các cảnh giới trên.
………………………………….
Cũng sâu trong Phi Vân sơn mạch, cách nơi bọn Đoàn Ngọc cư trú không xa. Trần Lạc đang cùng một thanh niên áo đen tay cầm kiếm đấu pháp quyết liệt, cơ hồ là sinh tử đại chiến.
Tu vi gã áo đen kia đã chớm bước vào cảnh giới Tiên Thiên cho nên có phần áp đảo được Trần Lạc, nhưng Trần Lạc vẫn rất bình tĩnh, phát huy toàn bộ công phu của Phong Tật đường Âm Ma Điện, ra chiêu một cách thâm hiểm độc ác, chỉ cần gã thanh niên áo đen kia có sơ hở thì sẽ khiến y chết không chỗ chôn thân.
- Hừ. Không ngờ tại đây mà còn gặp phải yêu nghiệt Âm Ma Điện, ta Phong Vô Ưu đệ tử Thiên Kiếm tông, hôm nay phải thế thiên hành đạo, trừ gian diệt ác.
Trong kiếm ảnh liên miên, chỉ nghe gã thanh niên áo đen kia quát lớn một tiếng, tốc độ ra kiếm lại càng được đẩy lên nhanh hơn. Trần Lạc trong màn kiếm ảnh đầy hư hư thực thực này cũng có chút rối loạn, chỉ còn nước dựa vào Hành Phong bộ pháp, dùng linh lực dồn vào đôi chân, đồng thời xúc giác cảm nhận từng luồng gió do kiếm khí tạo thành để tránh né.
Gã áo đen thấy thế cười nhạt, biết mình đã sắp chiến thắng, bèn xuất ra một chiêu tối hậu, thanh kiếm trong tay đột ngột bay ra, đâm về phía ngực Trần Lạc.
Trần Lạc phản ứng cũng rất nhanh, dùng Hành Phong bộ pháp xoay mình né tránh. Nhưng nào ngờ đòn phi kiếm kia chỉ là giả, chưởng phong của gã thanh niên áo đen đánh tới mới là đòn thật. Thiên Kiếm tông tuy nổi danh với sử dụng kiếm, nhưng về chưởng pháp quyền cước cũng không tồi. Nói chung môn phái này có đường lối tấn công cận chiến khá giống với võ đạo do Trương Cuồng phát minh ra.
Trần Lạc biến sắc, vì thân hình đang ở tư thế vặn xoắn nên không thể di chuyển, đành trơ mắt đứng nhìn chưởng kia đánh tới trước ngực.
Nhưng đúng lúc này dị biến xảy ra! Từ trong bóng đêm Phi Vân sơn mạch đột nhiên xuất hiện một tiếng gào rống dữ dội khiến cho cả sơn mạch dường như rung lên. Điều đáng sợ hơn là tiếng rống lại phát ra ở vị trí rất gần với hai người Phong Vô Ưu và Trần Lạc.