Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

165: điện huyết hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Nhẫn Trữ Vật

Roẹt!

Anh xé rách áo của Ngư Ấu Vy, lấy thuốc cầm máu cho cô ta.

Hôm qua trị thương cho Hạ Nhược Tuyết, đan dược còn thừa được anh cất vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Lúc này giơ tay lên là có thể lấy ra.

Ngư Ấu Vy giay dụa muốn đứng lên!

Chân mềm nhũn, lại nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Tôi đã điều tra được thông tin mà anh cần...!một...!chưa đến một tuần, năm ngày, trong năm ngày...!tôi hoàn thành được lời hứa của tôi...”

Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc: “Cô chỉ vì việc này mà mất nửa cái mạng hả?”

Ngư Ấu Vy cắn răng.

“Tôi đã nói, tôi không nợ anh gì hết!”

Cô ta lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi: “Cái này, là mẹ anh để lại”.

Kiểu dáng cổ xưa.

Sang trọng hoa lệ.

Bên trên còn có một hình phượng hoàng.

Vừa nhìn là biết đồ của phụ nữ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng truyền âm: “Nhẫn trữ vật? Cậu nhóc, mẹ cậu không phải là người bình thường đâu”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Nhẫn trữ vật, đó là cái gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đó là một loại kỹ thuật mở ra không gian trong chiếc nhẫn để chứa đồ vật”.

“Cậu có thể hiểu không gian của nhẫn trữ vật giống như không gian trong ngọc bội tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nguyên lý gần như nhau”.

“Nhưng không gian trong nhẫn không to bằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục”.

Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.

Bên trong chiếc nhẫn có một khoảng không gian.

Có thể chứa đồ vật.

Giống như ngọc bội mà mẹ để lại, bên trong có một tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

“Làm thế nào để mở được thứ này?”

Diệp Bắc Minh ổn định thương tích cho Ngư Ấu Vy.

Rồi gọi cho Vạn Lăng Phong, bảo ông ta đến xử lý việc bên này.

Rồi anh ngồi nghiên cứu nhẫn trữ vật ở một bên trong lúc chờ đợi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Sử dụng thứ này cần phải thần niệm”.

“Đối với người luyện võ, bắt đầu tiến vào cảnh giới võ tông, mới có thể có thần niệm”.

“Không có thần niệm, thì không thể mở được nhẫn trữ vật”.

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Vậy sao?”

“Nhưng”.

“Nhưng cái gì?”

“Tôi là ai chứ? Bắt đầu từ lúc chúng ta ràng buộc với nhau, thì cậu đã có thần niệm rồi”.

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể cảm nhận được mọi thứ trong phạm vị bán kính năm trăm mét, hơn nữa, còn có thể nhìn rõ được cảnh giới võ đạo của người khác, đó chính là sức mạnh của thần niệm”.

Diệp Bắc Minh hiểu ra.

Thì ra là vậy.

“Đeo nhẫn trữ vật lên tay đi”.

“Sau đó tĩnh tâm, thần niệm kết nối với chiếc nhẫn”.

Diệp Bắc Minh làm theo.

Tất cả mọi thứ bên trong nhẫn trữ vật xuất hiện trước mắt anh.

Không gian trong nhẫn trữ vật không lớn, chỉ khoảng ba bốn mét vuông.

Diệp Bắc Minh nhìn những thứ bên trong mà ngẩn người.

Là một vài bộ quần áo và đồ chơi trẻ con.

Diệp Bắc Minh động ý niệm, những bộ quần áo này xuất hiện trong tay anh.

Đường may hơi gượng gạo, không khó nhìn ra, là do một người phụ nữ khâu từng đường kim mũi chỉ.

“Mẹ…”

Diệp Bắc Minh đỏ hoe đôi mắt.

Bên trên có khí tức của mẹ.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau dùng vạn lý truy tông đi!”

Diệp Bắc Minh nhỏ một giọt máu lên trên.

Một lát sau.

Không có phản ứng gì.

“Tại sao lại như vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi sớm đã đoán được, thứ nhất, thực lực của cậu không đủ, cho dù dùng vạn lý truy tông, cũng chỉ có thể truy tìm được trong khoảng bán kính một ngàn dặm”.

“Thứ hai, mẹ của cậu chưa chắc đã ở trong phạm vi bán kính một ngàn dặm”.

“Cậu nhóc, muốn tìm mẹ cậu, đầu tiên là nâng cao thực lực trước, thực lực được tăng lên, thì sức mạnh của cậu cũng tăng lên”.

Đến lúc đó dùng vạn lý truy tông tìm mẹ của cậu, chỉ cần một ý nghĩ”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Cất gọn tất cả quần áo.

Bỗng nhiên, một chiếc chìa khóa trong chiếc nhẫn thu hút sự chú ý của Diệp Bắc Minh.

Một ý nghĩ, chìa khóa xuất hiện trong tay.

Nhìn kiểu dáng của chìa khóa, là sản phẩm công nghiệp hiện đại.

Bên trên chiếc chìa khóa mạ vàng còn có con số .

“Nó có ý gì?”

Vạn Lăng Phong chạy đến với tốc độ nhanh nhất.

Thi thể của ba tông sư võ đạo được Vạn Lăng Phong đưa đi xử lý.

Nhân tiện điều tra rõ ràng thân phận của họ.

Ngư Ấu Vy được đưa đến phủ Diệp dưỡng thương.

Với y thuật của Diệp Bắc Minh, Ngư Ấu Vy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Người đau khổ duy nhất là Hạ Nhược Tuyết, cô ta lại tỏ tình thất bại.

Nhưng, tối nay cũng coi như rất thành công, dù sao đã hôn được Diệp Bắc Minh.

Nửa đêm.

Ngư Ấu Vy tỉnh lại.

Một giọng nói vang lên: “Cô tỉnh rồi à”.

Soạt!

Ngư Ấu Vy giật nảy mình giống như con mèo.

Cảnh giác nhìn xung quanh.

Khi cô ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, Diệp Bắc Minh ngồi ở chỗ không xa, mới thở nhẹ nhõm: “Anh lại cứu tôi lần nữa”.

Diệp Bắc Minh không nhiều lời, giơ ba ngón tay ra: “Ba câu hỏi”.

“Thứ nhất, làm sao cô có được chiếc nhẫn của mẹ tôi?”

“Thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai? Tại sao truy sát cô?”

“Thứ ba, cô đã điều tra được gì?”

Ngư Ấu Vy cũng trả lời dứt khoát: “Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên của anh trước, chiếc nhẫn này là tôi ngẫu nhiên phát hiện được trong một vụ án lớn khi kiểm tra một số tài liệu về Giang Nam hai mươi ba năm trước”.

“Lúc đó vụ án này rất chấn động, hình như hai mươi ba năm trước, Sothebys tổ chức một hội đấu giá”.

“Lúc đó người của giới võ đạo tranh nhau một số đan dược, ra tay tàn sát, thương vong nghiêm trọng!”

“Lúc đó gần một phần ba số người trong bảng xếp hạng tông sư võ đạo Á Châu chết”.

Diệp Bắc Minh hơi kích động trong lòng.

Có lẽ chính là lần mẹ bị bao vây tấn công!

Ngư Ấu Vy nói tiếp: “Câu hỏi thứ hai, ba tông sư võ đạo đó là ai, tôi cũng không biết”.

“Sau khi tôi vào Giang Nam, bọn họ đột ngột xuất hiện muốn giết tôi”.

“Câu hỏi thứ ba, bố mẹ nuôi của anh đúng là bị đổ oan, người mà năm năm trước giết nhà họ Diệp anh, không phải là bọn cướp bóc, mà là hai võ giả cấp thiên”.

“Tôi tìm được phòng hồ sơ của Long tổ, từ trong đó tìm được ghi chép vụ án của nhà họ Diệp năm năm trước”.

“Không phải Long tổ không biết chuyện của nhà anh, mà là lựa chọn coi như không biết”.

Cô ta hít sâu một hơi.

“Diệp Bắc Minh, xin lỗi, là tôi đổ oan cho anh”.

“Còn có một chuyện”.

Diệp Bắc Minh nhìn Ngư Ấu Vy: “Chuyện gì?”.

: Điện Huyết Hồn

Ngư Ấu Vy cau mày: “Tôi điều tra được là ai ra lệnh phải giết anh, tôi đã hỏi cấp trên của tôi, không phải là lãnh đạo Long tổ chúng tôi hạ lệnh”.

“Mà là người cấp cao hơn của Long Hồn, trong đội Thần Cơ có người ra hạ lệnh giết anh”.

“Đội Thần Cơ?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, sau đó gật đầu: “Tốt, tôi biết rồi”.

“Bây giờ, chúng ta không ai nợ ai, tạm biệt”.

Ngư Ấu Vy ném lại một câu, quay người định bỏ đi.

“Khụ khụ…”

Vừa đi được hai bước liền trượt chân.

Suýt ngã nhào.

Diệp Bắc Minh chạy lên một bước, đỡ lấy eo thon nhỏ của cô ta: “Cô cứ ở phủ Diệp dưỡng thương trước rồi đi thì hơn”.

“Anh… buông tay ra!”

Ngư Ấu Vy cảm thấy vùng hông hơi tê tê.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“A…”

Ngư Ấu Vy trượt chân, trực tiếp ngã xuống đất.

Diệp Bắc Minh quay người đi ra khỏi phòng: “Đây là phòng của tôi, tạm thời cho cô ở lại”.

Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng, Ngư Ấu Vy tức muốn chết: “Tôi bảo anh buông tay thì anh buông tay hả? Khốn khiếp!”

“Chủ nhân!”

Vạn Lăng Phong đã đợi ở cuối hành lang từ lâu.

Lâm Thương Hải cũng có mặt: “Tham kiến thiếu chủ!”

Diệp Bắc Minh đi lên: “Điều tra được chưa, ba tông sư võ đạo đó là ai?”

Vạn Lăng Phong tỏ ra hơi nghiêm trọng, lấy ra ba miếng da người.

Trên mỗi miếng da đều có hình xăm đầu lâu màu đỏ.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây là?”

Vạn Lăng Phong nói: “Miếng da này được cắt từ phần ngực của ba tông sư võ đạo đó”.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Nó có ý nghĩa gì?”

“Để hội trưởng Lâm giải thích đi”, Vạn Lăng Phong lùi lại nửa bước.

Lâm Thương Hải nói với vẻ nghiêm trọng: “Thiếu chủ, ba tông sư này rất có khả năng là người của điện Huyết Hồn!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Điện Huyết Hồn?”

Lâm Thương Hải vẫn tỏ ra nghiêm trọng, giải thích nói: “Thiếu chủ, tôi cũng chỉ nghe nói đến điện Huyết Hồn, không ngờ nó có thật…”

Ông ta còn chưa nói hết.

Bên ngoài phủ Diệp vang lên tiếng hô: “Quân lệnh Long Hồn đến!”

“Thiếu soái Diệp Bắc Minh, mau ra tiếp lệnh!”

“Quân lệnh Long Hồn?”

Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong quay sang nhìn nhau.

“Đi thôi, ra xem sao”.

Ba người đi ra cổng phủ Diệp.

Tô Mạc Già cũng nghe thấy tiếng hô, vội vàng chạy ra: “Thiếu soái, có chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết”.

Đoàn người đến cổng lớn phủ Diệp.

Chỉ thấy một chiếc xe jee đỗ bên ngoài.

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc cầm một tờ quân lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi là Triệu Tranh, phụ trách truyền lệnh của Long Hồn!”

“Bây giờ tôi tuyên bố năm tội lớn của Diệp Bắc Minh!”

“Lạm sát người vô tội, vô cớ tiêu diệt nhà họ Triệu ở Giang Nam là tội thứ nhất!”

“Tội thứ hai, không phân phải trái trắng đen, giết bạn quốc tế Đông Doanh!”

“Giết Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong, gây ảnh hưởng xấu cho giới võ đạo là tội thứ ba!”

“Tội thứ tư, ban đêm đột nhập vào nhà họ Giả ở Kim Lăng, giết người phủ Giả, thủ đoạn tàn nhẫn!”

“Đội Huyền Cơ chấp pháp, cậu là thiếu soái Long Hồn lại phế đi cánh tay của chiến sĩ đội Cơ Doanh Long Hồn, khiến họ tàn phế, là tội thứ năm!”

Triệu Tranh lạnh giọng quát: “Diệp Bắc Minh, năm tội lớn đã định!”

“Hạn cho cậu trước tám giờ sáng mai, đến tòa án quân sự Long Đô, tiếp nhận phán quyết!”

Ông ta tiến lên một bước, quát nói:

“Quân lệnh đã đến, Diệp Bắc Minh tiếp lệnh!”

“Ông là cái thá gì mà phán quyết tôi?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.

Bỗng nhiên.

Anh nhảy vụt lên!

Phập!

Một luồng sóng khí cường mạnh cuồn cuộn lan ra.

Triệu Tranh tuyên bố quân lệnh Long Hồn như bị sét đánh.

“Phụt!”

Hai chân ông ta mềm nhũn, quỳ xuống đất, đầu gối nổ tung!

Hai chân trực tiếp bị phế!

Triệu Tranh kinh hãi ngẩng đầu: “Diệp Bắc Minh, làm sao cậu dám?”

Chấn hãi!

Che lấp cơn đau ở đầu gối!

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, đi vào phủ Diệp: “Các người không có quyền phán quyết tôi, bảo tôi đến tòa án quân sự hả?”

“Ha ha! Thiếu soái Long Hồn này, không làm nữa cũng được!”

Soạt!

Diệp Bắc Minh giơ tay, trực tiếp ném huy hiệu thiếu soái Long Hồn ra.

Tinh tang!

Chiếc xe jeep bị huy hiệu phi xuyên thủng ngay tại chỗ.

“Chủ nhân!”

Vạn Lăng Phong kinh ngạc.

Lâm Thương Hải kinh hãi kêu lên: “Thiếu chủ?”

Tô Mạc Già thộn cả người, ngây ra tại chỗ: “Thiếu soái?”

Ba người chấn hãi quay vào phủ Diệp.

Đến phòng khách.

Vạn Lăng Phong kinh sợ tê dại da đầu: “Chủ nhân, cậu không cần thân phận thiếu soái nữa ư?”

Lâm Thương Hải cũng không thể tin nổi!

Thiếu soái đấy?

Đó là khái niệm thế nào chứ?

Nó còn có trọng lượng hơn chức hội trưởng võ đạo hành tỉnh Đông Nam của ông ta.

Diệp Bắc Minh còn trẻ như vậy, thiếu soái hai mươi ba tuổi, nói không cần là không cần nữa.

Khí phách này, ai có thể địch nổi?

Tô Mạc Già nuốt nước miếng; “Tiểu sư bá, đó là giấy quân lệnh, anh sẽ gặp rắc rối lớn đó”.

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt không sao: “Không sao, vị trí thiếu soái này, vì tôi nể mặt bát sư tỷ nên mới nhận”.

“Bọn họ đã muốn tôi đến tòa án quân sự, thì tôi dứt khoát trả lại vị trí này cho họ là được rồi”.

Vạn Lăng Phong thộn mặt!

Với thân phận chiến thần của ông ta, nằm mơ cũng muốn tiến thêm một bước.

Vị trí chí cao vô thượng như vậy, Diệp Bắc Minh nói từ bỏ là từ bỏ, ông ta tự nhân không làm được điều này.

‘Thiếu chủ không hổ là con trai của người phụ nữ đó!’

Lâm Thương Hải nghĩ thầm.

Tô Mạc Già lo lắng.

Vội vàng chạy đến một bên gọi điện cho Lục Tuyết Kỳ, thông báo chuyện xảy ra ở đây.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Hai ông nói cho tôi biết chuyện điện Huyết Hồn đi”.

Lâm Thương Hải gật đầu: “Vâng, thiếu chủ”.

“Điện Huyết Hồn là một tổ chức võ đạo vô cùng thần bí, sức mạnh của nó nằm khoảng giữa gia tộc cổ võ và thế gia võ đạo”.

“Hơn nữa, điện Huyết Hồn vô cùng đáng sợ, chưa đạt mục đích thì không thôi”.

“Long Quốc năm mươi năm lại đây từng xảy ra mười bảy vụ án thảm diệt môn, trong đó có mười một vụ là do điện Huyêt Hồn làm”.

“Tóm lại, đó là một tổ chức mà bất kỳ ai nhắc đến cũng phải khiếp sợ của giới võ đạo, không ai dám đắc tội!”

Diệp Bắc Minh gật đầu,

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio