: Giết Võ Hoàng Trong Nháy Mắt
Cũng không như trong tưởng tượng.
Tim Diệp Bắc Minh nổ tung!
Mà vô cùng bình tĩnh!
Đúng vậy, Diệp Bắc Minh giống như không sao cả đứng ở đó, kiếm Đoạn Long trong tay chém xuống.
“Sao có thể…”
Người đàn ông kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Sau đó...!
Không có sau đó, đầu ông ta bay ra ngoài, tách với thi thể.
Lưu Bán Thành sợ đến choáng váng, trợn trừng mắt, kinh ngạc hô lên: “Mày… mày rốt cuộc có thực lực gì?”
Đây chính là Võ Vương đỉnh phong đấy!
Một quyền đánh vào tim Diệp Bắc Minh, anh lại không chết?
Đừng nói Lưu Bán Thành không chấp nhận nổi, cho dù là lão Phí Võ Hoàng sơ kỳ cũng không thể nào chấp nhận được điều này!!!
Giáp kim ty tàm có thể triệt tiêu % sức mạnh.
Một quyền vừa rồi nhìn giống như là Võ Vương đỉnh phong đánh ra.
Trên thực tế khi rơi vào ngực Diệp Bắc Minh còn không bằng một kích của Tông Sư!
Anh sao có thể có chuyện gì được?
Sắc mặt lão Phí rét lạnh đến cực điểm, không ngờ còn chưa ra tay đã hao tổn hai người.
“Diệp Bắc Minh, mày quả nhiên có chút bản lĩnh!”
“Thanh kiếm trong tay mày là của người phụ nữ để lại?”
“Còn cả công pháp tu luyện cũng là của bà ta?”
“Giao ra đi, tao có thể cho mày toàn thây, bảo người ta chôn cất mày tử tế”.
Giọng lão Phí bình tĩnh.
Nhưng rất lạnh!
Khiến người ta không lạnh mà run.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh đến cực điểm: “Ông biết được bao nhiêu chuyện của hai mươi ba năm trước?”
“Tao biết bao nhiêu?”
Lão Phí cười: “Lão phu chính là tàn dư năm đó, người phụ nữ đó là mẹ cậu?”
“Hắc hắc hắc...”
Lão Phí cười đểu: “Lão phu chém bà ta hai nhát, còn đóng đinh xuyên thấu vào trong cơ thể bà ta”.
“À, đúng rồi, ông đây còn hạ độc với bà ta, không ngờ mạng bà ta rất lớn, thế mà cũng vượt qua”.
“Còn nữa, mẹ mày rất đẹp!”
“Bọn tao còn nghĩ, sau khi cướp đồ trong tay bà ta xong thì cùng nhau chơi bà ta một trận”.
Ông ta cố ý khích giận Diệp Bắc Minh.
Chiến đấu giữa các võ giả, một khi có một bên bị chọc giận thì sẽ mất đi phương hướng.
Phần thắng sẽ tăng cực lớn.
Sư tử vồ thỏ, phải dùng toàn lực!
Lão Phí không muốn lật thuyền trong mương.
Ông ta rất cẩn thận.
Lão Phí thành công rồi!
Diệp Bắc Minh lập tức bùng nổ như núi lửa!
“Mày chết cho tao!!!”
Ầm!
Một luồng khí thế khủng khiếp gần như xé toạc không khí.
“Cái thá gì, lão phu là Võ Hoàng!”
Lão Phí cũng sợ hết hồn!
Nào ngờ lão Phí chọc giận Diệp Bắc Minh, ngược lại khiến sức chiến đấu của anh lại được đề thăng!
Ầm!
Lão Phí giẫm chân, mặt đất xuất hiện một hố sâu, nội kình mãnh liệt dâng trào.
Ông ta dùng thực lực Võ Hoàng, không chút kiêng kỵ xông đến!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được nói: “Nhóc con, cậu cẩn thận một chút, đây là Võ Hoàng sơ kỳ!”
“Còn cậu mới là Võ Vương sơ kỳ”.
“Giữa hai người kém một cảnh giới lớn, cậu nhất định phải liều mạng sao?”
“Vừa rồi hắn rõ ràng là đang chọc giận cậu, cậu đừng để đầu óc mê muội!”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Lập tức ra tay!
Kiếm Đoạn Long chém ra!
Không có bất kỳ động tác thừa, trực tiếp bổ vào đầu lão Phí!
Hoàn toàn không thiết phòng ngự!
Chỉ muốn công kích!
Một luồng khí tức tức tử vong tấn công vào mặt!
Lão Phí nhìn thấy lối đánh liều mạng mà sợ hết hồn, chỉ đành thu tay về phía sau.
Dù ông ta có thể đánh gục Diệp Bắc Minh, bị kiếm Đoạn Long chém một nhát, cũng đủ khiến ông ta bị thương!
Ông ta không muốn bị thương!
Một Võ Vương sơ kỳ cũng xứng khiến hắn bị thương sao?
Vèo!
Lão Phí lui xuống!
Bị Diệp Bắc Minh một kiếm đánh lui!
Diệp Bắc Minh cười: “Võ Hoàng? Đây chính là Võ Hoàng sao?”
“Tôi sợ quá! Sợ chết rồi kìa!”
“Đại ca Võ Hoàng, cầu xin ông đừng chạy, qua đánh một trận với tôi đi!”
Bị giễu cợt như vậy, lão Phí giận xanh mặt.
Ông ta vốn muốn chọc giận Diệp Bắc Minh, không ngờ mình lại bị chọc giận ngược lại?
Mẹ kiếp!
Không thể tha thứ.
Lão Phí nổi giận gầm lên: “Diệp Bắc Minh, lão phu phải đốt xương cốt mày thành tro, ném thịt mày cho chó ăn!!!”
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Được thôi, nhưng ông đừng chạy nữa được không?”
“Một Võ Hoàng bị Võ Vương đuổi giết, có phải quá mất mặt không?”
“Mẹ kiếp!”
Lão Phí không nhịn được, trực tiếp chửi tục: “Con mẹ nó thanh kiếm này của mày lực sát thương quá lớn, có bản lĩnh thì không cần dùng nó đi”.
Diệp Bắc Minh đáp: “Được, chỉ cần ông đánh nhau với tôi, tôi không dùng thì không dùng!”
Soạt!
Trong nháy mắt kiếm Đoạn Long biến mất.
Lão Phí ngơ ngác!
Mẹ kiếp?!!
Đây là tên máu liều gì vậy!
Nói không cần kiếm Đoạn Long thì không cần luôn?
Trong lòng lão Phí cười nhạt, quả nhiên là tuổi trẻ!
Kiếm Đoạn Long là thứ đồ duy nhất của Diệp Bắc Minh có thể uy hiếp được lão Phí, anh lại cất thanh kiếm này đi.
Mặc dù không biết sau kiếm Đoạn Long cất được, nhưng chắc chắn là thủ đoạn của người phụ nữ kia.
Lão Phí vô cùng hướng đến thủ đoạn thần kỳ kia!
Ông ta quyết định bắt sống Diệp Bắc Minh, sau đó nghiêm hình tra khảo!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút nóng nảy: “Ôi trời ơi, Diệp Bắc Minh, cậu muốn làm gì?”
“Cậu không dùng kiếm Đoạn Long, làm sao đánh hắn?”
“Cậu điên rồi!”
“Tôi cảnh cáo cậu, mặc dù chúng ta ký kết hiệp ước chủ tới, nhưng nếu cậu chết, tôi cũng không ảnh hướng chút nào”.
“Tới đi, để tôi khống chế cơ thể cậu, toàn lực bùng nổ, giết hắn trong nháy mắt!”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng: “Hà cớ gì? Cứ để tôi ra tay”.
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Xông đến lão Phí!
Không có kiếm Đoạn Long, lại còn dám xông đến?
Mẹ kiếp mày coi lão phu là cái gì?
Lão Phí giống như con sư tử nổi giận, một quyền đánh ra, xé rách không khí, đánh về phía mặt Diệp Bắc Minh!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, khi đến gần lão Phí trong phạm vi năm mét.
Đột nhiên, anh quát lên: “Kiếm Đoạn Long!!!”
“Kiếm Đoạn Long?”
Lão Phí kinh ngạc, sau đó cười gắn: “Thằng nhãi, trong phạm vi năm mét, dù mày dùng kiếm, liệu kịp sao?”
“Đi chết đi!”
Một quyền đánh ra!
“Ai nói không kịp chứ?”, Diệp Bắc Minh cười đầy quỷ dị.
“Cái gì?”
Lão Phí cảm thấy không đúng.
“Phụt!”
Đột nhiên cơ thể ông ta rung lắc mạnh, phun ra một ngụm máu tươi.
Không tin nổi nhìn ngực mình.
Một lỗ máu xuất hiện từ bao giờ!
Nối từ ngực ra sau lưng.
Vừa rồi trong khoảnh khắc kia, kiếm Đoạn Loang đột nhiên xuất hiện sau lưng lão Phí, đâm xuyên người ông ta..
: Biệt Hiệu Sát Thần
Một giọt máu cũng không dính!
Bay trở về tay Diệp Bắc Minh.
Con ngươi lão Phí chấn động, mặt không tượng tượng nổi: “Sao… sao mày làm được?”
Ầm!
Cơ thể ngã xuống đất.
Ông ta đến chết cũng không biết kiếm Đoạn Long là thế nào, sao lại đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.
Còn mẹ nó còn đâm xuyên người mình?
“A! A! A...”
Lưu Bán Thành sợ đến ngây người!
Nằm trên đất, bò ra ngoài giống như chó chết.
Võ Hoàng!
Con mẹ nó là Võ Hoàng đấy!
Lại bị Diệp Bắc Minh giết!
Lại còn trong tích tắc, đúng là nghịch thiên!!!
Diệp Bắc Minh chém ra một đường kiếm khí, git chết Lưu Bán Thành.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Giỏi lắm nhóc con!”
“Ngay cả tôi cũng không ngờ cậu lại nắm trong tay sức mạnh không gian khủng khiếp như vậy”.
“Làm sao cậu lại có ý tưởng này?”
Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Đoạn Long, cũng không phải không cần kiếm!
Chẳng lẽ anh ngu thật sao?
Anh chỉ là muốn lão Phí buông lỏng cảnh giác.
Diệp Bắc Minh mỉm cười giải thích: “Tôi đã cân nhắc từ lâu, chỉ cần tôi có suy nghĩ là có thể khiến kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện trong tay”.
“Như vậy có thể khiến kiếm Đoạn Long xuất hiện ở nơi khác đúng không?”
“Ví dụ ở sau lưng kẻ địch?”
“Vừa rồi tôi thử một chút, không ngờ thật sự thành công!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Ha ha ha, không tệ, hậu sinh khả úy!”
“Kiếm Đoạn Long xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, thứ vận dụng là sức mạnh không gian, chỉ cần ông muốn, quả thật có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu”.
“Ý tưởng của cậu rất hay, lần sau đừng như vậy nữa”.
“Cậu biết không, dáng vẻ liều mạng vừa rồi thật sự rất dọa người”.
Tiếp theo.
Diệp Bắc Minh kiểm tra di vật của lão Phí và cặp vợ chồng trung niên kia.
Lục soát được từ trên người bọn họ một lệnh bài màu máu.
Phía trên khắc một chứ Hồn!
Còn mang theo một con số.
Lão Phí là .
Cặp vợ chồng trung niên theo thứ tự là và .
“Biệt hiệu sao?”
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái.
Không có suy nghĩ nhiều.
Cất ba chiếc lệnh bài vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
...
Hai giờ sau.
Trong một dãy núi sâu thẳm cổ xưa.
Tổng đàn điện Huyết Hồn.
Trong phòng họp u ám, một đám người vội vã được triệu tập đến đây.
Những người này đều là tầng lớp cấp cao của điện Huyết Hồn.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, hôm nay là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn?
Nếu không tại sao điện chủ lại đột nhiên triệu tập tất cả những người từ cấp trưởng lão trở lên trong tổng đàn!
Mọi người vào ngồi.
Giống như viện nguyên lão của La Mã cổ đại.
Đột nhiên.
Một bóng đen chậm rãi đi tới, toàn thân mặc áo đen.
Không ai biết dáng vẻ thật của người đó!
Soạt! Soạt! Soạt!
Tất cả mọi người đứng dậy, cúi người chín mươi độ về phía người mặc áo đen: “Điện chủ!”
Bóng đen kia chậm rãi đi tới vị trí điện chủ, ngồi xuống.
Im lặng!
Không biết qua bao lâu!
Một giọng nói lạnh băng truyền ra: “Lão Phí chết rồi!”
“Cái gì?”
“Sao có thể?”
Bên trong phòng họp xôn xao.
Điện chủ Huyết Hồn lạnh lẽo nói: “Tin tức mới nhất từ Long Đô truyền đến lúc ba mươi phút trước”.
“Lão Phí chết trong trang viên của Lưu Bán Thánh, có người đã phân tích tình hình chiến đấu lúc đó”.
“Lão Phí đi giết Diệp Bắc Minh, hắn cũng xuất hiện trong camera nhà họ lưu”.
“Nhưng trong vườn hoa không có camera!”
“Tình hình chiến đấu được phân tích là lão Phí tỷ thí trực tiếp với Diệp Bắc Minh, có người đánh lén từ phía sau, giết lão Phí!”
Hội trường tĩnh lặng!
Lão Phí là Võ Hoàng.
Thực lực ngút trời!
Xếp thứ ở điện Huyết Hồn!
Dù có người đánh lén từ phía sau lưng, giết lão Phí, chí ít cũng phải top trong điện Huyết Hồn.
“Là ai giết lão Phí?”
“Là người của chính phủ Long Quốc?”
“Rất có thể!”
Bỗng nhiên, có người nói: “Khỗng lẽ là Diệp Bắc Minh?”
Im lặng!
Sau đó lại lập tức sôi sùng sục.
“Tại sao có thể là Diệp Bắc Minh!”
“Lão Phí là thực lực Võ Hoàng, Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“ tuổi, hay là tuổi? Chỉ dựa vào vậy mà cũng muốn giết lão Phí, kiếp sau đi!”
“Vậy thì đoán chắc là người của chính phủ Long Quốc rồi”.
Mọi người bàn luận.
“Im lặng!”
Chủ điện Huyết Hồn mở miệng: “Ngoại trừ chuyện hai mươi ba năm trước, nhiều năm qua, điện Huyết Hồn ta chưa từng tổn thật nhiều cao thủ như vậy”.
“Bắt đầu từ bây giờ, người git chết lão Phí sẽ có biệt hiệu: sát thần!”
“Điện Huyết Hồn sẽ không tiếc bất cứ giá nào tìm thấy sát thần, diệt trừ hắn!”
Các vị trưởng lão điện Huyết Hồn đồng thanh trả lời:
“Xin tuân lệnh điện chủ!”
...
Diệp Bắc Minh rời khỏi nhà họ Lưu, liên lạc với Thập sư tỷ trước tiên.
Mười lăm phút sau.
Vương Như Yên lái xe chạy đến hiện trường.
Diệp Bắc Minh cười ngồi vào bên ghế lái phụ.
Vương Như Yên liếc nhìn cửa lớn nhà họ Lưu: “Lưu Bán Thành chết rồi?”
“Chết rồi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Vương Như Yên mặt bất đắc dĩ, tiện tay gọi một cú điện thoại: “Alo, mấy người đến nhà họ Lưu dọn dẹp đi”.
Diệp Bắc Minh bổ sung: “Sư tỷ, còn có người của điện Huyết Hồn”.
“Cái gì?!”
Vương Như Yên kinh ngạc, mặt đẹp nghiêm túc, sát lại gần Diệp Bắc Minh: “Em đánh nhau với người của điện Huyết Hồn?”
Cô ấy tìm kiếm một hồi trên người anh!
Kiểm tra lỗ tai, mắt, lỗ mũi!
Thậm chí tay ngọc cũng đưa vào quần áo Diệp Bắc Minh, kiểm tra một trận.
Diệp Bắc Minh ngây người: “Khụ… Thập sư tỷ, chị làm gì vậy?”
Vương Như Yên vừa kiểm tra vừa nói: “Nhìn xem em có sao không!”
“Đương nhiên em không sao”.
“A… Thập sư tỷ, chỗ đó không cần kiểm tra đâu nhỉ?”
Nhìn Vương Như Yên chìa tay về phía quần mình, Diệp Bắc Minh vội vàng túm tay cô ấy.
Vương Như Yên sửng sốt, sau đó cười hì hì: “Đúng rồi, tiểu sư đệ đã là đứa bé lớn rồi”.
Diệp Bắc Minh nhấn mạnh: “Gì mà đứa bé lớn, em là đàn ông!”
“Phốc!”
Vương Như Yên cười tươi như hoa, chìa tay ấn đầu Diệp Bắc Minh: “Thôi đi, tình hình của em Thập sư tỷ còn không biết?”
“Ban đầu em bị thương, chị còn giúp em tắm đấy”.
Diệp Bắc Minh ngượng ngùng: “Khụ…chuyện từ lâu rồi mà, đừng nói nữa”.
Vương Như Yên mặt giễu cợt nhìn anh: “Sợ cái gì? Chỉ cần em chưa kết hôn, trong mắt sư tỷ em chính là trẻ con”.
Hai người náo loạn một hồi.
Vương Như Yên nghiêm túc hỏi: “Tiếp theo có dự định gì không?”
Diệp Bắc Minh nói: “Em chuẩn bị về Giang Nam một chuyến, tham gia lễ khai trương công ty của Nhược Tuyết”.