Độ Xứng Đôi 99%

chương 5: 5: đôi chồng chồng mới cưới đã đường ai nấy đi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Là một học sinh xuất sắc, từ nhỏ đến lớn Tạ Thần Vũ vẫn luôn “ổn định”, từ trước đến nay làm việc vẫn luôn thích bày mưu lập kế, thật ra mấy ngày trước anh cũng đã thương lượng phân đoạn này với Tống Ngạn.

Kế hoạch của anh là trước mặt mọi người, hai người sẽ dần dần đến gần nhau, tiếp theo Tống Ngạn sẽ ra vẻ như chợt phát hiện phía dưới có nhiều người và ống kính mà bắt đầu ngượng ngùng trốn tránh, kế đến anh sẽ thuận thế nghiêng người ngăn cản tầm mắt của bọn họ, tiến sát lại gần Tống Ngạn.

Từ góc độ của người xem, đây chính là cảnh choàng cổ hôn nhau, xấu hổ có, ngọt ngào có, duyên dáng cũng có.

Khi ấy Tống Ngạn nghe xong, vẻ mặt liền ghét bỏ nói: “Vậy đầu tôi sẽ dựa vào vai anh à?”

Tạ Thần Vũ tưởng tượng đến hình ảnh kia: “Có lẽ vậy.”

Tống Ngạn lập tức càng chán ghét hơn.

Tạ Thần Vũ thấy sự chống đối từ cậu, anh chợt nghĩ đến, dù sao kết hôn cũng là một ngày đặc thù trong đời, tên bộ não tình yêu này là một tên luôn đặt tình yêu lên trên hàng đầu, bỗng dưng có chút chần chờ.

Sau đó hai người lên mạng tìm kiếm các từ khóa về các nghi thức trong hôn lễ, sau đó liền phát hiện không phải hôn lễ nào hai nhân vật chính cũng sẽ hôn nhau, sau khi hai người trao nhẫn cho nhau xong, người chủ trì hôn lễ hoàn toàn có thể nói lời chúc phúc và kết thúc nghi thức hôn lễ luôn.

Vì thế sau khi trao đổi với nhau ổn thỏa, hai người liền quyết định lượt bỏ phân đoạn hôn môi đi, ai ngờ đâu thế mà lại có sự cố.

Hiện tại tự hỏi ai làm thì cũng vô dụng.

Người chủ trì cũng đã nói xong rồi, khách mời ở dưới cũng đang hướng mắt nhìn lên đây hết rồi, gấp lắm rồi.

Hai vị chồng chồng mới cưới yên lặng đứng đối diện nhau.

Ngay sau đó, Tạ Thần Vũ đưa tay ôm mặt Tống Ngạn, Tống Ngạn thì ngay lúc anh giơ tay lên liền nhắm mắt lại.

Đây là phương án thứ hai mà Tạ Thần Vũ đã thuận miệng đưa ra sau khi bị cậu ghét bỏ, hai tay ôm mặt giả hôn một cái.

Nhưng sau đó bởi vì hai người chợt phát hiện ra có thể huỷ bỏ phân đoạn này, nên cũng vứt cách này ra phía sau đầu, hiện giờ thế mà hai người lại không hẹn mà cùng chọn đến phương án này.

Bởi vì phương án thứ nhất quá mức phiền toái, nên hai người quyết định tốc chiến tốc thắng.

Tạ Thần Vũ chợt nghĩ trong lòng, “Thế mà tên bộ não tình yêu này cũng có chung một suy nghĩ với mình”, anh thâm tình cúi người, nghiêng đầu lại gần Tống Ngạn.

Phương pháp này có một chỗ khó chính là, mặc dù có bàn tay cố tình che lại, nhưng hai người cũng vẫn phải tiến lại thật gần nhau thì mới giống thật được.

Tống Ngạn nhắm mắt, cậu cảm giác được hơi thở hai người đang dần hòa quyện vào nhau, thậm chí còn có loại ảo giác như chính mình đang hôn thật luôn vậy, nhưng ngay sau đó luồng ấm áp này đã rời đi.

Tống Ngạn mở bừng mắt.

Một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, reo hò hết đợt này lại đến đợt khác, người chủ trì hưng phấn gửi lời chúc phúc, cánh hoa bay múa ngập trời.

Tạ Thần Vũ vẫn thâm tình như cũ, anh buông tay ra, nhưng trong lòng lại nhảy một cái, vừa rồi anh cũng có một ảo giác như đang hôn thật vậy, anh có chút lo lắng tên bộ não tình yêu này sẽ không trụ được.

Kỹ thuật diễn xuất của Tống Ngạn vẫn ổn định như cũ, cậu đang ngọt ngào nhìn anh.

Hai người lại yên lặng đứng đối diện nhau, nghĩ đến sự ăn ý của cả hai trong tình huống bất ngờ vừa rồi, âm thầm đánh giá trong lòng: Cộng tác viên này thật sự không tồi.

Đôi chồng chồng mới cưới cứ thế mà đi qua cửa ải hữu kinh vô hiểm này, đi đến các phân đoạn phía sau.

Hữu kinh vô hiểm: Tuy có tình huống bất ngờ xảy ra, nhưng vẫn an toàn

Các phân đoạn sau này không cần hai người phải xuất hiện nữa, hai người về phòng thay lễ phục, cuối cùng cũng có thể tự do hoạt động.

Với địa vị của nhà họ Tạ, hai người không cần phải đi từng bàn kính rượu, chỉ cần gặp gỡ các khách mời quan trọng và những bạn bè thân thích là được.

Về phía Tống Ngạn, cậu vẫn chưa gửi thiệp mời cho bất cứ bạn học nào của cậu, chỉ có khách của ông Tần và đám người nhà họ Tống thôi.

Trước khi tổ chức hôn lễ, Tạ Thần Vũ đã gặp qua nhà họ Tống một lần, hơn nữa anh cũng nhìn ra được, vị anh họ kia của Tống Ngạn đang có ý với anh, đương nhiên có lẽ chỉ là đơn thuần muốn cướp người trong lòng của em trai thôi, đối tượng là ai thì cũng giống nhau.

Đối với loại người này, từ trước đến nay anh đều làm lơ, anh vừa cùng Tống Ngạn đi qua, vừa thầm lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận anh họ của cậu, tôi thấy cậu ta không có ý tốt.”

Tống Ngạn ngoan ngoãn lên tiếng trả lời: “Mấy ngày trước ông ngoại cũng nói với tôi như vậy, còn bảo tôi cách xa anh ấy một chút.”

Tạ Thần Vũ xem xét hai người đang là cộng tác viên của nhau bèn quan tâm một chút: “Trước kia có từng xích mích với nhau không?”

Tống Ngạn nói: “Không có.”

Chỉ là anh họ của cậu không thích nhìn cậu sống tốt thôi, cậu rất vô tội: “Chúng tôi đã không gặp nhau trong vài năm liền, tôi cũng không hiểu vì sao anh ấy lại chán ghét tôi nữa.”

Tạ Thần Vũ thầm nghĩ, có lẽ là thích cướp người thật rồi.

À không, còn có thể là có tật giật mình, không muốn người bị hại trở mình…… Tạ Thần Vũ chợt nhớ đến một số chuyện của nhà họ Tống, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Ngạn.

Tống Ngạn có chút cảnh giác.

Có một số người thích đóa hoa trắng nhỏ đơn thuần đáng thương, không biết Tạ Thần Vũ có phải loại người này hay không?

Tống Ngạn bắt đầu tiêm một liều thuốc dự phòng, mặt mang tươi cười nhưng giọng điệu lại vô cùng uất ức: “Những người này phức tạp quá, tôi nhớ anh Cương Tử của tôi quá đi.”

Tạ Thần Vũ lập tức liền mang những lời an ủi sắp tuột ra khỏi miệng nuốt ngược trở về.

Vào những thời điểm đối phương tỏ vẻ yếu ớt thế này, tuyệt đối không được thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân, bằng không sẽ xảy ra vấn đề luôn mất. Dù sao ông Tần cũng hiểu rõ mọi chuyện trong lòng, anh không cần phải nhiều lời lắm miệng nữa, chỉ tỏ vẻ đồng cảm nói: “Tôi cũng vậy.”

Anh còn ngại chưa đủ, nói, “Về sau nhất định hôn lễ của tôi và Elizabeth sẽ long trọng hơn, sẽ lãng mạn hơn thế này.”

Tống Ngạn cũng phụ họa: “Hôn lễ của tôi và anh Cương Tử sẽ rất đơn giản, không cần lãng mạn như vậy.”

Nhưng dù vậy cậu vẫn chưa thấy đủ, “Chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở nông thôn, chỉ mời các bạn bè người thân có quan hệ tốt.

Người ở đó rất tốt, thành phố lớn không thích hợp với tôi.”

Đôi chồng chồng mới cưới xúc động mang “Ánh trăng sáng” trong lòng ra khoe ân ái một hồi, sau khi ổn định tâm tình, cả hai đều dần trở nên kiên định hơn.

Hai người đi đến chỗ ngồi của ông Tần, Tống Ngạn ngồi xuống bên cạnh ông.

Đúng lúc Tống Thước cũng đang ở gần đó, thấy thế bèn quan tâm chạy qua: “Mệt muốn chết rồi phải không? Mau uống nước đi.”

Cậu ta đặt ly nước ở trước mặt Tống Ngạn, kéo ghế ra, cười nhìn về phía Tạ Thần Vũ, “Cậu ba Tạ cũng nghỉ một lát đi.”

Tạ Thần Vũ từ chối: “Không cần đâu, tôi còn có việc.”

Anh thân mật xoa nhẹ bờ vai Tống Ngạn: “Em ăn một chút gì đi, anh qua bên kia uống với bọn họ vài ly, lát nữa anh sẽ quay lại tìm em.”

Tống Ngạn ngẩng đầu nhìn anh: “Uống ít thôi nha.”

Tạ Thần Vũ cười cười, chào hỏi ông Tần xong liền rời đi.

Tống Thước bị nhét cho một mồm cơm chó, ấm ức nói cùng Tống Ngạn hai câu, sau đó cũng rời đi.

Ông Tần và Tống Ngạn cũng không thèm nhìn cậu ta, căn bản là không quan tâm.

Ông Tần thấy cháu ngoại yên tĩnh ăn cơm, liền đẩy chiếc ly Tống Thước mang đến cách xa một chút, sau đó đặt một ly nước khác ở trước mặt cậu.

“Chờ đến ngày sinh nhật của cháu, di chúc của cha cháu sẽ có hiệu lực,” ông Tần nhìn cậu, “Cháu thật sự muốn bán hết toàn bộ cổ phần sao?”

Tống Ngạn nuốt thức ăn trong miệng xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nơi đó đã không còn là cơ nghiệp của cha cháu nữa.”

Ông Tần biết rõ cậu vẫn luôn không có hứng thú xử lý chuyện công ty, nên cũng không khuyên cậu nữa, chỉ hỏi: “Thần Vũ đã biết chuyện này chưa?”

Tống Ngạn nói: “Cháu vẫn chưa nói cho anh ấy biết.”

Nhưng với mối quan hệ thỏa thuận hôn nhân này của hai người họ, cho dù có nói cũng không quan trọng.

Cậu theo bản năng nhìn về phía đám người, kế đó liền dễ dàng tìm thấy Tạ Thần Vũ.

Nguyên nhân không phải ở cậu, mà là lễ phục và diện mạo của anh đều quá chói mắt, càng khoan nói đến bên cạnh anh còn có một người đàn ông cũng anh tuấn không kém.

Trước hôn lễ hôm nay, Tống Ngạn đã gặp qua người này rồi, đó là Địch Tuần, cậu của Tạ Thần Vũ.

Là một họa sĩ phi thường nổi tiếng, nghe nói kỹ thuật vẽ vời của Tạ Thần Vũ cũng do một tay Địch Tuần chỉ dạy.

Ngoại trừ thân phận là một họa sĩ ra, Địch Tuần cũng là một nhà đầu tư rất lợi hại, nghe nói rất hiếm khi lỗ, dẫn đến tất cả mọi người đều muốn kết giao với anh ta.

Tống Ngạn nhìn hai người này, tư duy dần dần bay xa, bay đến một chuyện gần đây nghĩ hoài vẫn nghĩ không ra.

Mấy ngày vừa qua, những người trong nhà họ Địch cậu gặp đều rất lợi hại, đồng thời cũng có mối quan hệ rất gần gũi với Tạ Thần Vũ.

Nếu đã có nhà họ Địch làm hậu thuẫn, Tạ Thần Vũ cứ thẳng thắn trở mặt với nhà họ Tạ, vì cớ gì lại đồng ý kết hôn?

Vấn đề này, Địch Tuần cũng rất muốn biết.

Tạ Thần Vũ lớn lên ở nhà họ Địch, mới vừa về nhà họ Tạ đã bị đẩy đi liên hôn, phản ứng đầu tiên của mọi người trong nhà họ Địch chính là tức giận.

Nhưng ngay sau đó, tin tức “độ xứng đôi %” và “Tạ Thần Vũ tự mình đồng ý” được truyền về, lúc này nhà họ Địch mới chịu tiếp thu.

Kết quả tin vui vừa mới lan ra khắp cả nhà, Tạ Thần Vũ đã liên hệ với những người thân cận nhất, thẳng thắn nói tất cả chỉ là diễn kịch, nghe xong quả thật tâm tình biến đổi bất ngờ.

Địch Tuần chờ cháu trai kính rượu một vòng xong, sau đó mang cháu trai đi đến nơi ít người qua lại.

Khách khứa đi ngang qua đều không nhịn được mà ngoái đầu nhìn hai người họ, tất cả đều nói cháu trai giống cậu, hai người này lớn lên giống nhau năm sáu phần, chỉ khác ở chỗ Tạ Thần Vũ thiên về nhã nhặn phóng khoáng, còn Địch Tuần, đôi mắt của anh có màu xanh thẫm, pha lẫn một chút u buồn, cực kỳ giống tố chất của một họa sĩ.

Hai người tìm một tán cây có chút âm u.

Địch Tuần huơ huơ ly rượu trên tay, anh hỏi: “Cuối cùng thì ông nội cháu đã làm cách nào để khiến cháu gật đầu vậy?”

Tạ Thần Vũ nói: “Cháu nói rồi, là đánh cuộc thua.”

Địch Tuần không tin.

Đây là cháu trai do một tay anh nuôi lớn lên, tính cách như thế nào anh là người hiểu rất rõ ràng, chắc chắn ở đây có chuyện gì đó mà anh chưa biết.

Tạ Thần Vũ không muốn khiến người cậu này nghiên cứu mình nữa, liền chuyển sang đề tài khác: “Sao lại để người chủ trì gây thêm phiền phức vậy?”

Anh hỏi chuyện này là vì người khiến người chủ trì thay đổi câu từ chính là Địch Tuần.

Tạ Thần Vũ nói: “Cháu nhớ cháu đã nói rõ tình huống thực tế với cậu rồi.”

Địch Tuần cười cười, nhấp một ngụm rượu: “Hôn lễ không có hôn môi sẽ không hoàn mỹ.”

Đương nhiên anh biết chắc chắn cháu trai nhà anh có thể ổn định được tình hình, nếu ngay cả chuyện nhỏ này mà cũng không ứng phó được, anh cũng sẽ không phí công nuôi dưỡng người cháu trai này nhiều năm đến thế.

Thế nhưng đó cũng chỉ là một trong những nguyên nhân, Địch Tuần nói: “Quan trọng là muốn xem kỹ thuật diễn xuất không tồi của bạn nhỏ nhà cháu, muốn ghẹo chút thôi.”

Tạ Thần Vũ hoài nghi nhìn Địch Tuần.

Tuy người cậu này luôn luôn tràn ngập những nỗi hứng thú xấu xa trong đầu, nhưng không phải người nào cũng được lọt vào mắt, cho dù Tống Ngạn có là người tình giả tạo của Tạ Thần Vũ thì cũng không đến mức khiến Địch Tuần phải đối xử đặc biệt, khả năng duy nhất đó là Địch Tuần thật sự cảm thấy có hứng thú với Tống Ngạn, nhìn qua thì có vẻ như, còn có một chút ấn tượng tốt không thể hiểu nổi về Tống Ngạn nữa.

Địch Tuần nhận lấy ánh mắt soi mói từ Tạ Thần Vũ, anh cười hỏi: “Trước khi gật đầu, bộ cháu không biết bối cảnh bạn nhỏ nhà cháu sao?”

Tạ Thần Vũ nói: “Cháu biết.”

Cha của Tống Ngạn là gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Tống, mẹ là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng.

Năm đó, nhà họ Tần sản xuất trang sức, nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng, về sau mẹ của Tống Ngạn được gả vào nhà họ Tống, ông Tần thấy con rể lẫn cả con gái đều có khả năng, nên bàn tay to vung lên, ủy quyền cho hai người họ.

Hai vợ chồng, một người điều hành công ty, một người làm ra trang sức, cả hai đều vô cùng lớn mạnh, có thể nói Tống Ngạn là ngậm muỗng vàng sinh ra, từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều.

Đáng tiếc ngày vui sớm tàn, năm Tống Ngạn tuổi, phi thuyền cha mẹ cậu gặp phải sự cố, cả hai đều phải bỏ mình, tin tức vừa được truyền về, cậu bị kích thích đến mức té xỉu, sau khi kiểm tra mới biết cậu mắc phải căn bệnh thiếu hụt pheromone.

Vào thời kỳ hoàng kim của nhà họ Tống, hai vị chủ nhà cùng nhau xảy ra chuyện, ngay cả di chúc cũng chưa lưu lại, chỉ để lại một đứa con Omega nhỏ tuổi bị bệnh và một ông Tần không có quyền lực.

Tuy cả hai đều là người thừa kế đứng đầu trong nhà, nhưng phía sau vẫn còn một đám thừa kế thứ hai thứ ba như hổ rình mồi của nhà họ Tống, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, ông Tần mang theo Tống Ngạn đi về nông thôn.

Công ty bị người nhà họ Tống xâu xé, cuối cùng Tống gia chủ lúc bấy giờ chiến thắng, phát triển công ty đến tận bây giờ.

Địch Tuần nghe Tạ Thần Vũ tự thuật xong, liền đưa ra lời nhận xét: “Ừm, điều tra không tồi.”

Tạ Thần Vũ hỏi: “Không có gì bổ sung sao?”

Địch Tuần nói: “Không có.”

Tạ Thần Vũ biết Địch Tuần sẽ không nói thêm gì nữa, quyết định sẽ dành thời gian ra điều tra thêm một lần nữa.

Tạ Thần Vũ lại hàn huyên thêm được vài câu, kế đó liền đi tìm Tống Ngạn, vừa chạm phải ánh mắt của tên bộ não tình yêu này, đột nhiên anh chợt nghĩ đến, nếu năm đó vợ chồng nhà họ Tống không xảy ra chuyện, có lẽ Tống Ngạn sẽ không hướng nội như bây giờ, khi ấy tính cách của cậu sẽ như thế nào đây?

Tống Ngạn thấy anh đến gần, liền vui vẻ nói: “Anh về rồi.”

Tạ Thần Vũ hoàn hồn: “Ừ, ăn no chưa?”

Tống Ngạn ngoan ngoãn gật đầu.

Tạ Thần Vũ nói: “Dẫn em đi gặp vài người.”

Tống Ngạn liền phối hợp cùng anh đi dạo một vòng.

Hoàng hôn buông xuống, đôi chồng chồng mới cưới tiễn khách xong, liền lái phi thuyền đi đến bến cảng, chuẩn bị đi hưởng kỳ trăng mật.

Trong phòng ngủ chính của phi thuyền tư nhân, hai người lột xuống lớp ngụy trang, vẻ mặt vô cùng kích động, bởi vì sắp tới hai người sẽ được nhìn thấy “Ánh trăng sáng” của hai người họ!

Tống Ngạn hỏi: “Người trên thuyền có đáng tin không?”

Tạ Thần Vũ nói: “Đáng tin.”

Tống Ngạn nửa tin nửa ngờ: “Dù sao có xảy ra chuyện cũng là lỗi của anh.”

Tạ Thần Vũ nói: “Điều quan trọng nhất vẫn là cậu không bị lộ, nhớ kỹ thỏa thuận của hai chúng ta, quản tốt người tình của cậu.”

Tống Ngạn nói: “Không cần anh phải nói, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt anh Cương Tử của tôi!”

Tạ Thần Vũ nói: “Cũng không được quấy rầy kỳ trăng mật của nhau.”

Tống Ngạn nói tiếp: “Tự mình bình an.”

Tốt lắm.

Hai người nhìn nhau, lòng thầm dâng lên lời chúc phúc chân thành nhất cho đối phương: Chúc hai người tình cảm thuận lợi, đi chơi vui vẻ.

Phi thuyền rời khỏi tinh cầu Đế Đô, bắt đầu bước vào trạm không gian.

Sau khi quyết định thời gian tập hợp xong, đôi chồng chồng mới cưới đã đường ai nấy đi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio