Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

chương 518: giật dây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Giật dây

Edit: DVLA

Dạ đáp ứng đến không chút do dự, Trường Sinh thực sự không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào ngoài ý muốn, nàng biết rõ chỉ cần Dạ rảnh rỗi, đều nguyện ý cùng nàng vui đùa, sẽ không cự tuyệt nàng.

Chính bởi vì trong lòng nàng có chắc chắn như vậy, mới dám hỏi Dạ như thế.

Kỳ thật lúc này nàng cũng không phải thật sự muốn chơi ảo thuật gì, mà là có an bài của chính mình. Đừng nhìn nàng bình thường nhu thuận tự nhiên, bộ dáng cả người đều vô hại tinh khiết, nhưng trong lòng vẫn còn non nửa lu mực nước, chờ lúc cần thiết, mới có thể làm ra chút xấu không dễ bị người phát giác.

Dạ nói: "Phải chơi như thế nào?"

Trường Sinh đứng dậy: "Ngươi ở đây chờ một lát, ta đi lấy chút đồ vật mà ảo thuật cần dùng, rất nhanh liền trở lại. Chờ ta quay lại, sẽ nói kỹ càng cho ngươi biết."

Dạ ngồi đến thẳng tắp, nói: "Được."

Trường Sinh nhìn nàng một chút, bước nhanh đi tới cửa xỏ giày vào, sau đó dọc theo hành lang trúc xá bước nhanh chạy đi.

Trên đường nàng cố ý vòng một đường khác, đi ngang qua phòng tắm.

Khoảng thời gian này, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang ở trong phòng tắm tắm rửa.

Nếu như giờ phút này là đang ở trong thế giới hiện thực, không gặp phải tình huống đột ngột gì phát sinh, Trường Sinh tuyệt sẽ không ở thời điểm hai người các nàng tắm rửa để đi quấy rầy. Thực tế, thính lực của Sư Thanh Y rất tốt, da mặt lại mỏng, một khi nàng biết bên ngoài có người đi qua, tất nhiên sẽ cả kinh lập tức dừng lại động tác trong tay.

Nhưng hiện tại đang ở trong mộng tràng, mặc dù Trường Sinh đi ngang qua bên ngoài cửa sổ phòng tắm, trông thấy cửa sổ lộ ra đèn sắc mông lung, nhưng cũng biết thật ra bên trong không có một bóng người.

Phòng tắm yên tĩnh cực kỳ, không có bất kỳ thanh âm nào.

Ảo ảnh mộng tràng, phải ở trước mắt mộng chủ tạo ra mới có thể tồn tại. Cho dù giờ phút này trong tiềm thức của Trường Sinh, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang ở trong phòng tắm rửa, nhưng Trường Sinh đứng ở ngoài phòng, cũng không tận mắt nhìn thấy các nàng, ảo ảnh hai người các nàng tự nhiên là ở trạng thái biến mất.

Trừ phi hiện tại Trường Sinh đột nhiên đẩy cửa đi vào, lại để cho cảnh tượng trong phòng tắm đập vào mi mắt của nàng, nàng mới có thể trông thấy được Sư Thanh Y đang hoảng hốt ở trong bồn tắm.

Lấy hiểu biết nàng đối với A Cẩn, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng đến A Cẩn nhà nàng tất nhiên sẽ dùng xu thế nhanh như chớp, nắm chặt A Lạc nhà nàng cùng chìm vào bên trong bồn tắm, trốn đi.

Trường Sinh nghĩ vậy, đứng ở bên ngoài phòng tắm cong mắt cười rộ lên.

Nhưng cười cười, nụ cười của nàng lại có vài phần cô đơn.

Nàng nhớ A Cẩn cùng A Lạc.

Nếu như nàng có thể chính thức trở về bên người A Cẩn cùng A Lạc, đi đến trong mộng tràng của các nàng, cùng các nàng gặp nhau, thật là tốt biết bao. Cũng không biết mộng tràng của các nàng là tình cảnh gì, nếu như bên trong tràng cảnh kia có cô cô tồn tại, nàng và chân chính A Cẩn, A Lạc cùng một chỗ, tạo ra ảo ảnh cô cô, một nhà bốn người ở trong mộng tràng gặp nhau, lại...

Lại... lại để cho Dạ cũng đi qua.

Mới tính là đoàn viên trong suy nghĩ của nàng.

Trường Sinh ở bên ngoài phòng tắm yên tĩnh ngừng chân một lát, tiếp tục đi về phía trước, đi đến bên ngoài thư phòng. Đèn trong thư phòng cũng sáng, Ti Hàm đang xem sổ sách, nhưng Trường Sinh biết rõ ảo ảnh Ti Hàm hiện tại cũng không ở bên trong, trừ phi nàng đi vào, mới có thể nhìn thấy Ti Hàm.

Mộng chủ ở trong mộng tràng bảo trì thanh tỉnh, thật ra là một chuyện rất đáng buồn, đối diện với những thứ ấm áp hư vô mờ mịt trước kia, chỉ có thể làm bộ coi hết thảy những thứ này là chân thật.

Trường Sinh thu liễm tâm thần, trên mặt thay đổi mỉm cười, đẩy ra cửa thư phòng, kêu: "Cô cô."

Ánh mắt Ti Hàm từ trên sổ con thu hồi lại, ngẩng đầu nhìn về hướng Trường Sinh, nàng cho rằng Trường Sinh tới đây là để hối nàng đi ngủ, nói: "Ta còn vài quyển sổ cần xem qua, còn cần chút thời gian. Nếu như ngươi mệt nhọc, cảm thấy buồn ngủ, liền cùng Cẩn Nhi các nàng đi ngủ trước đi, ngủ sớm, không cần chờ ta."

"Không vội, cô cô." Trường Sinh nói: "A Cẩn cùng A Lạc vẫn còn đang tắm rửa, thêm một hồi mới có thể ra, thời gian rất đầy đủ, ngươi cứ an tâm xem sổ sách là được."

Ti Hàm: "......"

Thế này còn có thể an tâm?

Cùng một chỗ tắm rửa, còn cần lâu như vậy, không đem nàng tức chết liền đã coi như không tệ.

"Vậy ngươi tới thư phòng làm gì?" Ti Hàm hỏi Trường Sinh.

Trường Sinh đi đến bàn bên cạnh, trên bàn kia đặt một cái giỏ màu xanh nhỏ đan từ trúc, nàng đem giỏ này này xách trong tay, quay đầu hướng về Ti Hàm nói: "Ta đang cùng Dạ chơi ảo thuật, liền tới đây lấy giỏ, lúc chơi cần dùng đến."

Xưa nay Ti Hàm luôn bận rộn, không thường xuyên đến bên trong núi rừng này, mà mỗi lần nhìn thấy Dạ, Dạ đều rất yên lặng, cũng chưa từng nói qua bao nhiêu lời, Ti Hàm chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng Dạ cùng Trường Sinh chơi đùa.

Lời nói Ti Hàm thấm thía mà giáo huấn Trường Sinh: "Dạ cô nương chính là khách quý, ngươi sao có thể quấn quít lấy nàng chơi đùa? Nàng vừa nhìn chính là người không thích chơi đùa, ngươi chớ quấy rầy thanh tịnh của nàng, hiểu được sao?"

Trường Sinh lắc đầu nói: "Ta cũng không quấn quít lấy nàng, là Dạ nguyện ý chơi với ta."

"Nàng nguyện ý?" Ti Hàm nhíu mày.

Trường Sinh chớp mắt, nhẹ gật đầu: "Nàng rất nguyện ý."

Ti Hàm: "......"

Nghe xong câu này, nàng càng cảm thấy không an tâm.

Cũng càng có chút tức giận.

Ti Hàm nhìn chằm chằm vào bồn hoa ở trước mặt mà nàng đã che chở không biết bao nhiêu năm nay, nghiêm nghị nói: "Ta sẽ sớm đi qua cùng ngươi, ngươi cũng chớ cùng Dạ cô nương chơi đùa quá lâu, để tránh ảnh hưởng khách quý nghỉ ngơi."

"Ta hiểu rồi, cô cô." Trường Sinh hướng nàng cười cười, bưng lấy giỏ đi ra thư phòng, cũng đem cửa thư phòng đóng lại.

Từ nháy mắt nàng đóng cửa, Ti Hàm ngồi bên cạnh bàn liền biến mất vô tung.

Trong lòng rường Sinh biết rõ Ti Hàm đã không còn, ánh mắt ảm đạm xuống, tại cửa thư phòng đứng một hồi, lúc này mới bỏ đi.

Chờ trở lại gian phòng giường nằm kia, Trường Sinh ở cửa cởi giày, chỉ thấy Dạ vẫn còn nhắm mắt ngồi ngay ngắn, tư thế ngồi cùng lúc trước nàng đi ra ngoài hầu như không có gì khác biệt, tựa hồ không hề cử động qua.

Dạ phát giác được Trường Sinh đến đây, mở mắt ra, ánh mắt yên tĩnh mà rơi vào chiếc giỏ trên tay Trường Sinh.

"Ta đã trở lại." Trường Sinh đem giỏ trúc kia đặt ở trước mặt Dạ.

Chiếc giỏ này bình thường Lạc Thần hay dùng để đựng những sợi dây đan thành kết, bên trong đặt nhiều dây nhỏ ngay ngắn. Ngoại trừ những sợi có màu sắc hay dùng, trong đó còn có một đoàn dây nhỏ màu trắng, một đoàn màu xanh da trời, bên cạnh còn có một cái kết nửa xanh nửa trắng, mặc dù là cái bán thành phẩm, nhưng có thể nhìn ra đó đại khái là một cái kết bình an.

Dây xanh đang cùng dây trắng quấn lấy nhau, xuyên thẳng qua, hoa kết tinh xảo, càng lộ ra một loại phức tạp không cách nào hóa giải.

Dạ tựa hồ có chút không rõ Trường Sinh vì sao phải lấy cái giỏ này đến, cũng không hỏi, chỉ là nhìn qua Trường Sinh.

Trường Sinh hướng nàng giải thích nói: "A Lạc rất thích tự đan kết, đây là giỏ nàng dùng để đan. Có lúc nàng rảnh rỗi, sẽ đan một vài loại kết, A Cẩn sẽ lấy để giải đi."

"Nếu như đã đan, vì sao còn muốn giải?" Dạ nói: "Ta nhìn kết trong giỏ này rất phức tạp, đan được như vậy quả thực rất tốn thời gian."

Trường Sinh cười nói: "Nguyên nhân chính là vì những thứ kết này của A Lạc rất phức tạp, A Cẩn mới chịu giải đi. Cái này là có cố sự, nhưng ta không biết ngươi có hứng thú nghe hay không."

Dạ hỏi: "Ngươi cảm thấy thú vị sao?"

Trong mắt Trường Sinh hiện lên thủy quang: "Ta tất nhiên cảm thấy thú vị."

Dạ nói: "Nghe."

Trường Sinh vui vẻ, nói: "Thật lâu trước đây, sau khi A Lạc đan kết xong, A Cẩn đều vụиɠ ŧяộʍ cầm lấy giải đi, thế nhưng thủ pháp lúc nàng giải kết cũng không thuần thục, giải cả buổi cũng giải không ra, ngược lại đem hoa kết kia quấn thành bảy lượn tám quanh, giống như một đoàn dây rối. A Cẩn sợ lòi đuôi, chỉ đành phải đem hoa kết đã bị giải đến hư kia giấu đi. A Lạc nói trong nhà không may kẻ trộm, nàng bị mất một vật thập phần quan trọng, A Cẩn lại càng hoảng sợ, vội hỏi mất cái gì, A Lạc nói mất đi một cái hoa kết, nàng nhớ mẫu thân, mới vừa đan xong, không nghĩ tới cuối cùng bị kẻ xấu trộm đi. A Cẩn lúc này mới hiểu được ý nghĩa tồn tại của hoa kết kia, cho rằng nàng quả thật là nhớ mẫu thân, trong lòng hổ thẹn, ban đêm lại đem hoa kết đã bị giải hư kia bỏ lại dưới gối A Lạc, còn lưu lại một phong thư xin lỗi, nói rằng hoa kết lúc trước không thể trở về như cũ được, bảo A Lạc tự giải đi, lại đan một cái khác, tiểu tặc nguyện ý nhận phạt. A Lạc liền đan một cái kết cực kì phức tạp mới, lại phạt A Cẩn tự giải đi, nếu giải không ra, còn phải nhận thêm phạt, nhưng những cái...hoa kết do A Lạc đan, căn bản không có cách nào hóa giải, nếu như thật sự cứ phạt như vậy, làm sao có thể dừng lại."

Dừng một chút, Trường Sinh nói: "Về sau A Cẩn cũng không trộm giải kết nữa, mà là A Lạc đan kết mới, nàng quang minh chính đại giải đi. Giải được càng nhiều, bản lãnh giải kết của A Cẩn mới tăng lên được, lúc đó mới có thể hóa giải được loại kết càng thêm phức tạp hơn."

Dường như Dạ có hơi khó hiểu: "Loại kết càng thêm phức tạp hơn?"

Trường Sinh cười nói: "Ví dụ như đai lưng, hoặc là như kết quấn khóa tay, các loại như vậy."

Trong mắt Dạ càng có chút nghi hoặc, nàng rất trực bạch nói với Trường Sinh: "Ta không hiểu."

Những cái khác Trường Sinh đều kỹ càng giải thích cùng Dạ, nhưng về cái này, nàng cũng không nói gì, mà là đơn giản lướt qua, cũng nói: "Ngươi không hiểu cũng không quan trọng, trước kia ta cũng không hiểu. Nhưng mà sinh hoạt cùng các nàng nhiều năm như vậy, không hiểu cũng sẽ phải hiểu."

Dạ nói: "Ngươi nói ảo thuật, cũng muốn dùng đến hoa kết này sao?"

Trường Sinh từ trong giỏ lấy ra một đoàn dây đỏ, nắm đầu dây, một đường đem nó kéo dài, nói: "Không phải hoa kết, ta phải dùng đến dây nhỏ này."

"Phải làm như thế nào?"

Trường Sinh nói: "Ngươi vươn tay ra."

Dạ theo lời duỗi tay ra, ngón tay của nàng thon dài, nhưng thoạt nhìn có chút tái nhợt.

Trường Sinh nhẹ giọng hỏi ý nàng nói: "Ta có thể đem một đầu dây đỏ này cột vào trên ngón tay của ngươi sao? Ảo thuật này nếu muốn chơi, phải dùng dây đỏ này quấn lấy tay của ngươi, nhưng ta không biết ngươi có nguyện ý hay không."

"Có thể." Dạ nói: "Ngươi muốn ngón tay nào của ta?"

"Ngón út." Trường Sinh nhìn về phía ngón út của Dạ, ngón tay Dạ sạch sẽ, cũng không để móng tay.

Dạ đưa lưng bàn tay lật qua, đem ngón tay ngả vào trước mặt Trường Sinh.

Trường Sinh nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, đem một đầu dây đỏ thắt ở bên trên ngón tay Dạ, lại nói: "Có cảm thấy chặt quá sao?"

Dạ lắc đầu.

Trường Sinh đứng dậy, trong tay nắm chặt đoàn dây nhỏ màu đỏ, theo nàng đi đi lại lại, đoàn dây đỏ kia càng lúc càng dài, nàng chậm rãi đi ra cửa, quay đầu hướng Dạ nói: "Ngươi ngồi ở nơi này, chớ di chuyển. Ta muốn cùng ngươi chơi ảo thuật là như vậy, ta sẽ nắm dây đỏ này đi đến bên ngoài phòng, đến lúc đó ta nhìn không thấy ngươi rồi, liền ở bên ngoài khẽ động dây đỏ này, ngươi lại căn cứ theo nhắc nhở của ta, thông qua dây đỏ, đáp lại ta."

Nàng nói đến đây, cẩn thận từng chút một xác nhận: "... Có thể sao?"

Dạ ngưng mi, nhìn về phía nàng.

Trường Sinh nhếch môi, tim đập nhanh hơn không ít.

Nếu như nàng có thể nghĩ đến biện pháp này, Dạ thông minh như vậy, làm thế nào có thể không nghĩ ra được đâu? Sau khi nàng nói cho Dạ biết ảo thuật này rốt cuộc là chơi như thế nào, Dạ chắc hẳn đã biết ý đồ chân thật của nàng.

Lúc này, nàng rất sợ Dạ cự tuyệt nàng.

Qua một thời gian dài trầm mặc, Dạ nói: "...... Có thể."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio