Ai ngờ Vệ Toản nói đi làm chính sự một hai hôm, nhưng không biết vì sao vẫn chưa về.
Từ sau khi phụng mệnh Hoàng đế, Vệ Toản thỉnh thoảng sẽ đi theo Kim Tước Vệ làm việc, đôi lúc nhiều ngày không về, nhưng luôn có lý do. Lần này thì khác, chỉ hai ngày đầu gửi thư về, nói là nhiệm vụ khó khăn, phải trì hoãn thêm một thời gian, sau đó không thấy động tĩnh.
Thẩm Diên quanh co lòng vòng đi hỏi Lương thị vệ, Lương thị vệ cũng hàm hồ nói, đây là chuyện cơ mật của Kim Tước Vệ, Thẩm Diên không thể liên tục truy hỏi, cũng không muốn tỏ ra mình quá trông ngóng Vệ Toản trở về, nên không hỏi tiếp nữa.
Cứ như vậy đợi thêm ba năm ngày, cũng đến ngày công bố kết quả thi Hương.
Đó là lúc hoa quế thơm ngào ngạt, con đường vàng óng cánh hoa bay, vó ngựa phi qua còn nhiễm hương trong gió.
Người báo danh khua chiêng inh ỏi, trên tay cầm báo thiếp, thúc ngựa chạy tới phủ Tĩnh An Hầu, mấy nhà xung quanh đều thò đầu ra hóng.
Nghe tin Thẩm Diên trúng Giải Nguyên, khắp nơi ồn ào. Văn thần võ tướng sống trên con phố này đều là những nhân vật có tiếng, nhao nhao sai người đến phủ chúc mừng, khiến Tĩnh An Hầu năm xưa từng phải xin lỗi khắp nơi vì Vệ Toản gây hoạ, hôm nay đã được hãnh diện một phen.
Ông vỗ vai Thẩm Diên, nói liền ba chữ "Tốt".
Khuôn mặt thường ngày lạnh lùng lúc này tươi cười như hoa, không giỏi nói lời hay, thật lâu sau mới bật ra một câu: "Diên Diên rất có tiền đồ."
Ông lại nói thêm vài tiếng "Giỏi lắm", vỗ vai y một cái: "Mau nói với dì con đi."
Thẩm Diên lâu rồi không nghe có người gọi mình là "Diên Diên", đột nhiên vừa nghe, trong lòng nóng bừng, gật đầu đáp "Vâng".
Lúc y vội vã chạy đến hậu viện, mấy thị nữ nhìn thấy y cũng cười theo, hiển nhiên đã nhận được tin, gặp y liền hô "Giải Nguyên Lang tới". Hầu phu nhân kéo y nhìn nhìn, không cười mà ôm chằm lấy y, nước mắt như ngọc rơi xuống, nghẹn ngào không nói nên lời.
Thẩm Diên sợ nhất là Hầu phu nhân rơi nước mắt, nhất là lại khóc vào lúc này.
Y nhỏ giọng gọi "Dì", dỗ rồi lại dỗ, kể mấy câu chuyện cười. Một lúc lâu sau, Hầu phu nhân mới chịu cười lên.
Ngay sau đó, tiên sinh bằng hữu cũng sai người đến chúc mừng tặng lễ, quen có lạ có, một đám người vội vàng chạy tới, thoáng chốc Hầu phủ đông như trẩy hội, Thẩm Diên bận rộn nửa ngày, lại nảy sinh cảm giác không chân thật.
Lần trước phủ Tĩnh An Hầu náo nhiệt như vậy, là lúc Vệ Tiểu Hầu gia lập quân công trở về.
Khi đó y chỉ là người ngoài cuộc, đứng nhìn từ xa, thấy Vệ Toản lười biếng ứng phó, trong lòng vô cùng ghen tị.
Bây giờ đổi lại là y đứng ở đây, nhưng không nhìn thấy Vệ Toản.
Thẩm Diên không khỏi nhìn về phía cửa, giống như tiểu Hầu gia lập tức vén vạt áo bước vào, lười biếng gọi y một tiếng "Thẩm Giải Nguyên".
Nhưng y không thấy được.
Giống như hắn cố ý thành toàn cho phong cảnh độc chiếm ngày hôm nay của y.
Đợi đến khi trời tối, người tới vẫn không phải là Vệ Toản.
Thẩm Diên mệt mỏi hơn nửa ngày, lại cảm thấy trống trải.
Bỗng dưng nghe được một tiếng cười nói: "Thẩm Giải Nguyên."
Y liền kinh hỉ ngẩng đầu, nhìn thấy đối diện là Đường Nam Tinh, sắc mặt lập tức trầm xuống, một lúc sau mới nói: "Ngươi chép sách xong chưa mà rảnh rỗi đi dạo khắp nơi?"
Đường Nam Tinh ngây ngốc vuốt mũi hỏi Tấn Án: "Ta lại trêu hắn chuyện gì sao?"
Tấn Án đá hắn một cước: "Ngươi ít nói chuyện lại."
Đường Nam Tinh cẩn thận đem lễ vật giao cho người hầu, nhỏ giọng mắng chửi: "Ai thèm đến chứ, nếu không phải người nhà ta gọi ta đến đây, ta cũng không đến."
"Vệ nhị ca không có ở đây, không ai quản hắn, vạn nhất hắn lại bắt ta chép sách thêm một trăm lần nữa thì phải làm sao."
Tấn Án lại đá hắn một cước.
Đây cũng là lần đầu tiên trong ngày, Thẩm Diên nghe có người nhắc đến Vệ Toản, một lúc sau mới hỏi: "Mấy ngày nay các ngươi có tin tức gì của Vệ Toản không?"
Đường Nam Tinh lẩm bẩm: "Hai người các ngươi ở chung một phủ còn không có tin tức, bọn ta biết lấy tin tức ở đâu ra."
"Không phải ngươi nói hắn đi làm nhiệm vụ rồi sao?"
Thẩm Diên cũng biết có hỏi cũng bằng thừa, không hiểu sao bản thân lại cảm thấy mất mát như vậy.
Thời niên thiếu y cực kỳ mong đợi ngày này.
Đã từng có lúc y hận Vệ Toản vô cùng, hận đến mức ước gì trên đời này không có người như vậy.
Khi đó mọi người sẽ vây quanh y, chỉ chung vui với một mình y mà thôi.
Khoảng thời gian xấu xí nhất của y là trước khi Vệ Toản thay đổi tính tình, y ngày đêm nằm mơ, mỗi giấc mơ đều là Vệ Toản không tồn tại trên đời, hoặc Vệ Toản chỉ là một kẻ bất tài vô dụng, bị y giẫm đạp dưới chân. Mỗi khi tỉnh dậy, y luôn cảm thấy tội lỗi, niềm vui mơ hồ kia khiến y sợ hãi.
Nhưng hôm nay thật sự phong quang như vậy, y lại không cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn thất vọng.
Giống như khẩu khí tranh giành của mình từ trước tới nay không có chỗ đặt chân, thậm chí có thứ gì đó cũng đang bồng bềnh trôi đi.
Thẩm Diên cố gắng xã giao nửa ngày, cũng may ai nấy đều biết thân thể y yếu ớt, người đến chúc mừng cũng không kéo y đi khắp nơi. Ngay cả mấy người không hiểu chuyện Thẩm gia, thấy Tĩnh An Hầu trấn thủ, cũng không dám dây dưa với y.
Người nên tới đều đã tới, nhưng Thẩm Diên vẫn chưa trở về viện.
Tĩnh An Hầu thấy vậy, thấp giọng nói: "Mệt mỏi thì về nghỉ ngơi đi, con không cần chờ ở đây đâu."
Y khựng lại, chỉ cười cười, nói "Được".
Chợt nghe thấy Tĩnh An Hầu gọi y một tiếng.
Y liền dừng bước.
Tĩnh An Hầu nói: "Thánh thượng nói, lương thảo đã huy động xong, sáng mai ta sẽ xuất phát."
Thẩm Diên ngẩn ra, y biết Tĩnh An Hầu muốn đi phương bắc, nhưng không ngờ, vừa vặn là ngày thứ hai khi công bố kết quả."
Tĩnh An Hầu cũng không ngờ tới, chỉ nói: "Ta tốt xấu gì cũng nhìn con yết bảng, không có gì tiếc nuối. Chỉ là chuyện lớn như vầy, ta vốn nên tổ chức yến tiệc cho con, thiết đãi mấy ngày mấy đêm."
"Ai ngờ không kịp."
Thẩm Diên cười nói: "Dượng không cần tốn kém cho con, lần trước tiểu Hầu gia lập công lớn như vậy, không phải cũng không làm sao."
Sắc mặt Tĩnh An Hầu liền tối sầm, nói: "Sao mà giống nhau được."
"Tiểu tử thúi kia ngày đó chỉ thiếu tiệc tùng linh đình mà thôi, ngày thường ta với mẫu thân nó chiều chuộng nó không ít, nếu không sao nó lại có dáng vẻ vô pháp vô thiên như vậy."
"Con nhìn trong kinh này xem, có Thế tử nhà ai nhiều tiền như nó không, có Thế tử nhà ai trong tay nắm giữ nhiều nhân thủ gây họa như nó không, khiến cho lão tử mỗi ngày đều phải đánh vào mông nó."
Thẩm Diên biết rõ điều này là sự thật.
- - Nếu không phải yêu thương, làm sao nói mấy câu đều dính tới vợ con mình, làm sao nhắc tới nhi tử nhà mình lại tức giận đến thổi râu trừng mắt, một bụng cam chịu.
"Bữa tiệc này Hầu phủ nợ con trước."
Tĩnh An Hầu mỉm cười xoa xoa tóc y: "Chờ dượng về sẽ bù lại cho con."
"Sau khi từ phương bắc trở về, chúng ta sẽ náo nhiệt ba ngày ba đêm, để con không cảm thấy dượng con keo kiệt."
Thẩm Diên cười đáp: "Được".
Thật ra, nếu không phải hôm nay, có lẽ y sẽ nói thêm vài câu hay ho, dỗ dành trưởng bối cao hứng, nhưng mà hiện giờ, y lại không có tâm tư này.
Không biết tại sao, trong lòng không khỏi có chút quái dị.
- Vệ Toản thật sự không trở về sao?
Y chú ý Vệ Toản quá lâu, cho dù hắn đã thay đổi tính tình, nhưng y vẫn hiểu được vài phần.
Chuyện y trúng Giải Nguyên thì không nói đi, nhưng Tĩnh An Hầu xuất chinh là một chuyện lớn, tốt xấu gì hắn cũng nên tới đưa tiễn mới phải.
Cho dù chỉ là chọc cười để Tĩnh An Hầu phải mắng một trận, Vệ Toản cũng nên tới chứ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại không trở về.
Thực sự là nhiệm vụ khó làm, hay là......
Trước mặt Tĩnh An Hầu, Thẩm Diên không dám suy nghĩ nhiều hơn.
Chỉ là Tĩnh An Hầu dường như cũng trở nên thận trọng, một lúc sau lấy ra một tư ấn đưa cho y, nói với y: "Chiết Xuân, hiện giờ Toản nhi không ở trong phủ, nếu có chuyện gì, con cứ quyết định."
"Con cầm cái này, trong phủ nếu có ai không nghe lời, con chỉ cần đánh xong rồi đuổi ra ngoài, bằng hữu bên ngoài nếu hữu dụng, con cũng có thể cầm đi thăm hỏi, đừng để bản thân phải chịu ủy khuất."
"Con và dì con phải tự bảo trọng."
- Tĩnh An Hầu mấy lần xuất chinh, đây là lần đầu tiên lo lắng như vậy, có lẽ có liên quan đến Vệ Toản.
Trong lòng Thẩm Diên càng lúc càng nghẹn ngào, nặng trĩu.
Thu tư ấn kia vào trong tay áo, cúi đầu nói: "Chiết Xuân đã biết."
Dù ốm yếu, nhưng y luôn đứng thẳng tắp như trúc, mặt mày nghiêm nghị, giống như đang hạ quyết tâm thực hiện một lời hứa nào đó.
Chỉ là nhanh chóng hóa thành một nụ cười ôn nhu.
Thẩm Diên chậm rãi bước đi, từng bước từng bước trở về Tùng Phong viện, lúc này trời đã tối.
Chiếu Sương hỏi y: "Người đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn và rượu."
Y cười nói: "Ta đã ăn rồi, các ngươi dọn ra, tự mình ăn đi."
Các cô nương trong phòng đều vui mừng theo, tiểu nha đầu Tri Tuyết là người vui vẻ nhất, nàng đã sớm lấy ra kho bạc nhỏ của mình, ngày thường tiết kiệm không nhiều lắm, bèn lấy thêm hai cái vòng cổ đổi lấy bạc vụn, canh ở cửa sân, thấy ai đi qua là giơ tay phát tiền, trông giống như thần tài rải tiền vậy.
Khó trách nhiều người đến Tùng Phong viện như vậy, thì ra đều là chờ tiểu ngốc tử này phát tiền.
Thẩm Diên dở khóc dở cười, nói: "Ở đâu ra chuyện vét tiền riêng như vậy, ta chẳng lẽ không có bạc để thưởng cho các nàng sao?"
Tri Tuyết không để ý tới y, thậm chí khoát tay đuổi y đi: "Người thưởng thì kệ người, ta cao hứng thì phát thôi."
Thẩm Diên nói: "Sau này còn có thi Hội, đến lúc đó ta xem ngươi phát cái gì."
Tri Tuyết cười khúc khích, dụ dỗ y: "Công tử còn có thể để ta mất tiền sao?"
Thẩm Diên dở khóc dở cười, nhét vào tay nàng một tờ ngân phiếu lớn, dặn dò: "Ta sợ ngươi rồi, nhớ chuộc lại hai cái vòng cổ kia, ai không biết còn tưởng rằng chúng ta không sống nổi."
Quay đầu lại, thấy Chiếu Sương cũng chìa tay ra: "Chỉ cho Tri Tuyết thôi sao?"
Thẩm Diên lại lấy ra một tấm, nhét vào trong tay nàng.
Chiếu Sương đem ngân phiếu nhét vào trong ngực mình, khuôn mặt thường ngày lạnh như băng, lộ ra ý cười hí hửng.
Thẩm Diên dứt khoát lấy ra mấy tấm, đưa hết cho nàng: "Sao lại giống như bình thường ta để các ngươi thua thiệt lắm vậy, cầm lấy hết đi, đêm nay vui như vậy, đừng có nấu nướng gì, bảo tửu lâu bên ngoài đem tới một bàn, các ngươi ăn uống cho thoải mái."
Ý cười của Chiếu Sương càng đậm, đầu ngón tay vân vê ngân phiếu, ngước mắt chợt thấy thần sắc của Thẩm Diên có chút mệt mỏi.
Nàng hỏi: "Công tử làm sao vậy?"
Thẩm Diên cười cười, lắc đầu nói: "Không có gì, xã giao mệt rồi, ta nghỉ ngơi một lát, các ngươi đừng tới quấy rầy ta."
Chiếu Sương muốn nói nhiều hơn, chợt nghe tiếng Tri Tuyết cùng đám tiểu nha đầu nói cười ầm ĩ, gọi nàng tới bàn bạc buổi tối ăn gì.
Khi Chiếu Sương chạy đến, nhìn thấy ngân phiếu trong tay nàng, đám tiểu nha đầu lại càng không yên tĩnh được.
Thẩm Diên cười theo hai tiếng.
Sau đó khóe môi dần dần hạ xuống.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm nặng nề, tĩnh mịch như đôi mắt dưới hàng mi dài.
Thẩm Diên đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy xích đu mà Vệ Toản tự tay buộc.
Người này cố ý không cho y sống yên ổn đây mà.
Một lúc sau, Thẩm Diên ngồi xuống bàn.
Lần ngồi này,
Ngồi rất lâu trong đêm.
—----
Chú thích:
Giải Nguyên: Danh hiệu đứng đầu của kỳ thi Hương.
Người có tên trong danh sách đậu thi Hương sẽ được thi Hội.
(Thi Hương vào mùa thu, thi Hội vào mùa xuân.)