Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

chương 100: để ta nói cho ngươi, cửu tự chân ngôn là như thế nào dùng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con sâu cái kiến?

Lão tăng sắc mặt trở nên âm lãnh, bất quá trên miệng vẫn không ngừng nói một đống lớn, tựa như cái đắc đạo cao tăng thực sự:

"A di đà phật, thí chủ quả thực đã lạc lối trong âm u cùng tăm tối của nghiệp chướng, cùng ngươi nói đạo lý đã không có tác dụng, bần đạo cần phải trước hàng phục ngươi!"

"Phải không?"

Diệp Phàm trên mặt mang theo vô cùng châm chọc, lười biếng đứng tại chỗ, hai tay đút túi quần.

Khinh miệt!

Trần trụi khinh miệt!

Cuồng ngạo vô biên! Đó là ý niệm cùng lúc xuất hiện trong đầu toàn bộ những người đang ngồi đây, bất quá, lần này, không có ai thực sự coi trọng lão tăng, bởi vì, Diệp Phàm phía trước biểu hiện ra lực lượng quá khủng bố, quả thật không phải người thường, mà lão tăng thì ngược lại, nhìn qua hom hem, như thế cái ngươi đã nửa chân bước xuống hoàng tuyền.

"Yêu nghiệt! Hiện nguyên hình!"

Lão tăng rống lớn, chân phải bước ra, dẫm xuống một cái hố lớn trên sàn nhà, gạch đá nứt vỡ bay nhảy tứa tung.

Hí!!!

Quần chúng không hẹn mà cùng hít lạnh, ai có thể nghĩ, một cái lão nhân tuổi xế chiều lại bày ra được khủng bố lực lượng như vậy.

Trong chốc lát, đầu óc mọi người lại biến đổi, không ít người cho rằng cái lão nhân này sẽ chiến thắng.

Bọn họ tầng cấp xã hội quá thấp, chín thành chín không hề biết đến sự tồn tại của võ giả, mà một phần mười thành còn lại cũng chỉ biết là có những tồn tại có năng lực siêu nhân, chứ không hay hệ thống phân chia mạnh yếu là như thế nào.

Chỉ là từ trực quan tại đây mà nói, một chiêu vừa rồi của lão tăng trùng kích thị giác mãnh liệt hơn việc Diệp Phàm bâng quơ đã đảo mười cái tráng hán.

Diệp Phàm bĩu môi, Đại Sư trung kì phế vật mà thôi, một chân vừa rồi chỉ có thể hù dọa phàm nhân, trong mắt hắn cái gì cũng không phải.

"Lâm!"

Lão tăng hô lên, lấy tay bắt ấn, ngón trỏ cùng ngón tay cái chụm vào nhau, ngón trỏ dựng thẳng các ngón tay còn lại đan chéo vào nhau.

Hắn đạo thống vốn là Mật Tông nơi Tây Tạng, chỉ là hắn Phật lộ không đi, lại nhập ma, trở thành cái ma tăng, giết người không lý do, thích giết ai liền giết.

Hắn vừa rồi thi triển chính là Lâm Tự Ấn, hay còn có tên là Bất Động Minh Vương Ấn, là một trong Cửu Tự Chân Ngôn Ấn của phái Mật tông. Cửu Tự Chân Ngôn Ấn là một loại pháp ấn sử dụng thanh âm phối hợp cùng thủ thể thi triển ấn pháp.

Trong truyền thuyết, nếu có thể tìm hiểu thấu đáo cửu tự chân ngôn, như vậy liền có thể khám phá hết thảy thiên địa bí mật, đăng lâm chúa tể.

Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền.

Lấy cảnh giới của lão tăng, mới chỉ có thể miễn cưỡng thi triển Lâm Tự Ấn, mà hiệu quả cũng không được lâu, chỉ có mười giây.

Bất quá, hắn tự tin, để lấy mạng Diệp Phàm, đủ rồi.

Hắn một tay vung lên.

Một thanh dao găm sắc bén đỏ lòm như máu nằm ở trong tay hắn.

Nhìn đến vũ khí lạnh xuất hiện, khách khứa lúc này mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không chỉ là đánh nhau gây thương tổn chân tay, mà còn có thể ra mạng người.

Rốt cục, phía trước tuy lời ra tiếng vào có "chém giết", nhưng nào ai tin? Cảnh sát cùng ngục giam tồn tại cũng không chỉ để trang trí.

Tần Dung phản ứng nhanh nhất, nàng hô lớn:

"Quý vị, mời mọi người hướng cửa thoát hiểm dời đi!"

Cửa thoát hiểm có hai cái, đều nằm cách xa nơi Diệp Phàm cùng lão tăng đối mặt, hệ số an toàn tương đương cao, chỉ là không ai dám động đậy ngo ngoe.

Sợ hãi là một phần, một phần khác là tò mò, không biết hai người này, ai sẽ chiến thắng?

Lão tăng trước động, hắn nhanh chóng hướng ngực trái Diệp Phàm mà lao tới, dao găm sáng lấp lánh...

Hắn tốc độ thực nhanh, giây trước quỷ mị biến mất, giây sau liền đã tới trước mặt Diệp Phàm, quả thật giống như là xuyên qua hư không.

Đối diện, Diệp Phàm lại phảng phất chưa kịp phản ứng, liền vẫn hai tay cắm túi mà bình tĩnh nhìn đối phương.

"Không!!!" - Cung Vô Song kinh hãi, nàng lúc này đã ném lời nói của Diệp Phàm lên chín tầng mây, hai mắt mở to mà hô lên thất thanh.

Nhiều người che mặt đi, không dám nhìn một màn này.

Mà lão tăng nổi lên một tia tươi cười bạo ngược, phảng phất như thấy được trái tim của Diệp Phàm bạo nát, máu tươi phun tứa tung.

Chết!

Lão tăng ngửa mặt lên trời cười to, không còn chút nào phong phạm cao tăng, sống sống thoát thoát một cái sát nhân cuồng ma.

"Ngươi cười đủ sao?"

Đột nhiên, một thanh âm bình thản vang lên.

Cung Vô Song nghe được âm thanh quen thuộc, hai tay che mắt để lộ ra một cái khe nhỏ, nhìn thấy được Diệp Phàm lúc này đang dùng hai ngón tay mà gắt gao kẹp lấy dao găm của đối phương.

Biểu tình của hắn đầy đạm mạc, tựa như kia không phải là thứ đồ vật giết người, mà là món đồ chơi bằng nhựa.

Sao có thể?

Vui đùa cái gì vậy?

"Làm sao có thể!? Ngươi vì cái gì còn có thể động!?"

Lão tăng hai mắt trợn trừng, không thể tin tưởng được, hô lên thất thanh.

Lâm Tự Ấn, áo nghĩa là chính ở bất động.

Thi triển Lâm Tự Ấn lên bản thân, tu sĩ sẽ bất động dung, bất động bất hoặc, thân thể phòng ngự được tăng mạnh, khó bị tác động vật lý hay tinh thần quấy nhiễu.

Mà Lâm Tự Ấn được thi triển lên đối phương, chỉ là khiến cho đối phương không thể di chuyển, bất động đậy!

Lão tăng khó hiểu, hắn từ lúc kết ấn cho đến bây giờ chưa tới mười giây, vì cái gì Diệp Phàm vẫn có thể di chuyển?

Không kịp nghĩ nhiều, lão tăng vội vã gia tăng lực lượng, cố sức mà thu về dao găm, bất quá không có chút tác dụng, dao găm tựa như bị gắn keo lên tay Diệp Phàm, không nhúc nhích lấy một tia.

"Đây là tất cả năng lực của ngươi?" - Diệp Phàm ánh mắt lạnh băng, vô tình nhìn đối phương.

Lão tăng cái cảm giác cổ họng phát khô, sống lưng lạnh căm căm, tựa như thấy quỷ.

Hắn không chút nghĩ ngợi từ bỏ lấy lại thanh dao găm, bất ngược người lại phía sau một đoạn, nháy mắt trên tay đã lại xuất hiện một thanh dao găm khác.

“Đi tìm chết! Lâm! Nhất kiếm phong hầu!”

Lão tăng nhanh chóng làm thủ ấn một lần nữa, lại toàn lực vung tay lên, mang theo một chuỗi ảo ảnh, dao găm quang mang lập loè, ẩn ẩn hiện hiện, tựa có tựa không nhằm thẳng yết hầu Diệp Phàm mà tới.

Vừa ra chiêu này, lão tăng giống như hóa thành phong, thân pháp mang trùng điệp tàn ảnh

"Vô tri! Có hoa mà không có quả đồ vật!"

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng:

"Để ta nói cho ngươi, Cửu Tự Chân Ngôn là như thế nào dùng!"

Chợt, khí thế của Diệp Phàm thay đổi, toàn thân tản mát ra một cỗ khí thế bá đạo, tựa vương tựa đế, khiến cho toàn đại sảnh không nhịn được toát ra ý niệm muốn quỳ xuống thần phục.

"Lâm!"

Hắn tay vẫn đút túi, không hề kết ấn, thế nhưng lão tăng thân thể đang lao tới đột ngột bị dừng khựng lại, không thể di động may mảy.

"Binh! Đại Kim Cương Luân Ấn!

Diệp Phàm lúc này mới thong thả đưa tay lên kết ấn, các ngón tay đan xen vào nhau, hai ngón cái khép lại, ngón giữa cài lại kẹp lấy hai ngón trỏ chụm vào nhau.

Tay hắn vừa hoàn thành kết ấn, phía trên đỉnh đầu Diệp Phàm liền lơ lửng một cái dấu tay trong suốt, thập phần ngưng thật, cái dấu này to gấp đôi người hắn.

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, thân mình đột nhiên lùi ra sau, cánh tay hung hăng áp xuống.

Rắc! Rắc!

Một luồng lực lượng dời non lấp biển nghiền áp lại đây, lão tăng chỉ có trơ mắt nhìn đòn đánh úp xuống, chỉ bằng sức ép thôi cũng đã đủ khiến cho hắn xương cốt vỡ vụn.

Phốc!

Dấu tay chạm vào, làm lão tăng miệng phun ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài, một đường vọt thẳng tới cuối phòng.

Phanh!

Rầm! Rầm!

Thân hình hắn trực tiếp đâm thủng tường nhà bê tông, bay ra sát tới thang thoát hiểm mới dừng lại.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, quá yếu ớt.

Hắn vừa rồi thi triển Đại Kim Cương Luân Ấn chỉ sử dụng có một đầu kinh mạch để tạo ra tiên lực, không tới một thành lực lượng, vậy mà đối phương tiếp không nổi.

"Ấn khí hóa hình, ngươi là Tông Sư! Ngươi rốt cục là người nào!? Tại sao lại có thể thi triển được Cửu Tự Chân Ngôn Ấn của phái Mật Tông chúng ta!?"

Lão tăng kìm nén đau đớn bò dậy, rít gào, ánh mắt dày đặc tơ máu, lắc đầu không tin tưởng.

Hắn cảm tưởng thế giới quan của mình sụp đổ.

Thiếu niên này căng chết liền tuổi, một cái Tông Sư tuổi, đùa gì vậy!?

Hắn hận! Hắn hận kẻ sai khiến hắn!

Nếu hắn biết Diệp Phàm là một cái Tông Sư, có chết hắn cũng không tới.

Đương nhiên, hắn cũng minh bạch, Diệp Phàm để hắn sống tới bây giờ, chỉ sợ không phải là lười giết hắn, thủ hạ lưu tình; mà muốn dò ra danh tính của kẻ sau lưng hắn mà thôi.

"Ta?" - Diệp Phàm nhẹ cười - "Ngươi, không xứng biết!"

Nhàn thoại đã xong, vả mặt cũng đủ, Diệp Phàm hứng thú liền thiếu thiếu, chậm rãi bước tới, ngồi thụm xuống trước mặt hắn, dùng một giọng chỉ hai người mới nghe thấy:

"Ngươi muốn chết, vẫn là muốn sống?"

Lão tăng vốn trong đầu đã chuẩn bị nói cho Diệp Phàm kẻ sai sử, sau đó ôm tinh thần thống hận xuống địa ngục trước chờ đối phương; không nghĩ tới Diệp Phàm lại hỏi hắn một câu như vậy.

"Sống, ta đương nhiên muốn sống!" - hắn khào khào nói chuyện, không chút do dự.

"Ta có thể để ngươi tồn tại" - Diệp Phàm lộ ra vẻ dễ nói chuyện, lấy tay chỉ về phía Trần Huyền Phong - "Bất quá hắn, cùng toàn bộ gia tộc hắn, cần thiết chết!"

"Ta biết phải làm gì!" - lão tăng nơi nào còn không rõ đây là Diệp Phàm muốn mươn đao giết người, bất quá là cái ma tăng, người chết dưới tay hắn không ít, điều kiện này để đổi lấy mạng sống đối với hắn không chút nào đáng kể.

"Nhớ kĩ, Trần Huyền Phong phải là cái người cuối cùng chết đi" - Diệp Phàm nở nụ cười đầy tà tính - "Xong việc, ngươi tới tìm ta báo cáo. Ngươi minh bạch?

"Minh bạch" - lão tăng bất chấp đau đớn, mãnh liệt gật đầu.

Diệp Phàm vẫy tay, ra hiệu hắn có thể đi, sau đó không chút ướt át bẩn thỉu xoay người quay lại đại sảnh.

Hắn cứ như vậy đi rồi?

Lão tăng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Phàm, vẻ mặt khó hiểu cùng kinh hỉ.

Hắn không chút nào lo lắng ta sẽ chạy trốn sao?

Mang theo ý nghĩ như vậy, lão tăng chật vật dời đi.

...

"Các vị" - Diệp Phàm đứng trên sân khấu cầm micro.

Đám đông đã từ sửng sốt cùng kinh hách hồi tỉnh lại, không một ai dám trực diện đối mặt với Diệp Phàm, bất quá cũng không một ai dám tự ý dời đi, tất cả đều ngồi im như thóc, nhìn lên trên sân khấu.

"Ta biết đêm nay là một đêm... hoang đường đối với quý vị, vậy nên ta hy vọng quý vị cứ vậy coi đây là một giấc mơ, về nhà đi ngủ, sáng hôm sau tỉnh lại liền quên hết đi" - Diệp Phàm chậm rãi nói chuyện - "Nói tóm lại, ta không mong cuộc sống hàng ngày của ta vì chuyện hôm nay mà có điều đảo lộn"

Nói tới đấy, hắn đưa mắt quét ngang đại sảnh, thâm ý nhìn mọi người.

"Ta đảm bảo sẽ không đem chuyện này nói ra cho bất kỳ ai!" - Lưu Minh Nguyệt cô gái nhỏ tâm tư nhạy bén, lập tức hô to lên tỏ rõ thái độ.

Có nàng làm tiên phong, lập tức những khác cũng nhao nhao một hai tỏ thái độ sẽ giữ kín chuyện này trong bụng.

Bất quá, nháo lớn như vậy, không một ai còn tâm tư tham dự sinh nhật tụ hội của Tần Dung, vì vậy, tụ hội đến đấy là kết thúc, mọi người lục đục đi về.

Diệp Phàm cùng Cung Vô Song tại trước cửa khách sạn hướng Lưu Minh Nguyệt cùng Trần Vân Đình tạm biệt, sau đó hai người cùng đi ra bãi đỗ xe.

"Diệp tiên sinh, Vô Song tỷ!"

Tần Dung vội vã đuổi tới, gọi lại hai người.

"Có chuyện gì?"

"Hà Mộng Lâm và Hàn Tĩnh hai nàng..." - Tần Dung mở lời nói chuyện.

"Ngươi tự nhìn mà xử lý đi thôi!" - Diệp Phàm không đợi nàng nói hết câu, phẩy phẩy tay.

Tự xử lý?

Chả nhẽ...

Đây là một khảo nghiệm của Diệp Phàm đối với nàng?

Tần Dung nhìn hai người đi xa, hưng phấn lẩm bẩm lẩm bẩm.

...

"Lão bà, xin lỗi!"

Hai người vừa lên xe, Diệp Phàm liền áy náy nói chuyện.

Cung Vô Song ngốc ngốc nhìn hắn, trên gương mặt lãnh diễm hiện lên một tia khó hiểu.

(Chương xong)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio