Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

chương 74: thoát hiểm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương : Thoát hiểm!

- ---oo----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Bảy ngày trôi qua một cách bình lặng.

Đoàn Ngọc và Lưu Tĩnh mạnh người nào người đó tu luyện, ngay một câu nói chuyện cũng không.

Đoàn Ngọc lúc này đang ngồi tại gian mật thất riêng của mình. Gã nhắm mắt xếp bằng ngồi dưỡng thần, dùng chân khí trong đan điền cố sức luyện hóa những thiên tài địa bảo mới vừa thu về được từ Lưu Tĩnh.

Nhưng có một điều kỳ quái là mặc dù những thiên tài địa bảo này đều thuộc hàng thượng phẩm, tuy nhiên, vẫn không thể khiến cho kinh mạch trong cơ thể hắn rộng ra thêm chút nào.

Kinh mạch không thể rộng ra đồng nghĩa với việc linh lực sẽ không thể tiếp tục áp súc nữa mà phải dừng ở bảy lần. Tuy bảy lần là một con số không tồi với tu sĩ mang thể chất Bán Phàm, thậm chí nếu xét trong toàn tu chân giới Việt quốc thì cũng có thể miễn cưỡng xem như thiên tài.

Nhưng Đoàn Ngọc lại không hài lòng với con số này. Làm người tất có tham niệm, hắn muốn chí ít bản thân phải đạt đến được mức áp súc mười lần, hay mười một lần như Bạch Vô Thiên.

- Chẳng lẽ cực hạn thân thể không cách nào thay đổi sao? Nếu như có thể áp súc đến mười lần, thì cộng thêm lực lượng Võ đạo, ta chắc chắn sẽ có khả năng đánh bại được Bạch Vô Thiên hay thậm chí là Vô Thập Tam. Tuy vậy, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì tất cả đều chỉ là mộng tưởng.

Đoàn Ngọc thì thào. Nhìn gân máu nơi hai cánh tay đã căng cứng, trong lòng mơ hồ trỗi lên một nỗi thất vọng tràn trề.

Hắn ngả đầu nằm ra sau trầm tư một lúc, sau đó thở dài đứng dậy, bước ra bên ngoài chỗ Sinh Mệnh Nguyên Tuyền đi dạo.

Lưu Tĩnh trong suốt bảy ngày nay vẫn liên tục ngâm mình trong Sinh Mệnh Nguyên Tuyền. Dòng nước thần kỳ này không ngừng thấm sâu vào cơ thể gã, nuôi dưỡng tiên thiên chi khí, khiến da dẻ gã trở nên trắng trẻo hồng hào, hệt như da em bé.

- Lưu Tĩnh chẳng lẻ là muốn lợi dùng Sinh Mệnh Nguyên Tuyền để đột phá cảnh giới Tiên Thiên hay sao?

Nhìn thấy cảnh tượng trên, Đoàn Ngọc thầm giật mình. Hiện tại thực lực hắn ngang với Lưu Tĩnh, nếu như đột nhiên xảy ra sự chênh lệch, thì chẳng ai có thể biết được Lưu Tĩnh sẽ giở trò gì với hắn.

- Quả nhiên là thế. Thảo nào y nhường toàn bộ số thiên tài địa bảo đang mang trên người cho mình. Y biết rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy mình không thể tiêu thụ được hết, vì thế mới xuất ra để cầm chân mình.

- Một khi y đột phá được cảnh giới Tiên Thiên, thì liền có thể tiện tay thu lại toàn bộ. Lưu Tĩnh này quả nhiên không thật thà như vẻ bề ngoài. Mình thật sơ suất, suýt chút nữa vì lòng tham mà tự đẩy bản thân rơi vào hiểm cảnh rồi!

Đoàn Ngọc càng suy nghĩ càng cảm thấy không ổn. Cuối cùng định tiến lại cản trở việc tu luyện của Lưu Tĩnh, nhưng bỗng hắn lại phát hiện ra một điều kỳ lạ trên người y.

Sinh Mệnh Nguyên Tuyền mát dịu kia không biết từ bao giờ lại tỏa ra một luồng khí trắng nhàn nhạt bốc lên cao, sau đó cuộn lại thành một đám mây mờ trên đỉnh đầu Lưu Tĩnh, tiếp theo đi thẳng vào huyệt Bách Hội rồi đi xuống đan điền gã. Bởi vì luồng khí trắng này rất mờ nhạt nên mắt thường rất khó nhận ra, cũng vì Đoàn Ngọc tinh ý nên mới quan sát được.

- Đây chẳng lẽ chính là cách vận hành Thiên Tượng Công, môn thuật pháp ngang hàng với Hỏa Thần Quyết của Bạch gia ư?

Càng nhìn lộ tuyến di chuyển của luồng khí trắng kia, Đoàn Ngọc càng cảm thấy kinh ngạc.

- Người trung niên bí ẩn kia từng nói: Mọi công pháp trên đời đều được tạo ra nhờ sự mô phỏng của các nguyên lý và hiện tượng trong trời đất. Nước bốc hơi lên cao tụ lại thành mây, mây nặng trĩu rơi xuống thành mưa, tạo nên một vòng tuần hoàn không dứt.…

Vào đúng khoảnh khắc Đoàn Ngọc đang suy tư, từ trong đầu hắn đột nhiệt xuất hiện một luồng khí mát lạnh chạy thẳng tới não bộ, khiến hắn bỗng cảm thấy cực kỳ minh mẫn và sáng suốt. Mọi ngóc ngách bí ẩn của luồng khí trắng đang vận hành trên người Lưu Tĩnh cũng bị hắn phá giải hoàn toàn.

- Thiên Tượng Công hẳn là như thế!

Đến đây, Đoàn Ngọc chợt mỉm cười.

Lưu Tĩnh vốn đang định tính kế hắn, không ngờ lại sơ suất như vậy, đã tiết lộ cho hắn biết cách tu luyện Thiên Tượng Công.

Chắc cũng có lẽ vì Lưu Tĩnh cũng không thể ngờ được lại có người chỉ cần nhìn luồng khí trắng kia, mà có thể đoán ra nguyên lý pháp quyết vốn rất phức tạp như Đoàn Ngọc.

Đoàn Ngọc đứng quan sát Lưu Tĩnh thêm một lúc lâu nữa, sau khi đã nhớ rõ mọi thứ thì mới quay trở về, bỏ qua ý định phá đám y tu luyện.

………………………………………

Đoàn Ngọc ngồi tại mật thất của mình, trước mặt có đặt một hồ lô chứa nước của Sinh Mệnh Nguyên Tuyền trong đó.

Hắn bắt đầu vận dụng Hỏa Thần Quyết, tạo thành một quả cầu lửa đỏ rực nơi lòng bàn tay phải.

- Hỏa Thần Quyết gồm có tám tầng, cũng tương đương với tám cảnh giới tu luyện của tu đạo giả. Thiên Tượng Công có lẽ cũng thế. Vậy nếu ta cùng lúc kết hợp cả hai pháp quyết này với nhau thì có thể mượn lực đẩy áp súc đến lần thứ tám hay không?

Nội tâm hắn khẽ động, dùng ý niệm điều khiển hút ra một luồng thủy linh lực từ cái hồ lô nước, sau đó vận hành theo đúng lộ tuyến mà Lưu Tĩnh đã tu luyện.

Chỉ ít phút sau bàn tay trái của hắn đã có thêm một quả nước màu xanh nhạt, hình dáng tuy giống nhưng về bản chất thì hoàn toàn đối lập với quả cầu lửa nơi bàn tay phải.

Đoàn Ngọc cắn chặt răng, bắt đầu vận hết công lực, sau đó cố ép hai quả cầu này với nhau.

Nhưng nước lửa vốn đối đầu, hai quả cầu này chỉ vừa mới hợp lại thì ngay lập tức nổ tung ra, khiến Đoàn Ngọc trọng thương hộc máu.

Tuy vậy, hắn cũng đã cảm nhận được kinh mạch trong người mình dường như vừa giãn nở thêm một chút. Điều này khiến hắn đặt thêm nhiều hy vọng vào phương pháp nguy hiểm trên.

- Lại lần nữa!

Đoàn Ngọc liên tục thực hiện dung hợp Thiên Tượng Công và Hỏa Thần Quyết tổng cộng năm lần, sau năm lần, kinh mạch trong cơ thể hắn bắt đầu có dấu hiệu hơi rách, khiến linh lực tràn ra bên ngoài. Hắn ngay lập tức phải dùng bầu hồ lô chứa Sinh Mệnh Nguyên Tuyền kia uống vào, mượn sinh khí tràn trề của nó để tiến hành chữa trị vết thương.

Đoàn Ngọc cứ tu luyện theo cách này liên tục trong ba ngày. Độ rộng của kinh mạch cũng được tăng lên không ít, khiến hắn có thể bắt đầu thực hiện đợt áp súc linh lực lần thứ tám!

Tuy vậy, sự đau đớn phải gánh chịu cũng rất nặng nề khiến tinh thần hắn dường như muốn suy sụp hoàn toàn!

Nhưng Đoàn Ngọc không còn cách nào khác. Hắn cảm nhận được rõ ràng khí tức Lưu Tĩnh ngoài kia đang dần trở nên vô cùng đáng sợ, có lẽ chỉ một tuần nữa thôi là y có thể thành công đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên.

……………………….

Vào khoảnh khắc ngày thứ bảy cuối cùng kết thúc. Bên trong động thủ đột nhiên phát ra một tiếng nổ ầm ầm.

Tiếp theo bên trong động phủ dường như xuất hiện một vòng xoáy cực mạnh, đem toàn bộ thiên địa linh khí bên ngoài hút vào trong.

Cảnh tượng này diễn ra trong vòng nửa canh giờ sau đó biến mất, trả lại nơi đây một bầu không khí yên bình.

Bên trong hồ nước chứa Sinh Mệnh Nguyên Tuyền, Lưu Tĩnh từ từ đứng dậy. Thần sắc gã lúc này trở nên hư thoát phiêu bồng, thủy linh lực trên cơ thể vô cùng đậm đặc, khí tức hùng hậu tỏa ra có thể khiến cho mọi tu sĩ cảnh giới Thai Tức đều phải khiếp sợ.

- Cuối cùng đã thành công. Vô Thập Tam! Để ta xem ngươi làm sao có thể giết được ta!

Ánh mắt Lưu Tĩnh chợt lóe lên một tia sát khí, y bước nhanh tới gian mật thất của Đoàn Ngọc, dùng một chưởng đánh nát cửa đá bước vào.

- Hả? Tên tiểu tử họ Đoàn này đâu rồi?

Lưu Tĩnh kinh ngạc đưa mắt nhìn khắp gian mật thất này một lượt nhưng vẫn không thể phát hiện ra Đoàn Ngọc ở đâu.

Nhưng trên mặt đất thì lại có mấy dòng chữ do Đoàn Ngọc khắc sâu vào đá để lại.

- Chúc mừng Lưu huynh đại công cáo thành, trở thành Tiên Thiên tu sĩ. Nhưng thứ lỗi cho tiểu đệ không thể trực tiếp chúc mừng được. Số thiên tài địa bảo kia đệ tạm mượn, hẹn Lưu huynh ngày khác tái ngộ. Ha ha!!!

- Ngươi!

Vừa đọc xong mấy câu trên thì Lưu Tĩnh liền giận đến đỏ mặt. Y không nhịn được mà vung tay đánh một cái khiến mặt đất nổ tung lên, đem mấy chữ kia xóa đi hoàn toàn.

- Thật kỳ quái. Bên ngoài rõ ràng có con cự viên hung hãn kia trấn thủ, làm sao tên tiểu tử này có thể thoát ra được kia chứ. Thôi đành kệ, ta trước tiên đi ra đánh bại con cự viên, rồi đến Giới Mang Sơn tìm Vô Thập Tam tính sổ thôi.

Lưu Tĩnh thở dài, đưa mắt nhìn sang nơi phía cửa động, sau đó lặng lẽ cất bước đi khỏi.

…………………………………………� �

Sau khi Lưu Tĩnh đi khỏi tầm một ngày. Từ trong một vách đá đột nhiên xuất hiện một luồng sáng xanh phóng ra giữa gian mật thất, ngưng tụ thành hình một gã thanh niên tuổi chừng hai mấy.

Y đảo mắt nhìn khắp mật thất một vòng, sau đó đưa tay lau mồ hồi đang chảy lấm tấm trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm:

- Cũng may mà mình nhanh trí trốn vào trong Khu Thú Quyển, nếu không đã bị tên ác ôn kia bắt được rồi.

Việc trốn vào Khu Thú Quyển có thể xem như nhục nhã, nhưng tình huống rất cấp bách. Hơn nữa, trong động phủ lúc này cũng chẳng có ai quan sát được hành động của hắn, vì thế hắn cũng không ngại lắm.

Chợt Đoàn Ngọc lại nhớ đến Tiểu Hồng ở bên ngoài.

Nghĩ đến đây, hắn chợt vỗ trán kêu hỏng bét, sau đó vội vã chạy ra khu rừng bên ngoài cửa động.

Quả nhiên giờ đây Tiểu Hồng đang bị thương nặng nằm trên mặt đất. Tuy vậy, ở phía cách nó không xa cũng có một vết máu chảy dài, vết máu kéo thẳng về phía tây, nơi đối diện với khu rừng. Đây ắt hẳn là vết máu do Lưu Tĩnh lưu lại, gã sau một hồi đại chiến với Tiểu Hồng cũng lĩnh phải tổn thất nặng nề, không dám lưu lại nơi này lâu mà đành cấp tốc rời khỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio