Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
Chương : Cùng nhau xuống núi đao biển lửa!
- ---oo----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Bàn tay của Minh Nhân hiện ra trong ánh chớp lập lòa.
Chỉ một bàn tay nhưng lại mang theo một luồng linh lực khổng lồ đánh thẳng vào giữa ngực Đoàn Ngọc.
Bên kia, Tống Thanh Loan khi thấy cảnh tượng này thì sợ hãi hét lên một tiếng. Khoảng cách giữa cả hai vốn gần nhưng giờ lại xa đến lạ thường. Tống Thanh Loan chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bàn tay kia từ từ chạm vào ngực Đoàn Ngọc.
Ầm một tiếng!
Đoàn Ngọc lui về phía sau mấy bước, đỉnh núi quá chật hẹp khiến hắn suýt nữa tông phải Tống Thanh Loan.
Nhưng điều quan trọng là hắn vẫn không sao. Một chưởng này tuy mang theo lực lượng rất lớn, nhưng vẫn không thể làm tổn thương được hắn. Linh lực cuồng bạo của Minh Nhân chỉ vừa chạm vào cơ thể Đoàn Ngọc thì đã bị chân khí hộ thể của hắn đánh tan toàn bộ. Thậm chí còn tạo thành một lực phản chấn rất mạnh bắn ngược trở lại.
Lúc này, bên ngoài Giới Mang Sơn, Minh Nhân vẫn đang đứng cạnh hai người Tống Thanh Loan và Đoàn Ngọc.
Tuy vậy, Tống Thanh Loan và Đoàn Ngọc lại giống như hai người mù, sóng lưng nhau mà quay tròn xung quanh tại chỗ, bọn họ dường như không nhìn thấy Minh Nhân, Tống Nghĩa, hay thậm chí là Hoàng Lỗ.
Dưới chân họ, một đống các lá phù lục đủ các màu sắc rải đầy, tạo thành một hình bát quái đủ tám vị trí Càn, Đoài, Ly, Chấn, Khôn, Khảm, Tốn, Cấn.
Đây chính là Bát Quái Mê Hồn Trận, một trong những trung cấp trận pháp rất khó tạo thành. Minh Nhân cũng phải mất đến bảy năm mới có thể dựng trận, chuyển trận, biến trận một cách linh hoạt như bây giờ.
Bát Quái Mê Hồn Trận mượn nguyên lý của tám nguyên tố trong trời đất để tạo nên ảo cảnh, bởi vì vậy ảo cảnh được tạo thành rất giống với cảnh thật, khiến người trong trận như lạc vào mây mù, chỉ có thể tuân theo sắp đặt của người dẫn trận mà thôi.
Minh Nhân cũng vậy. Khi y đã dẫn dụ được Đoàn Ngọc và Tống Thanh Loan vào Bát Quái Mê Hồn Trận, thì nhiệm vụ còn lại của y thật đơn giản. Một mặt y chuyển trận, liên tục biến ra các ảo cảnh hòng giam hãm Đoàn Ngọc và Tống Thanh Loan, một mặt y chạy vòng tròn xung quanh hai người, tìm vị trí sơ hở để tấn công vào.
Nhưng Minh Nhân lại không ngờ đến một việc.
Khi y đã tìm được vị trí sơ hở của Đoàn Ngọc, tung ra một chưởng có thể nói là hàm chứa tám phần linh lực của mình. Một chưởng này của theo y là có thể xuyên núi phá đá. Một chưởng có thể đánh chết mọi cao thủ áp súc mười lần trở xuống trong tình trạng không phòng bị.
Nhưng không ngờ Đoàn Ngọc lại bình an vô sự. Và tu vi của hắn cũng chỉ có áp súc chín lần.
Điều làm Minh Nhân hoảng sợ hơn nữa là lực phản chấn từ Đoàn Ngọc lại khiến y chịu nội thương không nhẹ. Nếu không phải bản thân là người chủ động, khống chế được mọi sự việc đang diễn ra trong trận pháp thì có lẽ đã bị trọng thương rất nặng rồi.
- Tên đeo mặt nạ này, trên người ắt hẳn tồn tại rất nhiều bí mật. Vậy càng tốt, một khi giết được ngươi thì bí mật đó cũng thuộc về ta.
Phía đối diện, Tống Nghĩa và Hoàng Lỗ như mãnh hổ vờn nhau.
Khói bụi tung bay, hai đạo linh lực một màu xám, một màu vàng như hàng loạt những tia sấm chớp lao vào nhau, làm không gian vang lên từng tiếng xẹt xẹt đáng sợ.
Hoàng Lỗ liên tục bắt ấn quyết, tạo thành từng đạo pháp thuật tấn công Tống Nghĩa không ngừng nghỉ. Một mặt y lại cố gắng chọc tức Tống Nghĩa, để gã phân tâm rối loạn:
- Tống Nghĩa! Ngươi nhìn xem tên đeo mặt nạ và em gái ngươi đã rơi vào trận pháp của Minh Nhân rồi kìa. Xem ra chẳng còn bao lâu nữa là sẽ kiệt sức chết thôi.
Nào ngờ tinh thần Tống Nghĩa rất vững. Gã lạnh lùng mỉm cười, thậm chí ngay cả cái liếc mắt ngó qua cũng không thèm:
- Nếu chúng bị giết thì đó là do chúng bất tài. Chẳng liên quan gì đến ta mà ngươi phải la làng la xóm.
Hoàng Lỗ quát:
- Hay cho một câu chẳng liên quan. Họ Tống ngươi ngoài miệng nhân nghĩa đạo đức, không ngờ lòng dạ lại nhẫn tâm đến vậy.
Tống Nghĩa tung chưởng chống lại đòn Hoàng Lỗ vừa phát ra, sau đó đáp:
- Không giết được người, tất bị người giết. Đạo lý này là của trời đất, của vạn vật tự nhiên, không phải của riêng Tống Nghĩa ta. Ngươi lấy tư cách gì mà bảo ta tàn nhẫn?
Bên trong Bát Quái Mê Hồn Trận, Đoàn Ngọc sau khi lùi lại thì được Tống Thanh Loan đỡ lấy.
Tống Thanh Loan nhìn chiếc mặt nạ quỷ dạ xoa màu bạc dữ tợn của Đoàn Ngọc, trong ánh mắt xuất hiện một tia nhu hòa hiếm thấy. Nàng lo lắng hỏi:
- Ngươi có làm sao không?
- Yên tâm, đã nói Lâm Tam ta mạng gián. Cho dù có bị người khác hết giẫm rồi đạp, cũng không thể chết nổi.
- Ngươi đấy. Gặp phải tình cảnh này mà còn cười đùa cho được.
Sau khi xác định Đoàn Ngọc không vấn đề gì, Tống Thanh Loan mới buông hắn ra. Hai người im lặng một lúc, đến khi từng tia sét trên bầu trời tiếp tục giáng xuống mới hồi tỉnh lại.
Mắt thấy vô số tia sét đang như điên như cuồng lao tới chỗ Đoàn Ngọc, Tống Thanh Loan lại hét lên:
- Lâm Tam, cẩn thận!
Nhưng Đoàn Ngọc lại lờ đi, hắn nhíu mày ngẩng mặt lên nhìn những tia sét bạc lấp lánh trên cao, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ.
Nếu sét đã có thể biến ảo thành bàn tay của Minh Nhân, thì xem ra tất cả chỉ là ảo ảnh, vốn không thật. Đã không thật thì việc gì phải sợ kia chứ?
Nghĩ thế, mặc kệ cho sét đánh mạnh thế nào, Đoàn Ngọc vẫn chỉ hờ hững đứng yên xem như không có gì xảy ra.
Từng tia chớp điện chạm vào đỉnh đầu hắn, rồi như một cơn mưa bạc trút xuống người, chạy thẳng xuống lòng đất.
Cùng lúc, sắc mặt Tống Thanh Loan chuyển thành trắng bệch, không thể thốt được tiếng nào.
Nhưng Đoàn Ngọc vẫn không sao. Hắn ngẩng đầu lên trời cười lớn:
- Yên tâm đi, tất cả đều chỉ là ảo ảnh. Vây khốn ta trong những ảo ảnh này thì có ích lợi gì cơ chứ? Nếu đã muốn ta bị chìm đắm trong ảo cảnh, vậy thì ta thuận theo ý ngươi!
Nói xong, Đoàn Ngọc bước tới chỗ Tống Thanh Loan, mạnh bạo đưa tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ mà mềm mại của nàng ta. Kéo thân thể nàng áp vào bộ ngực rộng rãi chắc nịch của mình.
Tống Thanh Loan ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Chỉ thấy ánh mắt của Đoàn Ngọc lộ ra ý cười, thốt:
- Cùng nhau xuống núi đao biển lửa…
Đoàn Ngọc ôm Tống Thanh Loan bước tới một bước, rơi thẳng từ trên đỉnh núi cao vạn trượng xuống phía dưới. Vực sâu hun hút há cái miệng đen ngòm của nó ra như muốn nuốt lấy thân hình cả hai người.
Đoàn Ngọc ôm Tống Thanh Loan từ trên cao rơi xuống, gió phần phật thổi mái tóc hắn và Tống Thanh Loan bay tán loạn. Nhưng dù gió mạnh đến đâu cũng không làm lay chuyển được ánh mắt của hai người lúc này.
Ánh mắt Đoàn Ngọc kiên định nhìn xuống vực sâu thăm thẳm phía dưới.
Ánh mắt Tống Thanh Loan si mê nhìn hắn.
Quả nhiên như lời Đoàn Ngọc, vực sâu thăm thẳm đã biến thành biển lửa, còn mặt đất phía dưới thì lại biến thành núi đao.
Từng luồng hỏa khí nóng rực bốc lên trên cao, tạt vào mặt hai người, khiến cả hai phải ôm nhau chặt hơn.
Đoàn Ngọc thầm khen:
- Trận pháp quả nhiên lợi hại, có thể trong ảo cảnh mượn Hỏa Thuật tạo thành lửa đỏ thật sự. Trong giả có thật, trong thật có giả, giả giả thật thật, nếu không cần thận đề phòng thì sẽ chết lúc nào không biết.
Nhưng Đoàn Ngọc đã có chủ ý trong lòng.
Như Ý Tâm Kinh bao lâu không động tới đã xuất hiện tác dụng.
Khoảnh khắc thân hình hắn và Tống Thanh Loan rơi vào biển lửa, thì trong đầu hắn cũng khẽ niệm một đoạn khẩu quyết:
- Thế gian huyễn ảo, vạn pháp vốn không. Vạn pháp đã không, chúng sinh cũng diệt. Mắt mù tai điếc, lục căn đoạn diệt…
Đoàn Ngọc từ từ nhắm chặt hai mắt. Tống Thanh Loan cũng ôm lấy hắn chặt hơn, ánh mắt nàng nhìn hắn càng thêm đắm đuối.
Bên ngoài, trong lúc Đoàn Ngọc đang niệm khẩu quyết. Những lá phù lục đang nằm trên mặt đất cũng chợt run lên bần bật. Minh Nhân phải cố gắng lắm mới ép được chúng nằm xuống trở lại.
Nhưng rồi mọi chuyện lại đâu vào đó. Chỉ được ít phút sau, những lá bùa lại ngay lập tức nổi loạn, muốn tung mình bay lên không trung lần nữa.
Bên trong ảo cảnh, Đoàn Ngọc đang chìm vào trạng thái lục căn đoạn diệt, vận dụng Đại Diễn Quyết suy tính cặn kẽ mọi thứ về trận pháp này. Vì có Hắc Phong bên cạnh bảo vệ nên Đoàn Ngọc mới dám bạo gan như vậy. Lỡ như trong lúc nhập định có bị Minh Nhân đánh lén thì cũng có người giúp mình chống đỡ.
- Vô cực sinh Thái cực, Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái diễn sinh thành vạn vật… Thì ra là thế, ta hiểu rồi…
Các tấm phù lục càng ngày càng rung chuyển dữ dội. Mồ hôi trên trán Minh Nhân tuôn như mưa, ấn quyết trên tay y ghì chặt xuống, hòng đè ép những lá phù lại.
Bên kia, Tống Nghĩa thấy cảnh tượng này thì cười nhạt nói với Hoàng Lỗ:
- Thế nào? Để xem ai sắp chết nhé? Theo ta là Minh Nhân sắp chịu không nổi rồi.
Hoàng Lỗ biến sắc, tuy vậy vẫn tấn công Tống Nghĩa liên tục. Thế công càng lúc càng mạnh mẽ, dường như đã sử dụng toàn bộ linh lực của mình trong mỗi đòn đánh.
…………………..
- Ta thực sự hiểu rồi. Thật chính là giả, mà giả cũng chính là thật. Nguyên lý của trận pháp là dùng thật tạo thành giả, nhưng rốt cuộc giả đó vẫn là thật…
Muốn tạo thành trận pháp, hiển nhiên phải dùng linh lực thật sự. Những lá bùa là nguồn gốc cũng các loại hỏa linh lực (Ly), thủy linh lực (Khảm), sấm sét (Chấn), núi (Cấn), đất (Khôn), trời (Càn), hồ (Đoài). Những thứ “thật” này lại hợp lại để tạo nên “ảo” cảnh. Nhưng rốt cuộc bản chất của nó vẫn là thật, vì thế có thể dựa vào ảo để sát nhân.
Đoàn Ngọc mở mắt ra.
Khoảnh khắc hắn mở mắt.
Biển lửa biến mất, núi đao cũng vỡ vụn.
Cùng lúc, ngoài thực tại, từng lá phù lục cũng thoát khỏi sự kìm chế của Minh Nhân mà bắn tung lên không trung.
Minh Nhân hoảng sợ chỉ vào thân ảnh đang xuất hiện trong màn phù lục kia, lắp bắp:
- Làm sao có thể? Làm sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà ngươi có thể…
Đoàn Ngọc cùng Tống Thanh Loan bước ra giữa màn mưa phù lục. Hắn mỉm cười, vung tay lên. Một màn phù lục đủ màu đủ sắc như những cánh hoa bắn tung ra bốn phương tám hướng, cuối cùng rơi xuống dưới chân Minh Nhân.
Cảnh vật xung quanh Minh Nhân bỗng nhiên thay đổi, hóa thành một ngọn núi cao vạn trượng, vực sâu thăm thẳm y hệt lúc Đoàn Ngọc và Tống Thanh Loan bị vây khốn mới nãy.
Đoàn Ngọc đã dùng gậy ông đập lưng ông, dùng chính Bát Quái Mê Hồn Trận của Minh Nhân để khống chế y. Có điều Bát Quái Mê Hồn Trận này được hắn cải tiến đi đôi chút, vì thế Minh Nhân nếu muốn phá giải thì sẽ tốn không ít công phu.
Đoàn Ngọc hướng về Hoàng Lỗ quát:
- Ngươi còn chưa chịu thua?
Hoàng Lỗ dừng tay lại, lạnh lùng nhìn Đoàn Ngọc nói:
- Ngươi quả nhiên có chút thủ đoạn. Bát Quái Mê Hồn Trận này trận pháp Minh Nhân dùng để thành danh, không ngờ hôm nay lại bị ngươi phá hủy chỉ trong giây lát.
Đoàn Ngọc mỉm cười:
- Chẳng qua may mắn thôi. Các ngươi hãy đi đi, hoặc chí ít đừng làm phiền bọn ta nữa. Ta tha mạng cho Minh Nhân cũng vì chứng minh ta vốn không phải ma đạo mà thôi.
Hoàng Lỗ hừ lạnh, không nói không rằng quay mặt đi. Y làm vậy chứng tỏ đã đồng ý với đề nghị của Đoàn Ngọc.