Từ lần đối thoại thẳng thắn lần trước, Albert bắt đầu công khai theo đuổi Tống Triều. May mắn, kỹ năng theo đuổi người khác của anh cũng rất cao siêu, tính tình lại chu đáo nên vẫn khiến Tống Triều vô thức tiếp thu mà không hề cảm thấy không thoải mái.
Tống gia ban đầu cũng không đồng ý cho Tống Triều đi du học, Tống Phẩm Hoa dường như không ý kiến, vẫn chỉ im lặng xem thái độ mọi người, nhưng sau lưng lại dùng khổ nhục kế thay cho Tống Triều, khiến cậu có vẻ vô cùng đáng thương. Tống Triều cũng thể hiện khả năng diễn xuất của mình, cậu gần như nhốt mình trong phòng cả buổi tối, cơm cũng không ăn, khiến người Tống gia sốt ruột không chịu được.
Hơn nữa Tống lão nhị còn liên tục nhấn mạnh những hậu quả do thời kỳ thanh xuân phản nghịch mang tới khiến ai nghe cũng phải sợ. Tống Phẩm Hoa còn lấy một cuốn sách về sức khỏe tâm thần vị thành niên ra xem, đọc xong liền đặt ở phòng khách. Ba Tống lén lút cầm về thư phòng của mình đọc cả đêm, đọc xong hôm sau cứ im lặng không nói, hôm sau nữa thì thở ngắn than dài, hôm sau nữa nữa thì đành phải đồng ý.
Ba Tống còn đưa cuốn sách của Tống Phẩm Hoa cho mọi người cùng đọc, những người phản đối Tống Triều du học ai cũng thức đêm đọc rồi biểu hiện tương tự như ba Tống. Cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý cho Tống Triều xuất ngoại.
Sau khi ba Tống và mọi người đã đồng ý thì cũng chỉ còn lại Tống lão phu nhân, Tống Triều vốn tưởng bà nội là người khó thuyết phục nhất. Ai ngờ bà chỉ im lặng suy nghĩ một đêm rồi đồng ý.
Có câu gừng càng già càng cay. Người già luôn có thể nhìn rõ nhất bằng tấm lòng rộng rãi nhất.
Lão phu nhân đã già nhưng tâm không già. Bà đã sống trong những năm tháng hỗn loạn và tồi tệ nhất, từ thời trẻ chịu tang chồng, một mình nuôi bốn người con trai cho tới nay con cháu đầy nhà. Tuổi già hưởng phúc, nên bà cũng chính là người hiểu lý lẽ nhất.
Lão phu nhân nói: “Bà nội rất không nỡ xa Bảo Nhi, nhưng Bảo Nhi đã trưởng thành rồi. Ưng con lớn lên thì phải tách khỏi cha mẹ ra ngoài lang bạt. Bảo Nhi cũng muốn ra ngoài rèn luyện, rồi trở thành nam tử hán chân chính trở về bảo vệ bà nội.”
Lão phu nhân còn kể năm đó bà đã tự mình tiễn bốn người con trai, dù trong lòng bà đau đớn như đứt từng khúc ruột, nhưng bà vẫn tiễn ba Tống vừa thành niên rời khỏi nông thôn. Sau đó thì đến Tống lão nhị, cứ một người tiếp một người, bà đẩy những đứa con mình dứt ruột đẻ ra bước ra ngoài rèn luyện. Cuối cùng, họ đều đã trở thành những nam tử hán có thể độc chắn một phương.
“Bảo Nhi, bà nội đã sớm biết mọi người quá che chở con cũng không phải chuyện tốt. Bà nội cũng muốn khuyên mọi người, nhưng Bảo Nhi của bà đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, khiến bà cũng muốn chiều chuộng con. Thậm chí bà còn nghĩ dù Tống gia có phá sản thì vẫn có thể khiến con cả đời cơm áo vô lo. Nhưng giờ thì không được nữa, Bảo Nhi đã trưởng thành rồi.”
Khi đó, lão phu nhân đang ngồi trên xích đu trong sân, giọng nói già nua chậm rãi nhưng vô cùng hiền từ kết hợp với tiếng xích đu kẽo kẹt đã trở thành hình ảnh cả đời Tống Triều khó quên. Những lời nói tràn ngập yêu thương của bà dưới ánh nắng hạ có vẻ vô cùng ấm áp.
Lão phu nhân nhắm hai mắt nói chuyện, tóc bạc trên đầu như sáng lên. Tống Triều ngồi xổm bên cạnh bà, nghe vậy không khỏi bật khóc.
Cậu có tài đức gì mà lại có được những thân nhân đáng yêu như vậy chứ? Sợ là đã phải tích đức mười đời mới có thể đầu thai vào Tống gia này.
Trên thế giới này có biết bao nhiêu người bình thường mà vẫn bị cha mẹ không quan tâm, càng đừng nói số lượng trẻ em khuyết tật bị bỏ rơi hàng năm nhiều tới mức nào. Tống Triều biết, cái thân thể bất nam bất nữ của mình trong mắt người khác chỉ sợ đều bị coi là quái vật.
Nếu cậu sinh ra trong nhà khác, dù không bị bỏ rơi cũng sẽ phải chịu lạnh nhạt. Nhưng cậu lại sinh ra trong Tống gia, là Tống gia từ nhỏ tới lớn luôn coi cậu là bảo bối của họ.
Tống Triều cảm thấy bản thân quá tuỳ hứng, chỉ vì cái gọi là ước mơ mà lại vứt bỏ người nhà mình đi xa nghìn trùng dương, còn vì vậy mà lừa họ. Cậu nghĩ, sao lại có kẻ xấu xa như mình chứ? Rõ ràng đã được người nhà yêu thương đến vậy mà vẫn có lòng tham.
Trong chốc lát, Tống Triều bỗng căm ghét bản thân đến cực điểm. Cậu nghẹn ngào nói: “Bà nội ơi, con xin lỗi.”
Lão phu nhân mở mắt, liền thấy Tống Tiểu Bảo Nhi đang khóc nhè như bé mèo nhỏ. Tuy nhìn xấu lắm nhưng bà cứ đau lòng, bà lập tức ôm cậu vào ngực, vỗ vỗ lưng cho cậu: “Con khóc làm gì? Bà nội đau lòng muốn chết rồi.”
Tống Triều chui vào ngực bà nội, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lão phu nhân chỉ dỗ dành cậu.
“Bảo Nhi, tiểu Thất đã nói chuyện với bà nội rồi. Nó nói không sai, chúng ta đều đã già, nhưng các tiểu bối chỉ vừa trưởng thành. Không ai bảo vệ thì rất dễ hỏng. Tống gia chúng ta cũng đâu phải đại môn đại hộ gì, thành phố S có biết bao nhiêu người đang chờ chê cười Tống gia chúng ta, chờ giậu đổ rồi bìm leo chứ, thực ra những chuyện này bà nội đều hiểu cả. Những kẻ gọi là hào môn đó đều xem thường Tống gia. Các chị gái đã lấy chồng của con, có nhà nào được như trong nhà chúng ta đâu. Chỉ cần Tống gia còn vững vàng thì chúng còn có chỗ dựa.”
Giọng Tống Triều vẫn nghẹn ngào, “Không đâu bà nội, mọi người đều không già. Bà nội ơi, vì sao không thể đại tỷ kế thừa gia nghiệp?”
Lão phu nhân nghe vậy liền cười: “Con cho là chúng ta cổ hủ, vẫn chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ sao?” Lão phu nhân cười xong liền thở dài: “Bé lớn vẫn mang nỗi đau trong lòng. Tam thúc của con không nỡ để nó gánh vác Tống gia, ba con cũng thế, bà nội cũng thế.”
“Dạ?”
Tống Triều không hiểu lắm, nhưng lão phu nhân cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói Tống gia nhất định phải có người làm trụ cột. Trong số các cô con gái Tống gia, trừ Tống Thiện Cầm còn đang lo cho gia nghiệp thì những người còn lại chưa lấy chồng cũng chẳng hề có hứng thú. Dù các cô đã gả chồng rồi cũng không tham vọng gì gia nghiệp cả, nhưng chồng và nhà chồng họ thì chưa chắc.
Tống Triều ôm cổ bà nội không đứng dậy, cứ muốn làm nũng hoài. Nhưng lão phu nhân vẫn thấy cháu mình đáng yêu vô cùng, cả buổi sáng chỉ ôm cậu ngoài sân.
Vì chuyện xuất ngoại du học gần như đã quyết định xong nên Tống Triều chỉ cần ngồi chờ Thư thông báo của bên kia là được. Còn người Tống gia, tuy đều đã đồng ý nhưng trong thâm tâm, họ vẫn đang chờ Tống Triều không chịu nổi mà quay về.
Cứ như vậy trôi qua khoảng một tháng, thời gian đến Trung Quốc của Albert cũng đã kết thúc. Đã đến lúc anh phải về nước rồi nhưng Tống Triều vẫn chưa nhận lời anh.
Vì trong gia tộc đột nhiên xảy ra chuyện gấp cần Albert xử lý nên khi đó anh đã vội vàng rời đi. Albert suốt đêm đi trên máy bay của công ty nhà mình rời khỏi Trung Quốc, không kịp tạm biệt Tống Triều. Tới nơi thì vội vàng xử lý công việc, không có nổi thời gian mà thở.
Vụ bê bối này là do vương thất gây ra, liên quan đến sản nghiệp của gia tộc, chuyện này quá mức trọng đại nên Albert đã bận tới mức không có cả thời gian gọi điện cho Tống Triều. Mãi tới khi anh khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian thì chẳng hiểu sao Tống Triều lại không nghe điện thoại.
Albert dò hỏi Đường Lâm, nhưng Đường Lâm nào biết Tống Triều là ai. Bà quả thực từng nghe Albert nhắc đến cái tên này nhưng không biết cậu. Chuyện Albert theo đuổi Tống Triều rất bí mật, trừ hai người ra thì không còn ai biết.
Anh cũng không thể ngang nhiên điều tra vì sợ sẽ khiến kẻ khác chú ý. Liền nghĩ sau khi xử lý công việc xong thì sẽ quay lại Trung Quốc, cũng có thể mượn khoảng thời gian này xem xem tình cảm của anh đối với Tống Triều đã đến mức nào.
Đường Lâm cúp điện thoại, cảm thấy khá hứng thú với Tống Triều trong miệng Albert. Đáng tiếc Albert rất cẩn thận nên bà không hỏi được gì. Vì cứ nhớ mãi không quên chuyện này nên sau khi nghe Lâm lão phu nhân vô tình nhắc đến, bà mới biết chuyện của Tống Triều.
Xuất phát từ việc cảm ơn Albert đã giúp trong buổi toạ đàm của Lâm An, Đường Lâm đã nói với anh chuyện này.
Vì thế, Albert ngồi trong văn phòng rộng lớn của mình, chờ mong gặp lại Hoa Hồng Nhỏ.
Trước khi bị mất điện thoại, Tống Triều đã làm đơn để lấy lại số. Cậu cũng không lo lắm vì mình đã nhận được Giấy báo trúng tuyển của Học viện St.Martins, mọi thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần ngoan ngoãn chờ ngày đi là được.
Chu Tiếu bận thi đại học, trong lòng vô cùng hâm mộ ghen tỵ với Tống Triều, nhưng cũng chẳng có cách nào khác cả. Khi biết ước mơ của Tống Triều đã trở thành hiện thực, cậu ta cũng rất vui, còn dặn Tống Triều ra nước ngoài nhớ phải giữ liên lạc. Tống Triều phải thề son sắt thì Chu Tiếu mới tha.
Tống Triều ngồi trong phòng chứa đồ của mình vẽ bản thảo nguyên ngày rồi. Nhưng không hiểu tại sao trạng thái của cậu cứ không ổn, cuối cùng chỉ nguệch ngoạc được vài nét. Sau đó còn nản chí ném bút đi, giận dỗi không vẽ nữa.
Bỗng giấy nháp trong thùng rác dưới chân tràn ra, tất cả đều là bản vẽ hỏng hôm nay. Có thể thấy Tống Triều phiền não tới mức nào, mà đầu sỏ khiến cậu phiền não lại không có ở đây.
Đầu sỏ ấy biến mất rồi, lại còn đột nhiên biến mất không thể lại chút tin tức.
Trong thời gian theo đuổi Tống Triều, mỗi tối Albert đều ân cần gọi điện thoại cho cậu, rồi bỗng một ngày đột nhiên cắt đứt. Khi đó Tống Triều đã quen với cuộc gọi mỗi tối của Albert nên còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng vô cùng lo lắng, cậu bấm gọi nhưng toàn thấy báo bận.
Mấy ngày liên tục không có tin tức gì của Albert, đến khi Tống Triều gọi lại thì chỉ thấy báo tắt máy.
Cho tới giờ, sau khi mất điện thoại, Tống Triều chẳng muốn liên lạc với Albert nữa.
Tống Triều nghĩ Albert nói theo đuổi chẳng qua chỉ muốn trêu đùa mình, chuyện này cũng đâu phải chưa từng gặp. Cậu đã từng thấy vô số cô gái trẻ tuổi bị đàn ông nước ngoài lừa cả thân lẫn tâm, không giờ nam giới mà cũng bị.
“Nghĩ cũng biết mà….nói là theo đuổi nhưng thực ra cũng chỉ chơi đùa thôi, những lời tuỳ tiện nói ra lừa người như vậy, đâu hề….giống người yêu đâu.”
Tống Triều che mặt ủ rũ, ngoài miệng thì nói không quan tâm, cười hì hì, nhưng trong lòng thực ra vẫn rất khổ sở.
Sân bay thành phố S.
Phòng chờ kiểm tra an ninh.
Quả rất đúng khi nói phòng chờ sân bay là nơi chứng kiến những cuộc chia ly. Ngày nào cũng thế, nơi đây có vô số cảnh bi thương vui buồn, nhưng chắc chắn là không thể hoành tráng như hôm nay được. Hành khách ra vào cùng bảo vệ an ninh đều nhìn cả gia đình này.
Hôm nay là ngày Tống Triều xuất ngoại, toàn thể Tống gia đều đến sân bay tiễn cậu. Nếu không phải Tống Triều can ngăn, có khi họ còn muốn đưa cậu tới tận EG.
Tống gia tuy không phải gia tộc lớn nhưng nhân khẩu rất đông. Xuất giá hay chưa, trưởng bối hay tiểu bối, tất cả già trẻ lớn bé đều dắt nhau tới đây. May mà Tống Triều đã nhắc nhở trước nếu không còn đông nữa.
Vì lý do sức khoẻ nên Tống lão phu nhân không tới, chỉ có ba Tống trước nay vẫn rắn rỏi giờ vẫn kiên quyết ôm lấy Tống Triều không buông, ai khuyên cũng bị mắng. Cuối cùng Tống Triều vẫn phải dùng ánh mắt nhìn mẹ Tống bên cạnh khẩn cầu, tới khi đó mẹ Tống mới kéo khuỷu tay ba Tống ra.
Ba Tống vừa buông ra, những người khác đều tiến lại ôm Tống Triều, mồm năm miệng mười dặn dò cậu, đến mức còn bảo cậu hay thôi đừng đi nữa, ở lại với mọi người khiến Tống Triều sợ tới mức vội vàng tỏ thái độ, không học thành tài thì tuyệt không về nước.
Chờ khi sát giờ, những người khác đã lui ra, Tống Thiện Kỳ mới đỏ mắt tiến lên ôm Tống Triều: “Bảo Nhi, sang bên đó nhớ phải chăm sóc bản thân.”
“Em nhớ rồi.”
Tống Thiện Kỳ vừa lui ra, Tống Phẩm Trà liền tiến lại ôm chặt lấy Tống Triều: “Tống Tiểu Bảo Nhi, không có em, phải đến mấy năm nữa chị không được ăn món gì ngon rồi.”
“Kỳ nghỉ em sẽ về, ngày nào cũng sẽ nấu cho chị ăn.”
“Miệng ngọt ghê.”
Tống Phẩm Trà vừa lùi lại thì những người khác lại lần lượt tiến lên ôm ấp dặn dò. Ba mẹ Tống cùng ba vị thúc thẩm của Tống Triều đều ngại ngùng không bước lên, nhưng cũng đứng đó nhìn chăm chăm, đặc biệt là Tống lão tứ, có vẻ ông sắp khóc rồi.
Cảnh tượng này trông khá khôi hài, cứ như thể vĩnh biệt không bằng. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu tình cảm cùng lưu luyến của gia đình thôi.
Cuối cùng, Tống Triều cũng đỏ mắt nhìn ba mẹ Tống, cậu bước tới chỗ hai người ôm lấy họ: “Ba, mẹ, con đi đây.”
Một người đàn ông trước giờ vẫn luôn rắn rỏi như ba Tống cũng đã đỏ mắt chứ nói gì đến mẹ Tống. “Bảo Nhi của mẹ, ra nước ngoài rồi, con thực sự chỉ có một mình thôi. Không ai quan tâm, không ai ra mặt cho con, nếu bị bắt nạt thì cùng lắm con cứ về nhà. Mẹ có tiền tiết kiệm, mẹ nuôi con, chứ mẹ không thể làm thánh nhân không động khẩu cũng không động thủ được đâu.”
Tống Triều nín khóc mỉm cười, “Mẹ!”
Ba Tống trừng mắt: “Mẹ con nói đúng, con trai ta sao có thể để kẻ khác bắt nạt được.”
Tống Triều vừa đau lòng vừa cảm động, nhân cơ hội dặn dò: “Mẹ ơi, đừng luôn thức đêm làm đẹp. Ngủ sớm còn có tác dụng hơn đắp cả trăm cái mặt nạ, còn nữa, đừng nhịn ăn để giảm béo, tập thể dục sẽ tốt hơn. Hơn nữa, trong mắt ba, mẹ vĩnh viễn xinh đẹp.”
Lời này quả thực đã nói đến trong lòng ba Tống rồi, ông gật gật đầu, rồi bị mẹ Tống vỗ mạnh một cái.
Tống Triều tiếp tục đỏ mắt dặn dò: “Ba cũng vậy, đừng có luôn uống rượu. Ba nghĩ con không biết ba nửa đêm lén uống trộm sao? Chai rượu ba giấu trên nóc tủ nhà bếp còn lại nửa chai, còn đều biết.”
Mẹ Tống nổi giận véo ba Tống. Ba Tống đau lắm nhưng vẫn phải mỉm cười.
Tống Triều nói xong còn muốn nói sang cả Tống lão nhị, Tống lão nhị thông minh, vội ngăn cậu lại. Ông còn nháy cả Tống lão tam và Tống lão tứ, hai người lập tức nói, “Thôi, con mau đi đi kẻo muộn.” Sau đó vội đuổi Tống Triều qua cửa an ninh.
Tống Triều mấp máy môi, nhưng cũng chẳng vạch trần nữa, cậu đến cửa an ninh. Cứ mãi lưu luyến không rời, cầm vé máy bay quay lại thấy người nhà mình vẫn đứng đó, nhịn không được chua xót.
Lần đầu tiên rời nhà đã xa cách trùng dương. Nơi ấy gần như đã cách đến nửa vòng trái đất, cậu cảm thấy nỗi vui mừng của chim non bay cao nhưng cũng có cả nỗi sợ hãi khi phải ngàn dặm xa nhà.
Vạn dặm trời cao, mênh mông bát ngát.
Thành phố S không có chuyến bay thẳng đến London nên phải transit qua Hong Kong. Vòng đi vòng lại tận mười ba tiếng, lúc tới London đã là rạng sáng ngày hôm sau. London lệch tám tiếng so với thành phố S, ở đây là rạng sáng thì bên kia tầm mười giờ tối.
Tống Triều xuống may bay xong liền gọi điện báo bình an cho người nhà, sau đó làm các thủ tục liên quan rồi nhận lại hành lý. Xong xuôi hết mọi việc rời khỏi sân bay thì cũng đã :, Tống Triều cũng đói rồi.
Đến một thành phố, một quốc gia xa lạ, con người, ngôn ngữ và màu da đều bất đồng đã dội một chậu nước lạnh vào cảm xúc hưng phấn của Tống Triều. Lúc trước cậu thề son sắt bao nhiêu thì giờ lại thấy sợ hãi bấy nhiêu.
Chỉ có một mình ở một quốc gia xa lạ khiến Tống Triều khiếp đảm. Nhưng càng nhiều hơn là cảm giác không cam lòng và nỗi khát khao tiến đến tương lai thúc giục, cậu bắt đầu bước về phía trước, giống như một dũng sĩ dù không rõ phía trước là gì nhưng cũng nhất định không lùi bước.
Hãng hàng không British Airways mà Tống Triều đi đã đáp xuống sân bay Heathrow, chỉ cách trung tâm thành phố km và tương đối gần Học viện St. Martins. Cậu có thể thuê xe bên ngoài rồi báo địa chỉ, tài xế sẽ đưa cậu đến khách sạn an toàn và rẻ nhất, gần trường đại học nhất, hoặc cũng có thể bắt xe buýt của sân bay đến ga tàu điện ngầm gần đó.
Tống Triều do dự, không biết nên chọn phương tiện nào. Gọi xe thì nhanh, nhưng có rất nhiều tài xế bản địa sẽ bắt nạt người ngoài, cố tình chạy lòng vòng để thu thêm phí. Tuy Tống Triều không phải lo đến tiền nhưng cũng không muốn tiêu tiền như rác.
Cuối cùng cậu quyết định bắt xe buýt sân bay đến một trạm tàu điện ngầm gần đó, nhưng khi bước ra ngoài, cậu đã nghe thấy ai đó gọi tên mình. Tống Triều dừng lại, trong đám đông chẳng có bất kỳ một gương mặt thân quen nào. Lắc lắc đầu, Tống Triều nghĩ có lẽ mình nghe lầm.
Khi quyết định đi tiếp thì cậu lại nghe thấy tiếng gọi kia, lần này rất rõ ràng, hơn nữa giọng cũng rất quen.
“Tống Triều.”
Tống Triều quay lại, nhìn thẳng vào Albert.
Albert mặc một chiếc áo gió dài màu xám, mái tóc gần trắng buộc gọn ra sau đầu, đeo kính gọng kim loại mỏng màu bạc nhìn Tống Triều. Quần áo anh trông hơi lộn xộn, có lẽ là vì vừa chen chúc giữa đám đông, nhưng anh không để tâm lắm.
Tống Triều mím môi, xoay người rời đi không nói lời nào, còn kéo theo hành lý, giống như không quen biết Albert.
Albert sững sờ một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo. Khoé miệng nở nụ cười bất lực, anh đỡ giúp cậu đống hành lý quá khổ của Tống gia.
Tống Triều không chịu, rất biệt nữu, nhưng không tranh nổi với Albert liền đơn giản ném hết hành lý sang cho anh, muốn thấy anh bị chê cười. Nhưng không ngờ Albert vẫn có thể đơn giản mang theo cả đống hành lý kia.
Albert thành thạo kéo hành lý giữa đám đông, tốc độ vừa nhanh vừa ổn định. Anh gắt gao đi theo sau Tống Triều, “Tôi không cố ý biến mất, là do có việc bận nên không kịp gọi cho em.”
Tống Triều đã hạ quyết tâm bơ anh, nhưng nghe vậy lại không nhịn được nói: “Anh nói dối. Việc gấp mà không có lúc hoàn thành sao? Có thể bận tới mức không có thời gian gọi điện sao? Nếu anh chỉ muốn chơi đùa thì cứ nói thẳng với tôi. Tôi sẽ không…..”
“Tống Triều!” Vẻ mặt Albert bỗng trở nên thực đáng sợ, âm trầm không vui, nhưng khi thấy Tống Triều sợ nên anh đã vẻ mặt anh đã dịu xuống, nhẹ nhàng nói, “Em nói đúng. Cho nên tôi cũng không phải không gọi cho em, nhưng không gọi được.”
Tống Triều mím môi, có vẻ giờ mới nhớ tới việc mình bị mất điện thoại.
Thật không thể tin nổi, sự việc xác suất thấp như thế mà lại xảy ra với cậu.
Biết mình đã hiểu lầm, Tống Triều rất ngượng ngùng, nhưng cảm giác nhói trong tim khi Albert đột nhiên biến mất cũng bị đè xuống. Cậu bỗng ý thức được bản thân vốn chẳng biết gì nhiều về Albert, thậm chí còn không hề liên lạc được với anh trong khoảng thời gian anh biến mất.
Cho dù đó là người nhà, người thân hay bạn bè của Albert, chỉ cần cậu có biết một trong những đối tượng đó thì cũng không đến mức cảm thấy nản lòng như bây giờ.
Tống Triều buồn rầu bước đi, nhưng tốc độ đã chậm hơn trước, rầu rĩ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Trong lòng cậu hy vọng sẽ là do Albert đặc biệt tới đón mình, dù điều này nghe rất không thực tế.
“Tới đón em.”
Tống Triều đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không tin.
Albert cười dịu dàng, cặp kính khiến khí chất của anh càng thêm nho nhã, nhìn càng có vẻ khiến người động tâm.
Tống Triều đỏ mặt, ánh mắt dao động.
“Nhưng tôi không vui.” Cậu dừng một chút, sau đó lại còn cố cường điệu, “Tôi không vui đó.”
Albert khẽ bật cười thành tiếng.
Tống Triều trừng mắt nhìn anh, muốn lấy hành lý trong tay anh: "Tôi muốn đi tàu điện ngầm."
"Tàu điện ngầm? Đến trung tâm thành phố? Đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan."
Tống Triều không nói, cứ bướng bỉnh bước đi.
Albert mỉm cười, phân tích cho cậu: “Tuyến tàu điện ngầm ở sân bay Heathrow rất đông, nếu em muốn đến trung tâm thành phố thì phải mất một giờ. Thậm chí em còn phải trả thêm phụ phí ách tắc giao thông, không tiết kiệm hơn đâu.”
Tống Triều vừa nghe đã do dự. Nhưng vẫn bướng: “Thế thì tôi đi xe buýt.”
“Em chắc không? Hành lý của em rất nhiều. Xe buýt không rộng vậy đâu.”
Lời Albert nói khiến Tống Triều dao động, sân bay Heathrow là sân bay lớn nhất EG, trung bình cứ năm giây lại có một chiếc máy bay chở khách cất cánh. Lượng người cực kỳ lớn, hơn nữa lại rất gần trung tâm London. Do đó, cả tàu điện ngầm và xe buýt đều sẽ rất đông, rất bất tiện cho những người có nhiều hành lý.
Thực ra gần sân bay Heathrow cũng có rất nhiều công ty cho thuê xe, chỉ gần gọi điện là sẽ có xe đến ngay. Hơn nữa đều là công ty chính thống nên sẽ không có chuyện đi đường vòng để ăn gian tiền cước. Đáng tiếc là Tống Triều mới tới nên không biết. Về phần Albert, anh sẽ không chủ động kể những điều ngu ngốc này ra.
"Xe tôi đậu bên ngoài, tôi đưa em đi."
Tống Triều còn đang do dự, nhưng bụng cậu đã kháng nghị rồi. Cuối cùng đói chịu hết nổi, đành lên xe Albert.
Xe của Albert là một chiếc Jaguar, mẫu xe màu đen nhìn rất hiện đại và nổi bật. Nhưng Tống Triều chẳng mấy hiểu biết gì về ô tô, cậu chỉ biết mỗi Giant bicycles.
Albert đặt hành lý của Tống Triều vào cốp sau rồi bảo cậu vào xe.
Tống Triều theo thói quen định ngồi ghế sau, nhưng Albert đã kéo cậu lên ghế trước.
Tống Triều lẩm bẩm, "Tôi không quen ngồi ghế trước."
Albert nhìn đường, duỗi tay lại xoa xoa đầu cậu, “Ngoan.”
Cậu hất bàn tay đó ra, thân thể dịch sát ra cửa sổ, rõ ràng không muốn quá thân cận Albert. Thái độ phân cách rất rõ ràng, nhưng cũng giống hệt như một đứa bé đang giận dỗi vậy.
Albert đưa một hộp sữa cho cậu, “Em uống tạm trước đi.”
Tống Triều không chút do dự nhận lấy. Cậu chẳng muốn ngược đãi chính mình tẹo nào, giận thì giận, nhưng không thể vì giận mà không ăn được. Cậu cắm ống hút, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng cứ nhất định không nhìn Albert.
Albert vừa đau đầu vừa buồn cười. Anh không có kinh nghiệm dỗ bạn trai nhỏ, cũng chẳng có ai đủ tư cách để anh phải dỗ, cho nên tình huống hiện tại quả là khó giải quyết.
“Tôi dẫn em đi ăn trước nhé. Em muốn ăn đồ Tây hay đồ Trung?”
“Trung.”
Đúng là tích chữ như vàng.